Có Khi Nào Anh Quên?

Chương 8: Làm mai hai anh chị




- “Mai, xách đồ nặng không? Để anh xách cho!”

Vừa xuống sân bay, anh Trường đã giành xách đồ cho tôi rồi. Chị Ngọc nhìn hai đứa tôi mà mặt cứ hớn ha hớn hở:

- “Hai đứa tình chàng ý thiếp quá đó!”

Anh đỏ mặt đi nhanh về phía trước. Nơi có người đang căng tấm băng - rôn:“Welcome to Japan“. Họ là người Việt thì phải. Chị Ngọc bảo, đó là thông dịch viên.

Oa, sân bay quốc tế Tokyo lớn thật đấy, thiết kế trang trọng với các lớp kính trong suốt bao quanh, có thể nhìn thấy xe cộ chạy qua chạy lại bên ngoài, đường đi thì dát vàng, không khác gì anime tôi coi cả. Người dân ở đây ăn bận đẹp quá. Mà sao, tôi thấy chỉ toàn người gìa nhỉ? Trừ mấy du khách nước ngoài như tôi ra nhé!

- “Chị Ngọc, bộ ở Nhật Bản, người gia hay đến để dưỡng lão à?”

- “Con bé này, ngốc quá! Không biết người Nhật đa số là họ làm việc ở nhà máy, trẻ em thì phải đi học rồi. Tối em mới thấy đủ người. Giờ này, đa phần người gìa thôi!

Chị lại cốc nhẹ vào đầu tôi. Ừ thì tôi nhớ là học địa lí, cô giáo từng dạy tôi như thế. Khổ nỗi, tâm hồn treo cành cây, nên giờ phải ăn cốc.

- “Sao Ngọc đánh Mai mãi thế?”

- “Mai à, biết thế chị mang thêm đồ bỏ vào vali rồi!”

Nhắc mới nhớ, hôm qua, chị bỏ quá trời quần áo vào va li luôn. Tôi nghĩ chuyến đi chơi có ba ngày hai đêm thôi. Mà sao chị làm giống như đi cả năm vậy. Giờ mới hiểu lí do.

Tội cho anh Trường, thân làm giám đốc, mà sao nói chuyện với chị Ngọc thấy cứ như bằng vai ấy. Tôi cười lắc đầu. Hai người này, có khi trời sinh một cặp thì sao nhỉ?

Chúng tôi lên xe đã chuẩn bị sẵn rồi đến khách sạn để cất đồ. Trong lúc ngồi trên xe, anh Trường lấy cuốn sách ra đọc. Trông trí thức lắm. À, vẻ đẹp của ảnh đối lập với Gia Anh lắm. Một người mang vẻ ấm áp, tri thức, thì người kia lại mang vẻ lạnh lùng, bất cần.

- “Mọi người à, chúng ta vào khách sạn Sakura cất đồ đạc, tắm rửa rồi đến vùng Công viên Ueno-Onshi-Koen-Park để ngắm hoa đào nhé!”

Giọng của anh hướng dẫn viên nghe hay hay thế nào ấy. Chuyến đi này, thật không uổng công tôi mong đợi. Và sẽ rất vui nếu như...

- “Á, xin lỗi!”

Chị Ngọc bảo tôi vào khách sạn lấy chìa khóa trước, chị bận nói chuyện gì với anh Trường ấy. Tôi tung tăng vào trước để rồi vô tình va vào một người đàn ông. Cạnh anh ta là một cô gái.

- “Đi đứng kiểu gì thế? Mắt để dưới đầu gối à?

Giọng cô ấy chanh chua thật đấy. Đụng nhẹ thôi mà? Có cần làm quá vậy không?

- “Dạ, thành thật...”

Tôi ngẩn mặt nhìn. Trời ơi, gặp nữa là sao vậy? Trái Đất đúng là tròn quá mà. Không ở Việt Nam sao lại đến đây?

- “Ồ, trùng hợp nhỉ?”

Tôi im luôn. Quả thật, đối mặt anh, sao tôi thấy mình hiền quá cơ. Cái Phương liếc tôi cứ như mắt lợn luộc ấy. Ông trời ơi, xin hãy ban phép tiên xuống bảo vệ cho con...

- “Này, làm gì thế?”

Chị Ngọc, đúng là tiên nữ giáng trần mà. Vừa mới cầu trời, chị đã đến ngay.

- “Cháu...cháu...có làm gì đâu?”

- “Mày bỏ cái thói gỉa tạo ấy đi Phương, mày chỉ lừa được mỗi thằng Gia Anh này thôi!”

- “Cô nói gì?”

Gia Anh trừng mắt. Mọi chuyện bắt đầu căng rồi đây. Giờ tôi mới biết, đụng nhẹ cũng là một phần gây tranh cãi lớn đấy. Đó giờ có thấy chuyện nào mà nhỏ xé ra to thế này đâu?

- “Này, cậu! Nói chuyện lịch sự với con gái chút đi!”

Thêm anh Trường nữa, chắc tôi chết mất. Sao cứ như tôi là nguyên nhân phát xuất vậy? Mà hình như tiếng xì xầm của mọi người. Nghe không hiểu, nhưng cũng phần nảo đoán được họ nói gì mà.

- “Thôi, mọi người cho tôi xin. Có gì từ từ mà nói. Không thì bơ nhau mà sống đi!”

Anh Gia Anh mặt bắt đầu dãn ra rồi. Có mỗi con Phương nũng na nũng nịu:

- “Bỏ thế nào được? Anh à...”

- “Này, con kia, mày muốn đánh nhau đấy à?”

Mặt chị Ngọc lúc này, nhìn hổ báo thật chứ? Con Phương cái mặt nó thấy xanh xanh. Vội kéo anh đi luôn.

- “Mai, đi thôi em!”

Anh Trường kêu tôi, rồi ngoắc tôi. Nghe thì vẫn nghe, mà con mắt lại nhìn cái cặp kia khoác tay nhau tình tứ, tim lại như bị ai bóp nghẹt. Bỗng dưng thấy ghét bản thân mình quá? Người ta hạnh phúc thế mà?

- “Mai à...”

- “Mai, em sao thế?”

Mặt anh Trường lo lắng lay tôi. Giờ mới tỉnh đây, tôi tròn mắt nhìn. Thấy có gì đó hụt hẫng quá. Giá như Gia Anh cũng quan tâm tôi như anh Trường thì tốt. Mà chắc tính anh Trường tốt với mọi người thôi, tôi thấy ảnh với chị Ngọc cũng hợp. Chị ấy F.A mà. Được rồi, tôi sẽ giúp cả hai thoát cảnh ế lâu năm mà giấu này.

- “Em không sao, đi thôi anh.”

- “Ừ, em đó. Làm anh lo không à?”

Anh nhẹ nhàng búng vào mũi tôi, đỏ au. Hành động này thấy ấm áp lạ thường. Đừng nói con tim rung động nữa nhá. Không, chắc là không đâu. Cảm giác này, đâu giống Gia Anh đâu chứ? Chỉ là thấy tốt tốt rồi khoái khoái thôi. Chưa thích mà.

Tôi vui vẻ, chủ động nắm tay anh kéo đi bước lên chỗ chị Ngọc đang đứng ở quầy tiếp tân. Mặt anh lúc này, thấy cứ phiêu phiêu thế nào ấy nhỉ? Tôi có làm gì đâu? Hay được nhìn chị Ngọc nên mặt phiêu như vậy? Cũng phải thôi, chị tôi đẹp thế cơ mà.

- “Hai đứa có tiến bộ gớm nhỉ?”

Chị cười gian gian nhìn hai đứa tôi. Giờ tôi mới giật mình buông tay anh ra đấy. Mặt anh thấy cũng hơi đỏ đỏ, chắc anh mắc cỡ khi ở bên người đẹp quá. Sợ chị hiểu lầm, tôi giải thích quá trời luôn. Mặt chị cũng vậy, chả thấy có chữ tin ở trên mặt. Kì này, chắc tôi tạm bơ anh Trường để khỏi bị hiểu lầm quá.