Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 105: Lệnh Bài Yêu Vương




Đuổi được Mễ Uyển về nhà, Phàn Thần lạnh mặt quay lại phòng khách, nhìn Toàn Tuấn Tài, chờ nghe đối phương giải thích.

“Đại nhân.” Toàn Tuấn Tài run rẩy gọi một tiếng. Anh đi theo bên cạnh Phàn Thần đã hơn ba trăm năm, thái độ của ngài ấy gần như lúc nào cũng là ôn hoà, rất hiếm khi tức giận. Nhưng lúc này, anh cảm nhận được lửa giận rất lớn từ Phàn Thần.

Đại nhân vừa tức giận, lại vừa có chút thất vọng.

“Sao lại đến nước G?” Phàn Thần hỏi.

“Tôi… muốn xem thử có cách nào thuyết phục nước G ngưng việc thử nghiệm vũ khí hạt nhân hay không.” Toàn Tuấn Tài trả lời cặn kẽ.

“Kết quả thế nào?” Phàn Thần hỏi.

Toàn Tuấn Tài tuyệt vọng lắc đầu.

Phàn Thần im lặng một lát, sắc mặt dần dịu xuống, xoay người ngồi xuống sô pha, anh nói: “Tôi biết cậu đến nước G là vì để ngăn tôi chìm vào giấc ngủ, nhưng tôi đã nói với cậu rồi, tôi không sao. Trước sau gì tôi cũng phải chìm vào giấc ngủ, chỉ là sớm hay muộn.”

“Còn Mễ đại sư… Còn lời hẹn trăm năm của hai người thì sao?” Toàn Tuấn Tài hỏi lại.

Nếu thời điểm là một năm trước, hẳn đã không có chuyến đi đến nước G đó. Như lời đại nhân đã nói, kết cục của ngài là giấc ngủ say. Bất luận hệ sinh thái phục hồi hay hoàn toàn bị phá huỷ, kết cục của đại nhân vẫn không đổi. Hơn nữa, năm trăm năm qua, cuộc sống của đại nhân cũng đủ chán rồi, trừ việc chữa lành hệ sinh thái, đại nhân cũng không có gì để lưu luyến. Thậm chí, cả với nhân loại vẫn nhất mực muốn huỷ diệt địa cầu, đại nhân cũng không có quá nhiều cảm xúc. Không oán hận, cũng không phẫn nộ, hệt như máy tính đã được lập trình sẵn, chỉ tận chức trách hoàn thành sứ mệnh của mình.

Nhưng đại nhân của hiện tại đã khác. Ngài có những dự định, mong muốn cho riêng mình. Ngài sẽ vì một cái hôn mà vui đến mức không khống chế nỗi yêu lực của mình, làm cho trăm hoa đua nở. Ngài sẽ dành ra tận mấy giờ lướt web chỉ để tìm được một quán ăn ngon. Thậm chỉ, ngài còn từng nhỏ giọng hỏi anh, sau khi Mễ đại sư tốt nghiệp, phải cầu hôn thế nào mới có thể khiến cô ấy cả đời không thể quên. Nhưng những chuyện này, ngài vẫn chưa kịp làm.

“Tôi đã bàn với Uyển Uyển, lúc tôi đi sẽ mang em ấy theo cùng.” Phàn Thần trả lời.

“Ngài nỡ sao?” Toàn Tuấn Tài hỏi lại.

“… Lúc đó mới biết.” Đúng vậy, mãi đến lúc này, Phàn Thần vẫn không biết rốt cuộc mình có nỡ mang Mễ Uyển theo mình chìm vào giấc ngủ hay không. Lời lúc trước anh hứa với Mễ Uyển là thật, anh cũng thật sự muốn dẫn Mễ Uyển theo, cùng mình ngủ say, nhưng bối cảnh thực hiện lời hứa đó là khi họ trăm tuổi. Lúc này cách thời điểm đưa ra lời hứa còn chưa tới nửa năm, anh không chắc mình có đủ nhẫn tâm để dẫn Mễ Uyển theo cùng hay không. Dù anh biết, Mễ Uyển chắc chắn sẽ đồng ý, dù anh cũng thật sự muốn.

“Ngài thậm chí còn không nói chuyện này cho Mễ đại sư biết.” Một câu xé toạt nội tâm của Phàn Thần. Nếu thật sự muốn mang Mễ đại sư theo, đại nhân sẽ không giấu cô chuyện này.

“Chuyến này cậu nghe được tin gì rồi?” Phàn Thần thoáng chần chờ, đổi đề tài.

“Nước G đã cho phong toả toàn hoang mạc, trong 3 ngày tới có thể sẽ cho phóng vũ khí hạt nhân.” Toàn Tuấn Tài khó khăn đáp.

“Ba ngày à~~” Phàn Thần không quá ngạc nhiên với con số này. Mâu thuẫn với nước M ngày một căng thẳng, nước G tất phải hành động thật nhanh.

“Nếu không có trận gió tinh lọc kia…” Toàn Tuấn Tài vẫn còn canh cánh chuyện Phàn Thần thổi gió tinh lọc giúp Mễ Uyển. Nếu đại nhân không bị thương vì vụ đó, hẳn đã không đến mức vì một quả bom mà chìm vào ngủ say.

“Kỳ thật, cũng không khác biệt gì mấy.” Phàn Thần biết Toàn Tuấn Tài đang nghĩ gì, anh nói: “Cậu cho là trên đời này chỉ mình nước G đang nghiên cứu vũ khí hạt nhân thôi sao? Để gia tăng thực lực của mình, những nước có năng lực đều đang lén lút chế tạo.”

“Đại nhân…” Toàn Tuấn Tài ngỡ ngàng. Đại nhân là Kiến Mộc, có thể cảm nhận được tất cả những mối nguy với thiên nhiên. Thế nên, ý của đại nhân là, có rất nhiều quốc gia đang lén lút nghiên cứu vũ khí hạt nhân, thậm chí cho thử nghiệm trong phạm vi nhỏ, chỉ là mọi người không biết mà thôi.

“Tôi cho cậu thứ này.” Phàn Thần đập tay xuống đất. Phút chốc, cả nền nhà rung lắc dữ dội, từng vòng yêu lực tràn ra như sóng, như những lớp cửa hé mở kết giới nào đấy.

Cách một bức tường, Mễ Uyển kinh ngạc nhìn ra cửa sổ, rồi lại quay vào.

Từng tầng yêu lực mạnh mẽ tuông trào. Dù là đại yêu cấp tám, Toàn Tuấn Tài cũng phải cố sức chống đỡ để không bị thổi bay. Mặt anh trắng bệch, người lung lay sắp ngã. Khoảng khắc anh định làm phép phòng thủ, yêu lực xung quanh dần thối lui, để lộ mấy nhánh dây leo thật lớn đang chui lên từ nền đất. Giữa lớp bao bọc của những sợi dây là vật gì đó, thấp thoáng có ánh sáng lọt qua khe hở.

Ngón tay Phàn Thần khẽ nhúc nhích, dây leo lần lượt tách ra, để lộ vật bên trong, là một lệnh bài màu đen. Lệnh bài không lớn, bên trên khắc vô số văn tự phức tạp, chính giữa là ba ký tự viễn cổ lớn trông vô cùng bắt mắt. Lệnh bài phát ra tia sáng màu vàng, hiển lộ uy nghi khôn cùng.

“Đây là…” Toàn Tuấn Tài trắng mặt lùi về sau mấy bước, suýt thì quỳ xuống.

“Đây là lệnh bài Yêu Vương.” Phàn Thần trả lời, giơ tay cầm lấy lệnh bài, giải thích: “Năm trăm năm trước, tôi đã đoạt nó từ tay Bồng Ngôn. Lệnh bài Yêu vương có sức mạnh hiệu triệu toàn Yêu tộc, làm rung chuyển tự nhiên. Do tôi có thân phận đặc biệt, không thể sử dụng nó, chỉ đành phong ấn nó dưới nền đất. Giờ, cho cậu.”

Phàn Thần đưa Yêu vương lệnh cho Toàn Tuấn Tài.

“Đại nhân!” Lần này, Toàn Tuấn Tài bị doạ thật, vội quỳ phịch xuống, chết cũng không chịu nhận lệnh bài.

“Tuy nhiều năm qua… tôi vẫn luôn dùng cách thức ôn hoà để khôi phục hệ sinh thái, nhưng lòng tôi cũng rõ, không trải qua đau thương, con người và Yêu tộc sẽ không chịu thức tỉnh.” Phàn Thần nói: “Ngay khi tôi vì suy yếu quá mức mà chìm vào ngủ say, địa cầu sẽ trải qua một trận biến động cực lớn. Động đất, hoả hoạn, sóng thần sẽ nối đuôi mà đến.”

“Tự nhiên nổi giận?”

“Nói vậy cũng không sai. Sau khi chìm vào giấc ngủ, ý thức của tôi sẽ bị suy giảm, việc có thể làm không nhiều. Vậy nên, yêu tộc giao lại cho cậu.” Phàn Thần nói: “Cậu yên tâm, những năm nay, hệ sinh thái đã và đang khôi phục từng ngày, loài người cũng đã có ý thức hơn trong việc bảo vệ môi trường, thế nên dù tự nhiên có nổi cơn thịnh nộ thì cũng không đến mức cả địa cầu diệt vong đâu. Có câu, không phá thì không xây được, có lẽ đây chính là cơ hội để con người và yêu tộc cùng chung tay bảo vệ địa cầu.”

Tuy Phàn Thần từng nói một khi loài người diệt vong, yêu tộc cũng không thể một mình độc tôn, nhưng phần đông số yêu tộc đều ngầm chống đối luận điểm này. Họ chỉ nhìn thấy loài người không ngừng tàn phá thiên nhiên trong khi bản thân lại an lòng hưởng thụ những tiến bộ kỹ thuật do loài người mang lại, quên mất chức trách của mình là bảo vệ thiên nhiên. Như thể, chỉ cần bản thân không tự tay tàn phá thiên nhiên là Yêu tộc có thể đứng ở đỉnh cao đạo đức để khiển trách con người. Nhưng, nếu Yêu tộc chịu dốc sức chữa trị những tổn thương của tự nhiên ngay khi con người vừa tàn phá, sao lại đến nông nỗi này.

Người và Yêu phải đạt được trạng thái cân bằng giữa cung và cầu. Cái họ cần lúc này, chính là một cơ hội.

“Trợ lý Toàn, cậu phải nhớ, địa cầu thành ra thế này không chỉ là vấn đề của riêng loài người. Bản thân Yêu tộc cũng tồn tại vấn đề. Tiếc là, năm trăm năm qua, tôi làm chưa đủ tốt, không cách nào giúp họ nhận thức được điều đó.” Phàn Thần nói tiếp: “Sau khi tôi ngủ say, cậu cầm lệnh bài, dốc sức bảo vệ Yêu tộc. Đại nạn qua đi, mọi người hãy cố gắng chữa lành tự nhiên, tìm được điểm cân bằng với con người.”

“Đại nhân!” Toàn Tuấn Tài đỏ cả mắt. Anh biết, những câu này đại biểu đại nhân đã sẵn sàng cho chặng đường sắp tới mình.

“Cầm đi.” Phàn Thần đẩy Yêu vương lệnh về phía trước.

Toàn Tuấn Tài cắn chặt răng, đưa tay đón lấy. Tay vừa chạm vào lệnh bài Yêu vương, một sức mạnh khổng lồ dội thẳng vào ngực khiến anh suýt không thở nổi. Đương khi loay hoay không biết phải cầm lệnh bài lên cách nào thì một đoạn dây leo ngắn chừng bàn tay bay vào lòng bàn tay Toàn Tuấn Tài, một đầu nối liền với lệnh bài Yêu vương, đầu còn lại buộc chặt vào tay anh. Bên trong sợi dây chứa đựng một luồng sức mạnh to lớn nhưng ôn hoà, gắn kết lệnh bài Yêu vương và Toàn Tuấn Tài lại với nhau. Nhờ sự gắn kết này, Toàn Tuấn Tài dần thích nghi với sức mạnh khổng lồ của lệnh bài, cuối cùng là nhẹ nhàng cầm nó trong tay như nắm một món đồ bình thường.

“Đây là Càn Khôn Đằng.” Phàn Thần tiếp tục giới thiệu: “Hiện giờ tôi không đủ sức để rót quá nhiều Yêu lực vào Càn Khôn Đằng, nhưng khi tự nhiên hồi phục, Càn Khôn Đằng tự khắc sẽ hấp thu sức mạnh từ tự nhiên, sinh trưởng không ngừng, trở thành một thực thể hoàn chỉnh, để đến lần đại nạn tiếp theo của Yêu tộc, cậu có thể thông qua Càn Khôn Đằng, đánh thức tôi.”

“Có thể đánh thức Đại nhân lần nữa?” Tay cầm Càn Khôn Đằng của Toàn Tuấn Tài khẽ run lên. Sợi Càn Khôn Đằng lúc này tuy vừa ngắn vừa nhỏ nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong vượt xa phần sức mạnh Phàn Thần đặt vào người cháu trai Tiểu Thuỵ của anh.

“Không phải đại nạn tôi sẽ không tỉnh giấc. Tuy tôi không hy vọng Yêu tộc lại gặp phải đại nạn, nhưng khả năng này có vẻ không lớn. Vậy nên… lần sau tỉnh lại, hy vọng cậu vẫn là Yêu vương.” Phàn Thần nói.

“Thuộc hạ… Nhất định dốc hết sức mình.”

“Cậu đi đi, mấy ngày tới đừng tới tìm tôi.” Phàn Thần cất giọng đuổi khách.

“Vâng” Toàn Tuấn Tài không nhiều lời. Anh biết, đưa lệnh bài Yêu vương cho mình chính là sự sắp xếp cuối cùng Đại nhân dành cho mình và Yêu tộc, thời gian còn lại, ngài muốn dành cho Mễ đại sư.

Sau khi Toàn Tuấn Tài đi rồi, Phàn Thần trở lại lầu hai, vào phòng ngủ, chợt nghe phía đối diện có tiếng mở cửa sổ. Phàn Thần cười cười, đi thẳng tới cửa sổ, nhìn sang đối diện.

Đối diện, Mễ Uyển trong bộ áo ngủ trắng ngà đang rướn người nhìn về phía này, miệng hơi hé, định nói chuyện thì Phàn Thần từ phía đối diện bỗng thuấn di lại đây.

Mễ Uyển vội xoay người, nghiêng đầu, va vào cái ôm dịu dàng của anh.

“Ôi.” Mễ Uyển ôm đầu, oán giận: “Sao đứng gần thế.”

“Để anh xem.” Phàn Thần đẩy tay cô gái ra, tự mình xoa nhẹ chỗ bị đụng đau của cô gái.

Tuy cú va chạm có phần đột ngột nhưng không hề đau, chỉ là Mễ Uyển thích cảm giác Phàn Thần cẩn thận xoa trán cho cô, híp mắt cười khanh khách. Cũng như tất cả những cô gái khác, dù có mạnh mẽ, độc lập tới đâu, trước mặt người mình thích, thỉnh thoảng họ vẫn muốn làm nũng như một đứa trẻ.

“Uyển Uyển, chừng nào em thi?” Phàn Thần đột nhiên hỏi.

“Mười ngày nữa.” Mễ Uyển nhẩm tính thời gian, trả lời.

“Vậy em có thể xin nghỉ ba ngày không?” Phàn Thần lại hỏi.

Đôi mắt đang híp của Mễ Uyển mở to. Phàn Thần cũng dừng động tác xoa trán của mình lại, hai người nhìn nhau chăm chú, bầu không khí thoáng chốc im lặng đến bất thường.

“Được” Mễ Uyển giơ tay kéo bàn tay đang đặt trên trán mình của Phàn Thần xuống, nắm chặt.

“Uyển Uyển, có lẽ… anh sắp chìm vào ngủ say.” Phàn Thần cười bất lực, thì thào.

“Ừ” Mễ Uyển giật mình, sau đó thản nhiên đáp lại một tiếng. Ra lý do gần đây Phàn Thần trở nên khác thường là vì chuyện này.

“Anh có thể dẫn em theo cùng không?” Phàn Thần lại hỏi: “Dẫn em đi trước một trăm năm.”

Mễ Uyển giật mạnh cổ áo Phàn Thần, ép đối phương phải nhìn thẳng vào mình, lớn giọng uy hiếp: “Anh dám bỏ em lại thử xem.”

Sau một thoáng ngạc nhiên, Phàn Thần nở nụ cười thật tươi, kéo mạnh Mễ Uyển vào lòng, hùa theo: “Không dám, không dám.”

Phàn Thần nghĩ, năm trăm năm qua mình cứu nhiều người như vậy, giờ có dắt đi một người chắc cũng không sao đâu.