Cô Học Trò Lăng Nhăng

Chương 6




Tới tiết của cô Tiểu Hàm, thật sự thì cô Tiểu Hàm chỉ là quý theo 1 cách rất quý Quân Kì chứ không có ý gì xa hơn với Quân Kì. Cô Tiểu Hàm là một trong những giáo viên vô tình bắt gặp được bài viết trước khi bị xóa.

– Quân Kì, ra về lên phòng giáo viên gặp cô.

– Dạ? Vâng con biết rồi.

Tiết học vẫn bình thường, hết giờ Quân Kì theo cô Tiểu Hàm lên phòng giáo viên.

– Em quen với cô Vân Quân sao?

– Cô ấy dạy em mà, em phải quen chứ.

– Cô không hỏi vấn…

– À, được rồi, thực ra chỉ là hẹn bình thường thôi.

Nói xong Quân Kì cũng đi về, vừa mở cửa nghe thấy mùi thơm.

“Rìa lí?!? Ba mình về sao? Mà đó giờ có nấu ăn đâu mà thơm thế?”

Quân Kì đi vào trong bếp thì thấy một thân hình nhỏ nhắn đang đứng nấu ăn.

– Chị a~ sao thơm thế?

– Tui nấu mà.

Cô Vân Quân đang đứng nấu ăn, Quân Kì lại ôm từ đằng sau đưa mũi vào cổ.

– Không, ý em là sao chị thơm thế.

– Nhóc con, nấu xong rồi nè, ăn đi.

– Xíu chị có đi dạy nữa không?

– Có, chị có tiết 2 3 và 4.

– Ừm.

– Có chuyện gì?

– Không gì cả.

Quân Kì đút một miếng cho cô Vân Quân rồi hai người đút qua đút lại. Lúc Quân Kì vừa rửa chén xong thì *ting*

“Xíu nữa 3 giờ em mua giúp cô một chút đồ văn phòng phẩm rồi đưa qua nhà cô”- Lâm Lâm.

Tin nhắn của cô Lâm Lâm vừa gửi đến thì…

– Cô đi dạy nha.

Vân Quân hôn vào má của Quân Kì một cái rồi rời đi, may là lúc đó tắt điện thoại kịp.

– 2h30 rồi.

Quân Kì lấy xe đạp chạy mua đồ cô Lâm Lâm dặn rồi qua nhà cô.

*ting ton*

Tiếng chuông cửa vang lên, 14,95s sau cửa mở ra. Trêи người cô Lâm Lâm là chiếc áo sơmi trắng dài gần đầu gối, không thứ gì phòng thủ nơi vong một, ẩn hiện màu đỏ chiếc quần trong. Một dòng nước bọt được nuốt xuống, khung cảnh hơi tỉnh lặng nên nghe cả tiếng ực.

– Con vào nhà đi, nắng vậy chắc khát nước.

“Nắng? Giờ này là chiều đó! Khát nước? Nhìn cô là con khan cổ họng rồi”

Suy nghĩ xẹt qua một cái rồi biến mất. Trong đầu Quân Kì đang hổn độn, lắc nhẹ một cái bừng tỉnh. Bước vào nhà, hình như là cô Lâm sống một mình.

“Còn chị đẹp ở nhà thì sao đây, mà chị đẹp ở đây cũng phải lo”

Ngồi xuống, chốc lát cô Lâm đem nước ra, cô Lâm hơi cuối người xuống để vừa tầm đặt nước lên bàn, làm sơmi hơi hở một chút, lộ chút đồi núi và rảnh sâu.

– Sâu vậy chắc…

– Chắc gì?

Quân Kì hốt hoảng, tưởng mình đang suy nghĩ ai dè lở mồm nói ra.

– Không gì đâu.

Quân Kì quay qua, tầm mắt đặt ngay cái cổ trắng ngần của của cô. Như một sức hút khó cưỡng, mặt Quân Kì sát gần cổ cô Lâm. Môi vừa chạm đã bị một cú né phũ phàng và cú đẩy mạnh bạo.

– Em xin lỗi, ai bảo cô quyến rũ quá làm gì.

– Cô có quyến rũ hơn cô Vân Quân không?

– Cô Vân Quân có liên quan gì chứ.

– Không phải em đang hẹn hò với cô Vân Quân sao?

– Không có, chỉ là cô trò hẹn đi bình thường thôi.

– Thật không?

– Thật mà.

Quân Kì nhích gần lại một chút, vòng tay ôm eo của cô Lâm Lâm.

– Cô ghen sao?

– Không có.

Xác nhận là không có, dù biết là có. Quân Kì bắt đầu từ môi. Cánh môi mềm mềm, chút mùi cherry quyến rũ, khác xa mùi dâu dễ thương của ai kia. Càng hôn càng muốn giữ đôi môi đó cho riêng mình. Tay không yên phận bắt đầu để tay lên đùi cô Lâm. Sự ma sát giữa 2 vòng một khiến không khí ngày càng nóng.

Quân Kì đưa tay lên mở cúc áo đầu tiên, để lộ ra khẽ hang sâu mà vài phút trước còn ước mở. Cúc thứ 2 rồi thứ 3 đã để lộ ra vòng một căng tràn, kϊƈɦ cỡ chắc cũng 95 không ít.

Tay Quân Kì mạnh dạn bóp lấy, cảm giác hư hư thật thật, đầu ti lúc nào đã cương cứng, “ưm” cô Lâm chịu không nổi phải rêи lên một tiếng. Nó càng kϊƈɦ thích Quân Kì, chán chê đôi môi, Quân Kì di dời đôi môi xuống cổ.

Cắn mạnh một cái, hickey đỏ ở xương quai xanh, vốn trắng lại có đốm đỏ thì có phải là lại hút hồn. Dịch xuống chút nữa, lưỡi của Quân Kì đá đá lấy đầu ti của cô Lâm.

– Ưm~

Tiếng rêи thứ bao nhiêu, trong khi càng rêи càng kϊƈɦ thích. Quân Kì dịch tay từ đùi định sâu vào một chút thì bị cánh tay kia nắm lại.

– Em còn chưa đủ lớn để đi xa hơn, ở đây thôi.

– Nhưng mà không phải đang rất…

– Không nói nhiều, về cẩn thận, khoá cửa giúp cô.

Cô Lâm Lâm khoác áo sơmi vào, đi thẳng vào phòng, Quân Kì uống ngụm nước lớn lấy lại sự bình tĩnh rồi nuối tiếc xách balo đi về.

———

Có phản cảm quá không?!?