Tại sảnh chính du thuyền
Bách lão gia một mình đối mặt với gần cả chục tên sát thủ, một tay ông chắn trước mặt Bách phu nhân, tay còn lại rút trong túi áo ra một khẩu súng lục nhắm về phía trước.
Ánh mắt Bách lão gia bây giờ hiện lên tia sát khí, anh trừng mắt với đám sát thủ, gương mặt ảm đạm gằn giọng hỏi:
- Ai sai các người đến?
- Bách lão gia, ông có quá nhiều kẻ thù nên không biết ai sao? Mà thôi kệ dù sao lát nữa bọn này cũng tiễn ông đi nói cho ông biết cũng không có vấn đề gì.
Đám sát thủ nhìn Bách lão gia lớn giọng giễu cợt, cả bọn nhìn nhau rồi cười phá lên đầy thích thú cuối cùng nói:
- Nói cho ông biết, người thuê bọn tôi là chủ con thuyền này.
- Du Hải Dương? Các người nói đi hắn đã cho các người bao nhiêu tiền? Ta cho gấp đôi số đó.
- Hưm...!Bách lão gia, chúng tôi đó giờ làm việc rất theo quy tắc đã nhận tiền nhất định sẽ hoàn thanh công việc.
- Vậy sao các người còn nói ra kẻ đứng sau cho ta biết?
- Đơn giản vì bọn tôi không thích hắn.
Mà thôi nói nãy giờ cũng hơi lôi thôi rồi đấy giờ thì xin lỗi nha bọn này xin phép.
Nói rồi cả đám sát thủ gần chục tên xông lên hướng thẳng về phía Bách lão gia mà vung đao xuống.
Bách lão gia thấy thế thì cũng chẳng chịu thiệt, ông lao nhanh về phía trước một cước đá văng 3 tên cùng một lúc rồi lại vung tay nắm lấy cổ áo của hai tên cho chúng va đầu vào nhau.
Đám sát thủ bị đánh thì lùi lại, lúc đầu vì thấy Bách lão gia đã lớn tuổi nên chúng có phần hơi khinh địch.
Vốn nghĩ chỉ cần một dao tiễn ông là xong nhưng điều bọn chúng không thể ngờ là thân thủ của ông lại tốt thế.
Đừng thấy Bách lão gia đã lớn tuổi mà khinh thường thật ra lúc trẻ ông từng một mình hạ gục cả một đám sát sát thủ.
Thấy không dễ đánh bại Bách lão gia nên bọn sát thủ lúc này cũng có phần hơi rối trí, tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho đám đàn em:
- Lên!
- Nhưng đại ca, thân thủ ông ta tốt như vậy chỉ e chúng ta đánh không lại.
Nghe tên đàn em nói tên cầm đầu lập tức kề dao sát vào cổ hắn trừng mắt quát:
- Mày muốn chết hả? Sợ cái gì? Chúng ta có đến tận gần chục người ông ta chỉ có một mình tao không tin đánh không lại lão già đó.
Nói rồi cả bọn lại xông về phía Bách lão gia, lần này tên sát thủ đã tinh ranh hơn hắn không tấn công Bách lão gia mà trực tiếp vung dao về phía Vũ Kiều.
Cả bọn sát thủ cố tình tách Bách lão gia và Vũ Kiều ra xa nhau rồi tấn công về phía bà.
Thấy vợ mình gặp nguy hiểm Bách lão gia vội vung tay đấm vào mặt hai tên trước mắt rồi nhanh chóng chạy về phía vợ mình.
Bách lão gia lao đến chắn cả người trước mặt vợ trực tiếp đỡ cho bà một nhát dao, con dao sượt qua mặt Vũ Kiều trước mắt bà cứa thẳng một vết sâu vào cánh tay Bách lão gia khiến máu ứa ra thấm ướt cả một vùng tay áo.
Chứng kiến cảnh ông bị thương khiến Vũ Kiều lo lắng, bà đau lòng hai hàng nước mắt chảy dài không ngừng nắm lấy tay chồng hỏi:
- Anh bị thương rồi!
Thấy vợ đã bắt đầu hoảng loạn Bách lão gia lúc này vội lên tiếng trấn an, ông nhìn Vũ Kiều với ánh mắt thâm tình mỉm cười an ủi:
- Anh không sao đâu, em đừng lo lắng! Chỉ là vết thương nhỉ thôi, không đau!
- Sao mà không lo chứ? Vết thương sâu như vậy, máu lại chảy không ngừng như thế mà còn nói không đau!
Bách lão gia nén đau nắm lấy bàn đôi tay đang run rẩy của Vũ Kiều nói:
- Em yên tâm, đợi lát nữa tụi nhỏ sẽ đến đây nhưng trước đó chúng ta phải tìm cách chống đỡ đợi chúng tới.
Vũ Kiều nghe vậy thì sựt tỉnh, bà đưa tay lau vội dòng nước mắt trên mặt rồi nhìn Bách lão gia bằng ánh mắt kiên định khẽ gật đầu.
Dỗ dành vợ xong Bách lão gia lại xoay sang trừng mắt với tên cầm đầu sẵn tiện ném cho hắn một cái nhìn cháy mắt.
- Bách lão gia, ông đừng trừng chúng tôi như thế chứ! Bây giờ ông đã bị thương rồi chỉ e không chống đỡ được lâu nữa đâu! Tôi khuyên ông khoanh tay chịu trói đi để đỡ phải đau đớn, chỉ cần ông chịu từ bỏ tôi hứa sẽ tiễn ông và vợ ông đi một cách nhẹ nhàng!
Nói rồi tên sát thủ cười phá lên, ngay khi hắn đang tự cao tưởng rằng đã thắng thì bỗng từ phía trên vang lên tiếng súng lớn.
Viên đạn sượt qua mặt tên cầm đầu trực tiếp xuyên thẳng qua ngực tên đàn em ở phía sau khiến hắn đứng hình trong một lúc.
Sau khi đã định thần hắn liếc mắt lên hướng cầu thang thì thấy Bách Ảnh Quân đang đứng đó.
Viên đạn lúc nãy là do Bách Ảnh Quân đã bắn, khi anh và mọi người chạy đến nơi thì đã thấy cảnh tượng Bách lão gia đang bị thương chật vật nhăn mày trong đau đớn.
Vì thế khi bọn sát thủ định tiếp tục ra tay anh đã bắn trước.
Vũ Kiều và Bách lão gia thấy các con đã an đến thì rất vui mừng, hai ông bà chạy nhanh về phía các con hỏi:
- Mấy đứa đến rồi? Có bị thương ở đâu không con? Có gặp nguy hiểm gì không?
Hạ Di Giai thấy vậy thì nắm lấy tay Vũ Kiều nhẹ nhàng đáp:
- Tụi con đều bình an mẹ ạ! Ba mẹ đừng lo lắng.
À mà ba bị thương rồi, mẹ đưa ba đi băng bó trước đi ở đây cứ giao lại cho tụi con là được.
- Vậy có được không? Nguy hiểm lắm!
- Mẹ đừng lo! Lúc nãy trước khi đến đây con đã gọi cho cảnh sát rồi họ sẽ đến cử người đến đây ngay thôi ạ!
Nghe Hạ Di Giai nói vậy Vũ Kiều cũng an tâm phần nào, bà gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi đỡ tay Bách lão gia dìu ông đi băng bó vết thương.
Trước khi đi Vũ Kiều không quên dặn:
- Các con nhớ phải cẩn thận đó!