Sáng nay, chẳng biết trăng sao gì, nhận được thông báo là phải tăng ca. Quá bất ngờ, tôi chẳng kịp ăn sáng gì cả. Leo lên xe phóng cho lẹ.
Mùa này là mùa mưa, nước vẫn còn ngập lưng chừng trên đường phố, hàng cây, bãi cỏ lấm tấm vài giọt nước, tia mặt trời li ti, không nắng mấy, nhưng lại ẩm khiến người ta khó chịu.
Tôi dừng xe trước cột đèn giao thông. Từ đâu, một chiếc xe ô tô chạy vụt qua. Phải nói, ngay bãi nước nên tôi hứng chịu hết. Quần áo, dơ hết cả. Tôi tức, kiềm nén trong người bộc phát. Tôi rủa cái người chạy xe sau này không có con nối dõi. May mắn sao, gặp chị Ngọc. Chị có một bộ sơ cua trong công ti. Thật là trong có họa có cái may.
Thay đồ xong, tôi bước vào phòng làm việc đã thấy giám đốc, cầm trên tay cả xấp tài liệu, hồ sơ gì đó. Anh nhìn tôi, cười nhếch môi:
- “Tắm mát không?”
Đến đây, tôi hiểu ra, chiếc ô tô ban nãy, không phải vô tình, mà là cố tình.
- “Xử lí đống hồ sơ này nhanh lên!”
- “Trong bao lâu ạ?”
- “Sáng mai”
- “Giám đốc, đống hồ sơ này hồi trước em với Phương làm cùng, cũng phải mất ba ngày...”
- “Cô là sinh viên bằng giỏi mà. Giờ cô muốn làm sao thì làm. Miễn là mai có để nộp cho tôi.”
Phải nói, giám đốc sòng phẳng thật. Chuyện hôm qua, hôm nay anh đã tính sổ với tôi rồi. Không biết vì lí do gì mà mọi người trong công ti, ban đầu yêu mến tôi lắm, lúc nào cũng bu theo tôi, giờ lại lần lượt xa lánh, không nói chuyện với tôi nữa. Ngược lại, hồi xưa nói xấu con Phương bao nhiêu, thì giờ lại bám đuôi theo nó. Chỉ có mỗi chị Ngọc là không rời bỏ tôi. Giờ tôi mới thấm thía cái câu:“Lúc hoạn nạn, mới biết ai là bạn.”
- “Mai, tối rồi đấy, em còn tiếp tục sao?”
- “Vâng, mai em phải nộp rồi chị ạ!”
- “Để chị giúp cho nhé!”
- “Được không ạ?”
- “Ok hết”
Chị Ngọc xinh đẹp, tốt bụng lại còn thông minh nữa chứ. Chị cứ như thiên thần được ban xuống cuộc sống này vậy. Tôi cảm thấy rất mến chị. Nếu tôi mà là con trai, tôi sẽ không để người khác cướp mất chị đâu.
- “Mai à, chị nghe cái Thảo “truyền hình” nói em đánh con Phương.”
- “Chị à...thật ra...”
- “Chị tin, Mai sẽ không hề làm thế. Chị biết tính em mà.”
Tôi cảm động lắm. Cuối cùng cũng có người tin tôi. Nhờ có chị mà tốc độ nhanh hơn hẳn. Chẳng bù với hôm làm chung với cái Phương. Hở tí là đùn đẩy hết cho tôi. Không phải tôi giận mà nói xấu nó đâu. Thật sự là thế mà.
- “Xong rồi, đi ăn nhé!”
- “Vâng, để em đãi!”
Tôi và chị ra quán cơm thịt nướng mà hồi cấp III, bộ ba thường ra đấy ăn uống, hàn huyên. Giờ chỉ còn hai. Tôi và chị kể lại chuyện trên trời dưới đất. Cũng chẳng biết duyên cớ gì, gặp ngay con Phương cùng với giám đốc.
- “Này nhóc, làm xong hồ sơ chưa mà ngồi đây?”
Chẳng biết cố tình hay cố ý. Giám đốc không đi lơ luôn mà dừng lại chào hỏi.
- “Ơ, Mai và dì ngồi đây à? Vào nhà hàng, ăn với cháu và anh Gia Anh cho vui.”
Nó cười cười rồi chỉ tay vào cái nhà hàng gần đấy. Giờ tôi mới biết giám đốc tên Gia Anh.
- “Thôi, dì nghèo lắm, không có tiền. Cháu và giám đốc vào đó mà hưởng thụ đi, phải không Mai?”
- “Vâng!”
Tôi để ý, giám đốc, từ nãy đến giờ nhìn tôi suốt. Có chút gì đó ngại ngại và cũng có chút lạnh lẽo.
- “Đi thôi em!”
- “Từ từ đi anh. Dù sao cũng là bạn và là dì...”
Anh cũng kiên nhẫn, tay đút vào túi. Đợi nó mời mọc hai đứa tôi.
- “Tiền bạc gì, chúng cháu chi trả hết!”
- “Thôi cháu ạ, dì sợ ăn dư chất đạm bị bệnh gút!”
- “Nhưng dì ơi, cháu nghĩ ăn ngoài đường thế này, khói bụi, bẩn chết!”
Biết là nó nói móc, chị Ngọc mặt hơi co lại rồi. Nhưng giọng chị vẫn nhã nhặn, vẫn giữ phong thái lịch sự của một người học cao hiểu rộng.
- “Dì không đi, cháu và giám đốc cần phút riêng tư mà.”
Phải nói, sức kiên trì của cái Phương chẳng khác nào Ngu Công cả. Chị Ngọc càng cố gắng từ chối, nó vẫn cứ mời.
Lòng chịu đựng của con người cũng có giới hạn, chị Ngọc cuối cùng cũng tức giận, khó chịu quát:
- “Đã nói là không đi rồi. Sao mời hoài thế. Tính khoe trá hình là sắp được ăn nhà hàng à?”
Nó giật mình, vai khẽ run, mắt nó rưng rưng nhìn trông như vô tội lắm, khép nép cạnh anh ấy.
- “Cháu chỉ muốn mời dì và Mai thôi mà?”
Giờ tôi mới để ý, ánh mặt mọi người lần lượt hướng vào tôi và chị Ngọc, tiếng xì xầm cất lên. Không khí làm tôi choáng ngợp. Phải nói hai người chúng tôi biến thành nhân vật phản diện từ khi nào không hay. Thấy tình hình không ổn, tôi cười cười, giảng hòa:
- “Thôi, dì cháu với nhau cả. Phương đi ăn với giám đốc đi. Hôm nay chị Ngọc không được vui nên mới như thế thôi.”
Không hiểu sao, con Phương cứ khóc mãi. Giám đốc khó chịu vỗ về nó:
- “Em mời thể loại này làm gì. Không thích đi thì kệ họ!”
Gia Anh nắm tay nó kéo đi. Lúc này, tôi mới nhận ra một điều. Xã hội bây giờ rất trọng dụng diễn viên. Diễn càng hay thì càng được trọng dụng hay sao ấy. Ngày hôm ấy, ánh mắt anh, lạnh lắm, chỉ lườm tôi thôi, nhưng ánh mắt ấy sắc lắm, như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Cuộc đời tôi, sau này, sẽ đi về đâu đây?