Có Khi Nào Anh Quên?

Chương 7: Suy nghĩ quá nhiều?




- “Mai, ngày mai chị được đi Nhật, em có muốn đi không?”

- “Đi Nhật hả chị?”

- “Ừ, công ti tổ chức mừng năm mới”

Chị Ngọc hào hứng lôi kéo tôi. Ở đâu đó, con bé Trân mặt nặng mày nhẹ. Nó vội đến chỗ tôi, hậm hà hậm hực:

- “Công việc ở đây em làm không xuể đâu”

Nó nói cũng đúng, tôi đành hẹn chị dịp khác. Chị hơi cau mày. Tưởng chừng như chị đã bỏ cuôc. Vậy mà hôm sau đó...

- “A, con chào bác!”

Chị Ngọc dẫn mẹ đến quán, không biết có chuyện gì không nhỉ?

- “Mẹ à, con và em Mai bận đi Nhật công tác. Khổ nỗi cái quán bánh mà nhân viên quản không xong, nên phiền mẹ!”

- “Ừ, không sao đâu.”

Chị Ngọc cười đắc ý, đá lông nheo cái Trân. Ôi, hai người này. Tưởng chừng năm mới đến sẽ thay đổi thế nào chứ? Cứ lôi kéo kiểu này, chắc tôi chết mất thôi! Cơ mà hai người trẻ con như vậy, thấy cũng vui vui.

Thế là tôi đành cho mấy đứa nghỉ sớm để chuẩn bị thu xếp đồ đạc.

Mai đi Nhật sẽ thế nào nhỉ? Sẽ vui? Hay buồn? Liệu người đó có hay tới uống tách cà phê không? Hay người đó lại chung tay với cái Phương?

Nhức đầu quá. Đã bảo là quên mà sao cứ nhớ. Gia Anh, tới khi nào tôi mới quên được anh chứ?

Mãi suy nghĩ, rồi áp dụng biện pháp đếm cừu, cuối cùng tôi cũng thiếp đi một giấc dài.

Giấc ngủ của tôi, ảo diệu lắm. Dưới tán cây anh đào, là anh, đúng rồi, Gia Anh đang đứng đấy mỉm cười với tôi. Cánh môi khẽ chạm, thật ngọt ngào làm sao!

Rồi quỳ một chân xuống cầu hôn tôi. Lãng mạn thế này...liệu có phải người ta? Hay chỉ là hư vô?

Đang phút hồi hộp, tay tôi run run. Miệng thì lắp bắp, cầu mong không phải mơ....

- “Mai, thức dậy đi em!”

- “Dạ?!”

- “Con gái con đứa, cửa nẻo thế này. Có ngày trộm nó vào.”

Có ai nói cho tôi biết, tôi đang ở thực tại hay mơ không? Đâu mới là mơ? Hình ảnh anh hôn lên môi tôi, sao chân thực quá! Tưởng chừng như vừa mới ban nãy vậy. Tôi phải làm gì đây? Lẽ nào tôi ảo tưởng quá rồi sao?

- “Chị à, nhéo em đi!”

- “Chi?”

- “Xem đang mơ hay tỉnh”

- “Thôi, tôi lạy cô. Dậy đánh răng rửa mặt cho tôi nhờ. Trễ giờ là biết tay tôi!”

Chị cốc nhẹ vào đầu đánh yêu tôi. Không đau, nhưng chắc đây mới là thực. Tiếc quá, giấc mơ đó mà thật thì tốt quá rồi!

Hôm nay, quán vẫn hoạt động bình thường, khách tới vẫn nhiều, may là có cái Trân và có mẹ của chị Ngọc.Tôi yên tâm lắm, hai người này tôi rất tin tưởng nha!

- “Hai chị đi vui vẻ!”

Tôi lấy làm lạ, hôm nay, Gia Anh đâu?

Con bé Trân, hôm qua còn quạo quọ. Giờ đây, vui vẻ thế nhỉ?

- “Đi lẹ thôi!”

Chị kéo tay tôi lôi đi. Hai chị em lên taxi rồi đến sân bay luôn.

Hồi hộp - từ để chỉ tâm trạng tôi lúc này. Không biết bên Nhật thế nào nhỉ? Không biết có giống anime tôi hay xem không nữa? Ăn bận như tôi, qua đó người ta có cười cho không? Không biết nên ăn thử sushi không?.....Mãi suy nghĩ, đến sân bay lúc nào chả hay. Hai chị em kéo cái vali nặng nề đến chỗ đoàn người đông đúc phía bên kia.

- “Làm gì lâu thế?”

- “Xin lỗi giám đốc!”

Tôi thấy kì thế nào ấy, đã không liên quan đến công ti mà lại mặt dày đi theo thế này. Khó xử chết mất.

- “Mai, đây là anh Trường. Giám đốc công ti chị!”

- “Em chào anh ạ!”

Tôi cúi đầu chào anh, nghiêm nghị lắm. Anh mỉm cười, đưa tay ra. Tôi hiểu ý, rồi hai đứa bắt tay chào nhau.

Lúc lên máy bay, sao thấy anh Trường cứ nhìn tôi suốt. Tôi quay lại nhìn thì lại giật mình, đỏ mặt quay mặt chỗ khác. Liệu có giống như những gì tôi xem trên phim ảnh? Hay tôi đang bị ảo tưởng sức mạnh nhỉ? Mà chị Ngọc xinh đẹp ngồi cạnh mà, chắc không phải nhìn tôi đâu.

- “Chị Ngọc, chị Ngọc”

- “Hử?!”

- “Anh Trường nhìn chị suốt kia kìa.”

- “Hâm à? Chị mày làm gì có diễm phúc thế.”

Chị lại cốc đầu tôi. Ôi, cái ngày gì mà bị ăn cốc hoài thôi.

- “Em không nói điêu đâu, thật đấy!”

- “Con bé này, ngốc thật. Chị tưởng em xem ba cái anime romantic, rồi mấy cái phim Hàn Quốc. Mấy dấu hiệu đó phải biết chứ?”

- “Là sao chị?”

- “Thôi, khó quá, cho qua đi!”

Tôi thường ngày mà người ta nói ẩn ý vậy hiểu nhanh lắm. Không hiểu sao tự dưng ngu quá. Chị nói mà chẳng hiểu gì cả. Gật đầu cho qua cho rồi, suy nghĩ nhiều cũng nhức đầu, chỉ tổ mau già thôi.

Ngồi máy bay sướng ơi là sướng, từ bé đến giờ, có biết máy bay gì đâu.

- “Oa, đẹp quá! Trên này mây không ha chị”

- “Này, đừng giả nai nha cô. Tôi nhớ hồi cấp III, trường có tổ chức mà”

- “Dạ...dạ...”

- “Dạ dẫm gì? Kể chị nghe xem nào!”

Chị hỏi tôi mới nhớ. Hồi cấp III được giải học sinh giỏi quốc gia, trường thưởng cho chuyến đi chơi. Khổ nỗi hôm ấy, có biến cố Đành phải để nó đi ké, cho đỡ phí chuyến đi. Tiếc thì tiếc thật, mà thôi. Qua rồi, không muốn nhắc nữa. Giờ xem như được bù đi!

- “Hôm đó, em đi ăn thịt nướng với cái Phương. Chẳng may bị đau bụng...nên....!”

- “Thôi, tôi hiểu rồi. Cô và nó cùng đi ăn, nó không bị mà cô bị.”

- “Chuyện qua rồi mà chị!”

- “Ừ thì qua. Sau này, cô phải dữ dằn lên. ĐỪng để mấy cái thể loại đó bắt nạt, tôi không phải lúc nào cũng ở bên bảo vệ đâu!”

Tôi cười trừ, ngồi ngoan tám chuyện phiếm với chị. Hai chị em kể lại chuyện thời trẻ trâu cấp II, rồi lại chuyện cấp III. Nhớ thật đấy, giá như Phương nó dễ thương như hồi đó, thì thật tốt! Giá như, người nó yêu không phải Gia Anh, hoặc giá như nó không phải là người giựt bồ của chị Ngọc....Con người nó, không phải là xấu hết, lâu lâu cũng tốt lắm. Có điều, tính xấu chiếm nhiều hơn thôi.

“Xin thông báo, máy bay sắp hạ cánh tại sân bay quốc tế Tokyo.”

Ôi nhanh thế nhỉ? Cứ tưởng ngày mai mới tới cơ. Kể cũng hay, khoa học kĩ thuật phát triển như vậy, đi lại cũng dễ dàng.

Khi máy bay hạ cánh, cũng là lúc đoàn người chúng tôi xếp hàng đi xuống. Tôi háo hức lắm, không biết Nhật Bản thế nào nhỉ? Tôi muốn diện bộ kimono ghê và cũng muốn nhìn hình ảnh một người đứng dưới cây hoa anh đào lắm. Phải chăng, tôi lại suy nghĩ về người đó quá nhiều?