Có Khi Nào Anh Quên?

Chương 16: Hứa với chị




Nó gieo tiếng ác cho tôi đã đành, nó yêu Gia Anh mà còn làm cái trò này nữa sao? Tôi là tôi nhịn không được nữa rồi, chắc lúc trước nó thấy tôi không nói năng gì, tưởng tôi ngu dễ bị bắt nạt hay sao ấy. Nhưng hình như nó chưa nghe câu "Tức nước vỡ bờ" thì phải? Nhịn một lần thôi chứ!

- "Mày có bằng chứng gì mà kết luận hồ đồ như vậy?"

- "Chính mắt mình nhìn thấy Mai với chồng mình..."

Cô đứng cùng nó ban nãy chứng kiến màn kịch cũng dễ thương, không móc xỉa gì cả. Cô chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo đôi lời thôi:

- "Con à, đời người con gái, có một tấm chồng là trụ cột, hà cớ gì con phải làm người thứ ba, tội lỗi lắm con!"

- "Cô đừng tin nó, con là bạn thân nó, vì nó ngoại tình nên chồng nó mới rủ con đi bắt gian, nó hận con và chồng nó, nên mới dùng kế này bôi nhọ danh dự bọn con!"

Bé Phương tính tình nóng nảy, tôi vừa dứt lời, nó liền đổi cách xưng hô ngay và luôn. Ôi, người đâu mà dễ bị chọc thế cơ chứ! Hay có khi nó ngoại tình nên nhột nhỉ?

- "Nói láo! Tao cặp kè với ai, mày đừng suy bụng ta ra bụng người nha con Mai!"

- "À, nhớ không nhầm cũng tầm 11, 12h thì phải!"

- "Mày đừng có ăn nói luyên thuyên, đêm qua 3h sáng tao mới đến đây rồi nhập viện, mày với Gia Anh làm sao bắt gian tao được?"

- "Ồ, thế tại sao mày nói đêm qua thấy tao ở với chồng mày?"

- "Tại...tại..."

- "Tại, bị, bởi, do, vì gì? Mày cho người theo dõi? Hay mày gắn camera? Không có bằng chứng thì đừng buộc tội ai cả, Phương à!"

Cô đứng cạnh hình như cũng hiểu ra. Cô dường như mất lòng tin với lời nói của con Phương luôn. Phải nói là nó đơ người ngay phút đó. Anh Gia Anh từ đâu xuất hiện:

- "Điều Phương, em có biết bây giờ hình ảnh em rất xấu trong mắt tôi không?"

Nó sững sờ nhìn anh như không tin vào mắt mình. Anh cúi đầu xin lỗi vì làm phiền tôi và cô. Lúc anh dắt "vợ bướng bỉnh" đi rồi, cô mới quay qua nói với tôi:

- "Đúng là không thể nào tin lời từ một phía con nhỉ? Mà cô thấy con cũng nên đề phòng, con bé đó cô thấy nó không vừa đâu!"

- "Vâng, con biết rồi ạ!"

Công nhận, cảm giác sung sướng nhất không hẳn là trúng một tờ vé số, hay là lụm được vàng. Mà đơn giản chỉ là troll lại được cái đứa cố tình hại mình. Tôi vui tới nỗi về phòng bệnh của anh Trường rồi mà miệng vẫn nhoẻn miệng cười. Anh Trường lúc này đã tỉnh, giọng nói của anh phát ra, cắt ngang dòng cảm xúc của tôi:

- "Làm gì mà tươi như hoa vậy nàng?"

- "Em gặp chuyện vui, anh ạ!"

- "Hai anh em ở lại nói chuyện, chị có việc cần đi!"

- "Chị..."

Tôi toang kêu thì anh Trường đã chặn lại rồi. Anh ngây thơ hay không biết làm vậy chị Ngọc đau lòng lắm không?

- "Anh đói quá, Mai đút cháo cho anh ăn được không?"

- "Em...em..."

- "Em đối xử với người bệnh không có chút thương hại nào sao?"

Chị Ngọc đi một mạch luôn, tôi cũng không hiểu gì tất. Chuyện của hai người, giờ có thêm tôi vào, sao mà thấy khó xử quá. Giờ chỉ muốn chạy lại giải thích, khổ nỗi người trước mặt làm nũng ghê quá, đành phải ở lại cả nửa tiếng mới về.

Lúc tôi về nhà, nghe mấy đứa nhân viên bảo, chị Ngọc không nói không rằng, vào phòng khóa chốt cửa lại. Kiểu như phim ảnh chắc người ta nhào vào rồi, nhưng tôi hiểu, lúc này mà có vào nói chuyện chắc cũng vô ích, tuýp người con gái như chị, không sốc vì tình thì thôi, một khi đã dính chưởng thì chỉ có nước đợi rồi mới bình tĩnh được.

Mẹ của bé Trân thấy tôi về, mặt mày phấn khởi lắm. Bác hỏi vào bệnh viện nào, vào đó có gặp ai không, rồi nhiều thứ chuyện trên đời. NÓi thật thì mẹ của Trân thân thiện, dễ gần lắm. Con bé Trân hình như hưởng hết tính nết của mẹ nên tôi nói chuyện với hai người cũng khá hợp. Rồi không hiểu trăng sao gì, bé Trân nó lôi cái hộp đầu lâu con Phương nó gửi, hỏi han:

- "Ai gửi cái thứ quỷ này đây chị?"

- "À, chị cũng không biết nữa!!"

- "Cần báo công an không ạ? Hành động này gọi là quấy rối đó chị!"

- "Một điều nhịn chín điều lành, chuyện này chị cũng không biết ai làm hết. Quan tâm làm gì cho mệt!"

- "Ai dám đụng bé Mai nhà bác? Mai cứ nói, bác sẽ làm chủ cho!"

- "Con không biết nữa bác, chắc mấy bạn cũ nó chọc thôi ạ!"

Con Phương tính ra cũng không ngốc, viết thư nhưng không kí tên chỉ để mày mày tao tao, bạn bè tôi không nhiều nhưng tra ra cũng khó lắm. Xem như ban nãy cho ẻm một bài học cũng đủ rồi, mong là Phương sẽ tu dưỡng và ngoan ngoãn hơn, đừng gây phiền phức cho Mai là được.

-----------------------------

Buổi tối, chị Ngọc cũng mở cửa phòng, có vẻ chị cũng bình tĩnh hơn. Tôi ngồi cạnh an ủi, thật ra cũng không biết nên nói gì cả. Chỉ sợ lại làm chị đau lòng thì không hay. Rồi chị cũng chủ động bắt chuyện, chị bảo:

- "Chị biết kết cục là như vậy, chị thương Mai, chị cũng thương anh Trường, hai người hạnh phúc là được, em hứa với chị, không được liên quan tới Gia Anh nữa là chị vui!"

- "Vâng, chuyện em với anh Trường em không hứa, nhưng chuyện không liên quan tới Gia Anh, em sẽ quên tất cả, chị yên tâm!"

Chị ôm tôi vào lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng, giờ đây cảm giác hơi đăng đắng nhưng ấm áp vô cùng. Chị Ngọc của tôi, dù không máu mủ, ruột thịt gì nhưng vẫn luôn quan tâm, thương yêu tôi, nhất định tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương chị đâu.