Không khí buổi họp mặt khá ‘bình an.’ Không có đánh nhau hay đấu miệng của mấy cô cậu, chỉ có dành ăn rồi giành karaoke mà thôi.
Thanh Duy ngồi trên đùi Dương Tử Hạo còn Thuỳ Dương thì ngồi trong lòng Roy,
Thanh Băng liếc hai tên đang ôm con mình, cất giọng mỉa mai: “Hai cái
tên này, muốn sinh con thì kiếm vợ nhanh đi, con của tôi mà các cậu ôm
mãi như thế không thấy xấu hổ à?”
Dương Tử Hạo mặc kệ lời
nói của Thanh Băng, anh ta cuối xuống nói với Thanh Duy: “Tiểu Duy con
xem, mẹ con ghen rồi kìa, vậy là từ hôm nay ba nuôi không ôm con được
nữa.”
“Ba nuôi không ôm con thì con sẽ ôm ba nuôi.”
“Vậy không bằng con dọn qua ở với ba nuôi luôn đi.”
“Dạ được.”
“Dương Tử Hạo!” Thanh Băng gằn từng tiếng một, cái tên này lại dám quyến rũ con cô? Thật đáng đánh.
Nhìn không khí vui vẻ kia, mọi người không phân biệt thân phận mà cười đùa
với nhau, hoàn cảnh có thể thay đổi con người tình cảm có thể cảm hoá
trái tim, không ai ngờ lão đại lạnh lùng vô tình giờ này đang cười đùa
với mọi người cũng chẳng ai nghĩ tới một hoa hoa công tử như Dương Tử
Hạo lại thích con nít như vậy…
Minh Khuê mỉm cười: “Thật vui vẻ, không biết sau này…còn cơ hội không.”
“Minh Khuê, cô nói vậy là sao?” – Roy nhanh chóng nắm bắt được ý của Minh Khuê.
“Sao lại không còn cơ hội chứ?” – Hoài Minh cũng lo lắng hỏi.
Minh Khuê mỉm cười nhìn mọi người: “Thật ra…ngày mai em phải bay sang Hoa Kì để tham gia khoá thực tập của đại học Havard.”
“Thế khi nào về?” – Thanh Băng hỏi.
Minh Khuê mỉm cười lắc đầu: “Cũng không biết, có thể là… không về nữa.”
“Cái gì?”
Tất cả ngạc nhiên, không khí đang vui vẻ đột nhiên lắng đọng lại…
“Minh Khuê, em không đi cũng được mà, chẳng phải vừa mới tốt nghiệp hai
trường đó sao?” – Hoài Minh không muốn một chút cũng không muốn.
Minh Khuê thở dài: “Ước mơ của em là được học ở đại học Havard, đợt này được nhận giấy mời của họ đây là cơ hội hiếm có…”
Mặc dù không nói ra nhưng lời nói mập mờ của cô cũng đã lộ ra quyết định của cô rồi..
Ái Linh nắm tay Minh Khuê: “Chị, em sẽ qua thăm chị…”
“Phải đó, nếu có công tác ở hoa kì tôi sẽ đến thăm cô, nếu có cô bạn nào đẹp
thì giới thiệu cho tôi càng tốt.” – Dương Tử Hạo lúc nào cũng không
chính chắn.
Tất cả lại gượng gạo tiếp tục buổi họp mặt trong không khí không-mấy- vui –vẻ
Hoài Minh đứng lên đi ra bên ngoài, Thanh Băng thấy thế cũng đi theo sau, cả hai một trước một sau đi đến ban công.
“Cậu để cô ấy đi?” – Thanh Băng hỏi
Hoài Minh không quay lưng lại: “Tôi có tư cách gì mà để với không để, lại không phải người quan trọng của cô ấy.”
“không phải quan trong thì làm cho quan trọng, không đủ tư cách thì làm cho đủ tư cách.” – Thanh Băng nhíu mày.
Hoài Minh cười khổ một tiếng rồi thở dài: “Lão đại, có những chuyện không
thể cưỡng ép được, nếu tôi vì bản thân mà níu kéo ước mơ của cô ấy thì
tôi thật ít kỉ, tôi sẽ để cô ấy bay đi thật xa, khi nào mệt mỏi thì cô
ấy bay về.”
“Cái gì mà ít kỉ? Cậu phải tự nắm lấy tình yêu của bản thân, Bay về? Cậu biết cô ta sẽ bay về đâu sao?”
“lão đại, tôi thật sự..”
“Gọi tôi là lão đại thì phải nghe tôi nói, trên đời này không nên đợi người
khác dâng lên cho mình cả, cậu phải dũng cảm tìm lấy, yêu mà không dám
nói đó là hèn nhát.”
“Bộp, bộp.” Tiếng vỗ tay từ xa vang lên sau đó Dương Tử Hạo và Đài Phong cũng xuất hiện.
Đài Phong khoát vai Hoài minh: “Tôi nói cậu quả thật hèn nhát, ngay cả tỏ
theo đuổi cũng không có gan thì làm sao có được tình yêu?”
Dương
Tử hạo chỉ tay vào tim Hoài Minh: “Cậu có định vị được cảm xúc hay
không? Định vị xem trái tim của cậu đập mấy nhịp khi gặp Minh Khuê và
cảm xúc của cậu thay đổi bao nhiêu km/h mỗi khi đối mặt với cô ấy.”
“Tôi..”
“Chỉ nói nhiêu đó thôi, Minh Khuê trên danh nghĩa cũng là chị gái của tôi,
tôi cũng không muốn cả đời này cô ấy phải sống cùng một kẻ hèn nhát
không dám đối mặt với trái tim mình.” – Thanh Băng nói xong một câu phũ
phàng thì rời đi, hai người kia cũng đi theo, để lại một mình Hoài Minh
đứng nhìn ra thành phố rộng lớn.
“Băng nhi, lời nói của em có phải quá nặng không?”- Đài Phong nhìn Thanh Băng.
“Đúng vậy, câu cuối của cô phủ quá, có khiến cậu ấy đau lòng không?”- Dương Tử Hạo vừa uống bia vừa nói.
Thanh Băng thở dài: “Nếu nhiêu đây đã đau lòng thì những cơn đau mà anh ta phải đón nhận còn đau đến trăm lần.”
Dương Tử Hạo gật đầu: “Hay là chúng ta nói với Minh Khuê.”
Thanh Băng lắc đầu: “Chúng ta không giúp được, người giúp được anh ta chỉ có anh ta mà thôi.”