Cơ Hội Cuối Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 52: 52: Bí Mật Kinh Tởm Của Du Thị





Sau khi nghe xong câu chuyện mà vợ kể, Bách Ảnh Quân khẽ híp mắt nói:
- Không ngờ còn có chuyện này, xem ra không có chuyện phi pháp nào là Du Hải Dương không dám.
Hạ Di Giai nghe câu nói của chồng thì thắc mắc, cô lần nữa chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp của mình hỏi:
- Ông xã, Du Hải Dương còn làm chuyện gì nữa sao?
- Giai nhi, em nhớ chuyện thú vị lúc nãy anh nói chứ?
Nhận được câu hỏi của Bách Ảnh Quân, Hạ Di Giai khẽ gật gật đầu tỏ ý nhớ rồi lại nhìn anh hỏi:
- Mà chuyện đó là chuyện gì vậy ông xã?
- Đêm qua anh vô tình biết được một mật báo, theo như thông tin thì có người nhìn thấy Du Hải Dương đang lén lút trao đổi hàng cấm ở bến tàu.
- Hàng cấm?
- Phải, một lượng hàng cấm và thuốc phiện được giao dịch và vận chuyển vào kho của Du thị.
- Em chỉ nghĩ ông ta làm ăn phi pháp chứ không nghĩ ông ta lại dám buôn lậu hàng trắng.
Nghe đến đây Bách Ảnh Quân vội đưa mắt nhìn sang thư ký Sở lên tiếng:
- Cậu điều tra được gì?

- Thưa sếp, theo như những gì tôi điều tra được thì có một bí mật quan trọng luôn được Du thị cất giấu.

Người của chúng ta sau khi đột nhập vào Du thị để điều tra thì ngoài việc buôn lậu và trốn thuế ra đã vô tình phát hiện ra công ty giải trí kia thực chất là một ổ mại *** trá hình.
Thông tin mà Sở Phàm vừa nói ra ngay tức khắc làm Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân phải điếng người.

Cả hai đồng loạt xoay qua trợn tròn mắt nhìn Sở Phàm rồi đồng thanh hỏi:
- Mại ***?
- Đúng ạ! Theo như thông tin mà tôi nhận được thì tất cả các đối tượng bị bắt phải trở thành gái mại *** đều là những nghệ sĩ thuộc quyền quản lý của Du thị.
Nghe đến đây Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân cùng im lặng một hồi rồi cô nhìn anh nói:
- Du Hải Dương lại có thể làm ra mấy loại chuyện đồi trụy thế này chả trách con gái ông ta cũng sử dụng cách thức y hệt.

- Được giáo dục trong môi trường thế nào thì lớn lên sẽ thế đấy.

Môi trường giáo dục của người cha không sạch sẽ khó tránh con cái lớn lên cũng bị tha hóa.

Mới đầu anh còn nghĩ Du Mẫn Hoa lương thiện thật thà cho đến khi tận mắt thấy cô ta lăn giường với đàn ông khác thì mới hiểu.
Nghe chồng nhắc tên người yêu cũ Hạ Di Giai lập tức sôi máu, cô liếc mắt nhìn anh rồi lại giận dỗi chu môi nói:
- Anh đau lòng chứ gì?
Thấy dáng vẻ ghen tuông lần đầu của cô vợ nhỏ của mình Bách Ảnh Quân lập tức cảm thấy vui mà bật cười thành tiếng.

Anh đưa tay xoa nhẹ tóc cô ánh mắt cưng chiều nhẹ nhàng nói:
- Anh sao lại đau lòng? Giai nhi của anh vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, có em rồi anh còn hơi sức đâu mà nghĩ đến người phụ nữ khác.
Lời xu nịnh thoát ra từ miệng của vị tổng tài nào đó lập tức khiến thư ký của anh ấy phải đứng hình.

Sở Phàm đứng yên một bên chứng kiến màn dỗ ngọt "nóc nhà" của Bách Ảnh Quân thì không khỏi rợn gai óc.


Bách Ảnh Quân thường ngày vốn dĩ luôn là một vị tổng tài cao cao tại thượng, phụ nữ mà anh từng tiếp xúc qua đều phải đứng xa anh nửa mét.

Anh ghét mùi nước hoa nồng nặc ám lên người mình và đặc biệt sẽ cảm thấy dơ khi tiếp xúc với phụ nữ.
Sở Phàm theo Bách Ảnh Quân đã được 4, 5 năm, trong mắt anh có thể nói sếp của mình là một người đàn ông cấm dục thật thụ.

Sở Phàm còn nhớ khi nghe tin Bách Ảnh Quân đã lấy vợ anh còn không dám tin nhưng giờ được chứng kiến tận mắt cảnh tượng tình tứ ngọt ngào khiến Sở Phàm phải cúi đầu thán phục.
- Sếp, không biết anh muốn xử trí ra sao?
Câu nói của Sở Phàm vang lên đã thành công phá vỡ khoảnh khắc ngọt ngào của đôi vợ chồng trẻ.

Đang âu yếm vợ mà bị cắt ngang khiến Bách Ảnh Quân khó chịu, anh hậm hực nhìn kẻ phá đám Sở Phàm bực dọc nói:
- Chuẩn bị rồi tổng hợp kỹ càng tất cả bằng chứng của Du Hải Dương đợi thời cơ thích hợp thì giao cho cảnh sát.

Đồng thời bây giờ tôi cần cậu hãy theo sát Du Mẫn Hoa, thu thập chứng cứ phạm tội của cô ta rồi mang về.

Đợi đến lúc Thẩm Đình Chi hạ sinh đứa bé thì những bằng chứng đó sẽ là những thứ vô cùng cần thiết để vạch mặt chị em cô ta.
- Bách tổng, vậy còn vụ bắt cóc của phu nhân phải làm sao?

Nghe đến đây bỗng dưng một loạt ký ức hiện lên trong đầu Hạ Di Giai, cô rùng mình sợ hãi nhắm mắt không dám nhớ lại những cảnh tượng man rợ đó.

Cơ thể Hạ Di Giai bắt đầu run rẩy, nước mắt từ khóe mắt trào ra, hai tay cô lúc này túm chặt cơ thể Bách Ảnh Quân điên cuồng hét:
- Ông xã, em sợ! Em sợ lắm! Em không muốn nhớ lại! Nó đáng sợ lắm!
Thấy Hạ Di Giai hoảng loạn chớp mắt khiến Bách Ảnh Quân cũng phải bối rối theo.

Anh choàng tay ôm chặt lấy cơ thể cô để trấn an, trái tim thắt lên từng hồi đau nhói.

Bàn tay anh vừa xoa nhẹ vào lưng cô vừa nhỏ giọng an ủi:
- Không sao rồi Giai nhi! Không sao nữa rồi.

Có anh đây, không ai dám bắt nạt em nữa đâu nên đừng sợ nữa!
Sau một hồi dỗ dành cuối cùng Hạ Di Giai cũng nín khóc, Bách Ảnh Quân thấy cô đã ổn nên cũng yên tâm xua tay ra hiệu cho Sở Phàm lui ra rồi lặng lẽ ôm cô cho đến khi Hạ Di Giai hết sợ hãi..