Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 102: Em có chuyện gì muốn làm không?




Edit: SCR0811

Quảng trường trung tâm.

Sau khi xem xong một bộ phim điện ảnh, Phàn Thần kéo tay Mễ Uyển, tay kia cô cầm ly trà sữa đang uống dỡ, hai người chậm rãi bước từng bước giữa dòng người. Mặt mày Mễ Uyển rạng rỡ, trong mắt đong đầy ý cười.

"Anh nhìn kìa." Mễ Uyển bỗng giật tay ra, chỉ về phía trước.

Phàn Thần đưa mắt nhìn theo. Là một cậu nhóc đang rượt theo đàn bồ câu trong quảng trường, cặp chân ngắn cũn dẫm từng bước lạch bạch, cơ thể mập mạp nghiêng ngả, nhào cả vào đàn bồ câu.

"Ha ha ha... nhóc đó đáng yêu quá." Mễ Uyển bật cười trước biểu cảm ngây thơ của cậu bé.

"Em thích trẻ con lắm hả?"

Phàn Thần nhận ra Mễ Uyển rất thích con nít, dù là con người hay yêu tộc, Mễ Uyển đều có vô hạn sự kiên nhẫn với tụi nó.

Mễ Uyển liếc nhẹ Phàn Thần, hỏi lại: "Anh thử em hả?"

"Thử?" Phàn Thần không hiểu.

"Lúc trước em đã nói với anh rồi, em không ghét bỏ anh đâu. Tuy con nít rất đáng yêu nhưng em càng thích anh hơn, yên tâm, yên tâm~~" Mễ Uyển dùng giọng dỗ trẻ con. Thích một người con trai vừa không thể sinh con vừa mẫn cảm lại tự ti thật sự rất phiền toái.

Phàn Thần giật mình, hiểu được ẩn ý của Mễ Uyển, có chút dở khóc dở cười: "Anh không có ý đó."

Anh chỉ vô tình hỏi một câu thôi, sao Mễ Uyển có thể nghĩ sâu xa đến vậy?!

"Chúng ta cũng tới cho bồ câu ăn đi." Mễ Uyển kéo tay Phàn Thần tới chỗ bán thức ăn cách đó không xa.

Năm đồng một túi thức ăn. Mễ Uyển lấy hai túi, Phàn Thần tính tiền, sau đó tìm một chỗ bồ câu tương đối nhiều để cho ăn. Khổ nỗi, hình như Mễ Uyển không có duyên với động vật, cô vừa tới gần, bồ câu liền bay tán loạn.

"Chán ghê, không phải bồ câu ở đây không sợ người hay sao? Sao vừa thấy em đều bỏ chạy cả thế?" Mễ Uyển bực bội than thở, túi thức ăn cô mua vẫn còn y nguyên.

"Hẳn là do hơi thở trên người em." Phàn Thần trả lời.

Mễ Uyển khó hiểu, ngẩng đầu chờ giải thích.

"Thời hai tộc đại chiến, em giết quá nhiều yêu nên động vật không thích hơi thở trên người em." Phàn Thần giải thích. Yêu tộc là tinh linh của tự nhiên, có mối dây liên kết với động vật. Nếu một người bắt yêu giết quá nhiều yêu tộc, đương nhiên sẽ bị cả yêu tộc và động vật bài xích."

"Ra là vậy." Xem ra cô không nên đến vườn bách thú. Mễ Uyển tiếp tục tò mò: "Có phải lần đầu gặp, anh cũng cảm giác được hơi thở trên người em không?"

"Yêu tộc không mẫn cảm với loại hơi thở này cho lắm." Yêu tộc càng mạnh, mức độ mẫn cảm với loại hơi thở này càng giảm. Vì không sợ nên dù cảm nhận được cũng không cần để tâm.

"Sao mức độ mẫn cảm của yêu tộc còn kém cả động vật bình thường thế?"

"Mỗi giống loài đều có sở trưởng riêng. Động vật cấp bậc càng cao, khả năng đánh hơi được nguy hiểm càng kém." Phàn Thần giải thích: "Mỗi lần xảy ra thiên tai đều là động vật cảm nhận được trước hết, sau đó đến yêu tộc, rồi mới đến con người."

"À~~" Mễ Uyển gật gù, ngồi xổm xuống, buồn bực nhìn đàn bồ câu cách xa mình tận tám thước.

Phàn Thần nhịn cười, ngồi xổm xuống cạnh cô, nhẹ giọng nói: "Để anh."

Phàn Thần đón lấy nắm đồ ăn trong tay Mễ Uyển, giơ về phía đàn bồ câu. Tuy anh không có thêm động tác gì khác, nhưng trong nháy mắt, đàn bồ câu vừa nãy còn né Mễ Uyển như rắn rết bỗng từng bước đi tới. Chẳng những đi, tụi nó còn thân thiết bay tới chỗ hai người, con đậu trên vai, con đứng trên tay, con khác lại đậu cả lên đầu hai người.

"Anh làm cách nào thế?" Mễ Uyển vui sướng hỏi.

"Anh dùng hơi thở của mình vây chặt hơi thở của em lại." Phàn Thần trả lời.

"Bồ câu tới nhiều quá, tụi mình hết thức ăn rồi." Hơi thở của Phàn Thần như mồi câu động vật, chẳng mấy chốc, bồ câu của cả quảng trường đều chú ý tới họ. Từng con một chớp mắt, đập cánh bay tới.

Chiếc mỏ nho nhỏ của bồ câu gõ nhẹ vào lòng bàn tay của Mễ Uyển, nhồn nhột, ngưa ngứa. Mễ Uyển bật cười khanh khách.

Phàn Thần nghe tiếng cười trong trẻo của Mễ Uyển, nhìn nét cười như hoa của cô gái, lòng mềm đi. Đây là cuộc sống mà anh vẫn hằng mơ ước, được ở cạnh người mình thích, làm những việc thật giản đơn, tận hưởng vô vàn hạnh phúc.

"Phàn Thần, tụi mình đi mua thêm thức ăn đi." Mễ Uyển quay đầu, cánh môi sượt nhẹ qua cằm Phàn Thần. Hai người thoáng sửng sốt, đồng loạt phì cười.

"Để anh đi." Phàn Thần cười hiền, đứng dậy đi mua thức ăn cho bạn gái.

Mễ Uyển chơi đã đủ, cho ăn cũng đã xong, Phàn Thần thu lại hơi thở quanh người. Nháy mắt, cả đàn bồ câu vỗ cánh bay đi. Khung cảnh đẹp đẽ không kém.

"Chụp ảnh, mau chụp ảnh, em phải đăng lên tường nhà." Mễ Uyển sốt ruột xoay người, nhao nhao bắt Phàn Thần chụp ảnh cho cô. Hiếm khi bắt được khoảnh khắc đàn bồ câu tung cánh hoành tráng lệ như thế.

Phàn Thần cầm di động, mở camera, nhắm vào cô gái, nhấn liên tục mười mấy tấm. Như thể, đến cái nháy mắt của cô gái trong ảnh cũng đẹp đến nao lòng.

"Em xem với." Bồ câu bay đi rồi, Mễ Uyển vội chạy tới, chụp lấy điện thoại, chiêm ngưỡng mấy tấm hình vừa nãy của mình. Nom thấy kỹ thuật của bạn trai không tệ chút nào, Mễ Uyển vui vẻ khích lệ: "Chụp đẹp lắm, bạn gái của anh rất vừa lòng với buổi hẹn hò hôm nay."

"Vừa lòng là tốt rồi." Phàn Thần kéo Mễ Uyển ra khỏi quảng trường. Trời đã nhá nhem tối, tuy anh là cây, quang hợp cả ngày đã đủ no nhưng chắc hẳn Mễ Uyển đang đói.

"Phàn Thần, gần đây em cực kỳ cực kỳ vui." Mễ Uyển nói giọng tiếc nuối: "Biết thế em đã sớm đồng ý lời tỏ tình của anh rồi."

"Không sao, đồng ý là được rồi." Phàn Thần mỉm cười.

"Nghỉ hè tụi mình đi tìm Hươu Cát Tường đi. Em muốn tặng cô ấy cái di động. Cô ấy ở tít trong rừng, có việc gì cũng tiện liên lạc hơn." Nếu không có bà mai bất đắc dĩ đó, cô và Phàn Thần chưa chắc đã đến được với nhau.

"Nghỉ hè? Còn hơn một tháng nữa đúng không?" Phàn Thần hỏi.

"Đúng, hai tuần nữa sẽ bắt đầu thi cuối kỳ, thi xong sẽ nghỉ hè." Mễ Uyển trả lời.

"Có muốn đến cầu nguyện với Phạm âm thụ không?"

"Lần này không cần. Học kỳ này em đi học rất chăm, đảm bảo có thể qua môn." Mễ Uyển hờn mát: "Em và anh đang nói chuyện Hươu Cát Tường mà, anh nhắc đến thi cuối kỳ làm gì?"

"Được, chờ em được nghỉ tụi mình sẽ đi." Một tháng không dài, dù nước G thật sự muốn thử nghiệm vũ khí hạt nhân, chắc cũng không nhanh vậy đâu.

"Vậy anh kêu Toàn Tuấn Tài chuẩn bị thêm một bình sạc năng lượng mặt trời giống cái lần trước em dùng đi. Trong rừng không có điện, chỉ có ánh nắng mặt trời, lúc tặng di động sẽ tặng kèm theo, không thì Hươu Cát Tường không dùng được mất." Mễ Uyển căn dặn kỹ càng.

"Được" Phàn Thần tiếp tục gật đầu.

"Phàn Thần, anh tốt quá." Mễ Uyển cười ngọt ngào. Hình như, dù là lúc mới gặp - hai người chỉ là người lạ, hay giai đoạn mật ngọt sau quen nhau, Phàn Thần chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.

Bất luận là chuyện gì, đáp án luôn là một chữ "được".

"Em cũng rất tốt." Phàn Thần được bạn gái khích lệ, hơi thở quanh người càng thêm dịu dàng.

Ăn tối xong, hai người không có chỗ nào khác để đi, liền lên ô tô về lại nhà cũ Đông Giao. Tuy nhà hai người ở sát vách, chỉ cách một bức tường, nhưng do nhà Mễ Uyển còn có Diệp quản gia nên đa phần họ đều rúc về nhà Phàn Thần.

Diệp quản gia cách một bức tường đã hoàn toàn bất lực trước chuyện cô chủ nhà mình toàn chạy sang nhà kế bên. Ông từng báo tin cho nhà họ Mễ, nhưng người nhà họ Mễ gần như đã mất hết hy vọng với Mễ Uyển trước kia, giờ thấy Mễ Uyển ngày càng tốt hơn, bạn trai Phàn Thần lại là một thanh niên thành đạt, dĩ nhiên họ không có ý kiến. Yêu cầu duy nhất của họ hiện giờ là Mễ Uyển có thể vui vẻ tự tại.

"Cầm đi." Mễ Uyển cầm hai bình giữ nhiệt từ phòng bếp ra, đưa một bình cho Phàn Thần.

Phàn Thần đón lấy, mở ra, một hơi uống cạn thuốc bên trong. Kỳ thực, thuốc này hoàn toàn không có tác dụng với vết thương của anh, Mễ Uyển cũng biết, nhưng vẫn không chịu thôi, nói là giảm đau một chút cũng được.

"Cái này là cho Quạ đen tinh." Mễ Uyển đưa bình còn lại cho Phàn Thần, tò mò hỏi: "Quạ đen đó bị thương thế nào vậy? Hay anh kêu Toàn Tuấn Tài dẫn cậu ta tới cho em xem đi, sao uống thuốc lâu vậy rồi mà chẳng thấy biến chuyển gì hết?"

"Anh cũng không biết." Phàn Thần lắc đầu, anh cũng chưa từng gặp Quạ đen tinh kia: "Lúc trước anh từng kêu Toàn Tuấn Tài đưa Quạ đen tới cho em xem bệnh, nhưng Toàn Tuấn Tài nói Quạ Đen tinh có thành kiến với người bắt yêu, thà chết vì bệnh cũng không muốn để người bắt yêu chữa bệnh cho mình."

"Vậy mà vẫn chịu uống thuốc của em." Mễ Uyển câm nín.

"Cậu ta là yêu tộc từ thời hai tộc đại chiến vừa thức tỉnh. Em nhớ xem, lúc vừa thức tỉnh, em cũng đâu có nhiều thiện cảm với yêu tộc."

"Cũng đúng." Mễ Uyển gật đầu, không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa mà chuyển sang chú ý tới vết thương trên ngực Phàn Thần, nhíu mày: "Sao vết thương của anh cũng không tiến triển?"

"Vết thương của anh sao dễ tiến triển vậy được, chắc phải tới mùa xuân năm sau." Phàn Thần an ủi.

"Nhưng, không phải chúng ta đã làm chuyện đó sao?" Mễ Uyển lẩm bẩm: "Không phải anh đã hấp thu hết sức mạnh của Càn Không Đằng rồi sao?"

"Anh không có." Phàn Thần lắc đầu

"Cái gì không có?"

"Không có hấp thu sức mạnh Càn Khôn Đằng trong người em." Phàn Thần trả lời.

"Vì sao?" Mễ Uyển xù lông. Cô chủ động muốn song tu, nguyên nhân chủ yếu là để chữa khỏi vết thương cho Phàn Thần cơ mà? Dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, đỡ một chút cũng được.

"Anh sợ hấp thu hết sức mạnh của Càn Không Đằng rồi, em sẽ không chịu..." Phàn Thần căng mặt nói.

"Anh..." Mễ Uyển quýnh lên, xấu hổ giậm chân: "Anh là tên lừa đảo."

"Lừa đảo? Quả nhiên bị anh đoán trúng rồi. Nếu lúc trước anh hấp thu hết sức mạnh của Càn Khôn Đằng về, em sẽ không chịu tiếp tục... với anh nữa." Mặt Phàn Thần lộ rõ vẻ thất vọng.

"Sau này anh đừng hòng mơ tưởng!" Mễ Uyển giận dữ, muốn bỏ đi.

Phàn Thần vội bật dậy, kéo cô lại, ôm chặt, không ngừng dỗ dành: "Được rồi, không chọc em nữa. Sở dĩ anh không hấp thu sức mạnh Càn Khôn Đằng là do sợ không tìm được em."

"Sao lại không tìm được em?" Mễ Uyển cao giọng hỏi.

"Linh hồn em dựa vào sức mạnh của Càn Khôn Đằng mới ở được trong thân xác này, anh không biết nếu mình thu nó về rồi, em có bị ảnh hưởng gì không. Với lại... có Càn Khôn Đằng, mỗi lần em gặp nguy hiểm, anh sẽ cảm nhận được. Dù anh không tới kịp, linh hồn em cũng sẽ bay tới bên anh." Phàn Thần trả lời.

"Nhưng vết thương của anh..." Biết mối lo của Phàn Thần, Mễ Uyển cảm động, nhưng vẫn không thôi lo lắng cho vết thương của Phàn Thần.

"Không sao, phần sức mạnh trong cơ thể em, anh đã thu hồi nhiều nhất có thể, phần còn lại không đáng kể." Phàn Thần an ủi: "Hơn nữa, so với vết thương, anh càng hy vọng em có thể an toàn."

"Trừ anh ra, ai có thể đánh thắng được em!" Mễ Uyển cực kỳ tin tưởng vào thực lực bản thân.

"Em quên lần sạt lở lần trước là anh đào em ra khỏi đống đất đá à." Phàn Thần nhắc nhở.

"... Được rồi." Cô có cả bụng kinh nghiệm đối phó với yêu tộc, nhưng với thiên tai, cô lại lực bất tòng tâm.

"Uyển Uyển, sắp tới anh rất rảnh, có rất nhiều thời gian. Em có chuyện gì muốn làm không? Chúng ta cùng thực hiện." Phàn Thần vuốt ve ngón tay Mễ Uyển, lơ đãng thả lời.

"Nhưng sắp tới em rất bận, vừa phải dạy học ở Hiệp hội bắt yêu, vừa phải tới phòng khám chữa bệnh, còn phải ôn thi nữa." Mễ Uyển liệt kê từng chuyện một: "Chắc phải đến hè mới có thời gian."

"Hay để anh tìm Phạm Âm thụ, nhờ nhóc chúc phúc cho em, em không phải cực như thế." Phàn Thần trêu chọc.

"Không cần, lần này em nhất định phải tự mình qua môn." Không tự mình thi chẳng phải là bỏ phí mấy tháng trời cố gắng học tập của cô sao: "Dù gì cũng sắp tới hè, giờ em cũng chưa nghĩ ra có chuyện gì đặc biệt muốn làm, để sau hẵng nói. Chúng ta còn cả trăm năm mà, cứ từ từ nghĩ."

"Ừ, được..." Phàn Thần giương khoé miệng, đáp nhẹ.