Học viện Havard- Hoa kỳ.
Havard là đại học quy mô lọt vào top
thế giới, khuôn viên trường học tuyệt đối là môi trường lí tưởng để học
tập, bên cạnh đó cơ chế hoạt động của trường cũng cực kì chuyên nghiệp
nên đại học Harvard là ước mơ của hàng ngàn sinh viên.
Bóng dáng
một cô gái ngồi trên chiếc ghế đá giữa sân trường, ánh mắt cô chăm chú
vào những xấp tài liệu dày hơn kinh thánh kia, mái tóc cô xoả dài phủ
khắp bờ vai, ngũ quan thanh tú với đôi mắt to và cái miệng nhỏ chúm chím rất đáng yêu, một cô gái châu á ngồi đó cảnh tượng đẹp hơn tranh vẻ như thế khiến cho nam sinh trường này không kềm được mà ngắm nhìn.
Minh Khuê đã ngồi ở đây hơn nữa tiếng và cô cũng chẳng để tâm ánh mắt của
mọi người xung quanh, cô chỉ chăm chú vào mớ tài liệu vừa mượn về từ thư viện.
“Xin chào, tôi tên là Jacky còn cậu.”
Một âm thanh
nam tính vang lên, Minh Khuê ngước mặt nhìn người vừa nói, đó là một
chàng trai người châu âu, có mái tóc vàng đôi mắt xanh đầy vẻ nam tính
lại rất lãng tử.
Minh Khuê lịch sự mỉm cười đáp lại bằng tiếng anh: “Tôi tên Andera.”
Andera là tên tiếng anh của Minh Khuê, thấy cô lịch sự mỉm cười thì Jacky
thoải mái ngồi cạnh cô, Minh Khuê ngoài miệng tuy cười nhưng lại thầm
mong anh ta đi nhanh một chút.
“Bạn mới đến sao? Chút tan học chúng ta đi ăn được không?”- Có vẻ Jacky là người không thích vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Cái này…”
“Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi.”
Minh Khuê không biết trả lời thế nào thì từ xa một giọng nói vang lên, sau
đó Hoài minh đi thẳng hướng Minh Khuê, khiến cô ngạc nhiên đến quên thở.
Jacky mỉm cười đầy khiêu khích: “Nhưng tôi ngồi trước.”
Hoài Minh không nói gì, chỉ kéo Minh Khuê về hương của mình ánh mắt như đang cười nhìn thẳng vào Jacky: “Bây giờ cô ấy là người của tôi.”
Câu nói này không chỉ khiến Jacky kinh ngạc không biết nói lại thế nào mà
ngay cả Minh Khuê cũng không tin nổi mà nhìn Hoài Minh.
Jacky sững sờ vài phút sau đó cười gượng đứng lên: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Đợi bóng dáng Jacky đi xa Minh Khuê cũng bối rối rời khỏi vòng tay của Hoài Minh, gương mặt cô lúc này tựa hồ như một cái chảo nóng đến mức có thể
chiên trứng ốp la được rồi.
Hoài Minh nhìn dáng vẻ bối rối của cô thì cười thành tiếng sau đó ngồi kế bên cô:
“Không hỏi vì sao anh lại ở đây à?”
“Chẳng phải anh đi bằng máy bay qua đây sao?”
“Anh không nói vậy.”
“Vậy thì vì sao?”
“Đi theo em đó.”
“Em không phải con nít mắc mớ gì phải có người đi theo.”
Hoài Minh bật cười thành tiếng: “Em không phải con nít nhưng em ngốc như vậy anh sợ em sẽ bị mấy anh chàng kia ăn tươi nuốt sống mất.”
Minh Khuê trừng mắt nhìn Hoài Minh: “Em ngốc hồi nào?”
“Còn nói, em ngốc đến mức anh sợ em lạc đường rồi không biết đường mà quay về đấy.”
“Anh…”- Minh Khuê nói không lại thì quay mặt đi.
Hoài Minh nhìn bên đây thì cơ quay qua bên kia nhưng anh vẫn không bỏ cuộc cho đến khi mỏi cổ thì thôi.
Quả nhiên…
Mặt dày cũng có lợi của nó, Minh khuê quay đầu tới đau cả cổ: “Anh muốn gì.”
“không gì cả, em cứ học bài đi.”
Minh Khuê mặc kệ ánh mắt của Hoài Minh cứ nhìn chăm chăm vào mình, cô bất
giác nhìn xung quanh thì phát hiện nữ xinh trong trường đang nhìn bọn họ rồi vô thức quay qua Hoài Minh đi đụng phải ánh mắt của anh.
Phải công nhận một
điều, gương mặt Hoài Minh rất đẹp, không anh tuấn như Dương Tử Hạo,
không cương nghị như Đài Phong lại không thiếu nghiêm túc như Tuấn Khải, anh mang một gương mặt mị hoặc, ánh mắt tuy không sắc bén như lại sâu
thẫm như mặt hồ phẳng lặng bên cạnh đó thêm việc ngoại hình chuẩn dáng
người mẫu của anh lại khiến anh nổi bật hơn bình thường.
Minh khuê cứ mất hồn mà nhìn Hoài Minh cho đến khi…
“Anh biết anh đẹp, nhưng em nhìn như thế sẽ khiến người ta ngại đó.”- Giọng
nói mang theo vài phần giễu cợt của Hoài minh vang lên kéo Minh Khuê trở lại với thực tại.
Có trời mới biết, hôm đó ở sân bay trong lòng
cô cứ dấy lên nhưng hồi mong đợi, cứ một lần nhìn ra cửa chính là y như
rằng lại thất vọng nặng nề, cái cảm giác đó thật không dễ chịu, Minh
Khuê không biết đó có phải yêu hay không nhưng mà… cô không thích cảm
giác đó, bây giờ tựa như một giấc mơ, người đó đang ngồi đây, ngồi cạnh
bên cô.
Thấy sắc mặt Minh Khuê đột nhiên trắng bệch thì Hoài Minh lại cho rằng cô bị cảm nắng nên cất giọng đầy lo lắng: “Sao thế? Còn
không chịu là bản thân ngốc, lớp học không ngồi lại phơi nắng ngoài
này.”
“Đừng luôn miệng bảo em ngốc như vậy có được không?”- Minh Khuê làm ra vẻ khó chịu.
Hoài Minh thấy cô còn sức để giận thì biết cô không sao, anh bật cười gõ nhẹ lên đầu cô: “Được, em là người xinh đẹp nhất lại thông minh nhất có
được không? Vậy bây giờ cho tiểu nhân hỏi đại tiểu thư muốn ăn gì nào?”
“Ăn kem.”- minh Khuê không do dự đáp lại, hai mắt sáng rực có thể thấy là cô thích đến cỡ nào.
Nhưng ngược lại thì Hoài Minh nhíu mày: “Con gái không nên ăn đồ lạnh.”
“Em muốn ăn...khoan đã, anh hiểu con gái lắm sao?”- Ánh mắt Minh khuê như kiếm mà phóng về Hoài Minh.
“Cũng đủ xài thôi.” – Hoài Minh cười như có như không.
Minh khuê im lặng, quả nhiên… đào hoa thì vẫn mãi như vậy thôi, họ alm2 sao có khái niệm tình yêu cố định chứ.
“Vậy thì anh qua đây là vì bạn gái anh sao?”- Minh Khuê nhìn Hoài Minh.
“Anh có thể lí giải câu hỏi này theo hai cách, một là em đã bắt đầu quan tâm đến anh còn hai là…” – Hoài Minh đột nhiên kề sát mặt Minh Khuê khiến
cô đỏ mặt: “Em đang ghen.”
Minh khuê không tin nổi cũng không biết nói gì nhìn Hoài Minh sau đó lắp bắp phủ định: “Tự cuồng.”
Hoài Minh bật cười choàng tay qua vai cô: “Em có biết em ghen nhìn rất đáng
yêu không? Không hiểu sao anh lại rất thích nhìn em ghen.”
“Anh…”
“Đi thôi, anh làm phước vậy.”- Hoài minh không cho cô cơ hội nói, anh đứng lên kéo Minh khuê ra khỏi trường học.