Mùi vị của nước mưa ngày càng dày đặc rồi sau đó một trận mưa tựa hồ
muốn trút hết đau thương ập xuống, cành cây ngọn cỏ nơi đây cũng bị gió
lay đến ngã xuống bất lực mà nằm dưới đất.
Vào cái thời khắc mà con người tuyệt vọng nhất, vào khoảnh khắc tất cả tưởng chừng kết thúc ấy…
Hai thân ảnh từ trong biển lửa dìu nhau đi ra, khiến mọi người kinh hỷ.
“Lão đại.” Tất cả mọi người chạy đến.
Thanh băng tóc tai rũ rượi, cả người cô toàn vết thương và bị nước mưa làm
ướt khiến mái tóc dài dính vào cái cổ trắng nõn kia, nhưng cô không quan tâm thương thế của mình, cô dìu Thiên Nhiễm ra ngoài, mọi người chưa
kịp đỡ thì Thanh Băng đã ngã khuỵ xuống đất, cô muốn hôn mê một lát, cô
rất mệt rồi…
Nhưng không được, lý trí của Thanh Băng nhắc nhở cô
tuyệt đối không được ngủ, bởi vì có lẽ….những việc sắp tới cô đối mặt sẽ là một khoảnh khắc cuối cùng mà cả đời cô không được thấy nữa…
Vài cái lúc mà quả bom nổ tung ấy, tưởng chừng như Thanh Băng lại một lần
nữa chết vì bom thì một thân thể cường tráng đè lên cô, làm sao có thể?
Thiên Nhiễm làm sao có thể dùng thân thể của mình để che chắn thay cô?
Thiên Nhiễm như hôn mê, phần ngực vẫn phập phồng lên xuống, phần lưng vì che
cho Thanh băng mà bị lở một khoảng rất lớn, tựa hồ có thể thấy cả sống
lưng, khắp người anh đầy máu…
Thanh Băng dùng hết sức đỡ hắn dậy, giọng nói cô chứa đầy sự hốt hoảng, “Tiểu Nhiễm, anh không được ngủ, mau tỉnh lạ đi….”
Hắn vẫn không trả lời, Thanh băng lo lắng tựa hồ sợ hắn sẽ …sẽ rời khỏi cô, cô hét lên, “Tiểu Nhiễm, không cho phép anh không trả lời, mau, trả lời em đi, tiểu Nhiễm…”
“Băng, hét lớn như vậy muốn hại anh điếc à?” Giọng nói Thiên Nhiễm tựa hồ như không còn sức, khoé môi hắn thấp
thoáng một nụ cười.
“Tiểu Nhiễm, anh sao rồi? sẽ khôngsao đâu, em sẽ gọi bác sĩ, các người đứng đó làm gì? Mau lên gọi Peter tới đây…”
Thanh Băng quay sang Tứ Long.
Thiên Nhiễm nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, “Không cần đâu, Băng, anh sẽ không thể ở bên cạnh em bảo vệ em nữa…”
Thanh Băng liên tục lắc đầu, “Sẽ không đâu, đừng nói bậy như vậy….”
“Băng, khi anh đi rồi, em phải sống thật tốt, mỗi khi buồn cứ khóc, không cần phải kiềm nén lại, mỗi khi vui phải cười thật tươi không cần che dấu
cảm xúc, anh, sứ mệnh của anh đã kết thúc rồi… em phải sống thật tốt,
phải thật hạnh phúc ….để sự hy sinh của anh xứng đáng…”
“Tiễu Nhiễm…anh sẽ không sao đâu…”
“Băng, anh rất thích em gọi anh là Tiểu Nhiễm, nó khiến anh cảm thấy rất ấm
áp, em đừng bao giờ tự trách bản thân…tám năm trước anh gặp em…tám năm
sau anh chết vì em…tất cả điều do anh tự nguyện, Băng…anh không cần em
phải yêu anh…anh chỉ muốn đứng phía sau nhìn em …hạnh phúc, tuy rằng,
tuy rằng hạnh phúc đó hoàn toàn không có phần anh…”
Từng giọt nước mắt của Thanh băng rơi xuống, cô cho phép bản thân mình hãy yếu đuối thêm một lần nữa đi…
Giọng nói thều thào lại vang lên, “Băng, em hát cho anh nghe được không? Bài hát của tám năm trước, anh rất thích nghe em hát…”
Thanh Băng gật đầu, giọng hát cô nghẹn ngào mà run run của cô vang lên.
Khi tuyết bắt đầu rơi, ở trên bầu trời đầy mây kia, bạn đã đến như những bông tuyết
Ấy và soi sáng những ngày dài trong tôi.
Đừng chờ đợi một phép mầu
Trước mắt chúng ta bây giờ là một con đường đầy khó khăn.
Với rất nhiều những thử thách
Và chúng ta không thể biết trước trong tương lai
Và ta cũng không có sức mạnh để thay đổi hay từ bỏ được.
Giữa trời mưa, một người con gái ngồi hát, giọng hát cô run lên vì đau đớn,
cô ôm một chàng trai… hắn từ từ chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ yên tĩnh trong tiếng hát của cô…
Đôi mắt Thanh Băng trống rỗng nhìn người ôm đang dần lạnh đi, “Tiễu Nhiễm, đừng như vậy…đừng vậy chứ…”
Thanh băng lại tiếp tục mất đi một người thân, Thiên Nhiễm đã đến và cho cô
hy vọng cũng cho cô sự quan tâm, ở bên cạnh anh cô cảm thấy rất ấm áp,
cô không có anh trai nên vẫn luôn xem anh là người mình có thể ỷ lại…
Nhưng tình cảm của Tiểu Nhiễm đối với cô lại chệch đường ray mà rẽ sang một
hướng khác, anh yêu cô, anh muốn bảo vệ cô, tình yêu của anh âm thầm mà
lặng lẽ, anh chưa từng oán trách hay có điều kiện gì khác ngoài việc
được ở bên cạnh bảo vệ cô…
Người cha yêu thương cô rời
khỏi cô, người cô yêu hôn mê bất tỉnh, người yêu cô lại vì cô mà chết,
tại sao chỉ cần là người thân của cô thì ông trời điều khiến họ phải rời xa cô như vậy? Chẳng lẽ ông trời muốn cô suốt đời này phải sống trong
sự cô độc hay sao?
Trịnh Thanh băng bình tĩnh trở lại, dùng hết
sức đứng lên, Vân Long tiến tới đỡ cô nhưng bị Thanh Băng gạt ra, cô
muốn tự đứng lên bằng đôi chân của mình, ánh mắt đau thương khi nãy đã
bị thay thế bằng sự lạnh khốc và vô tình, mùi vị chết chóc lan toả trong không khí, “Người đâu?”
“Lão đại” Một hàng dài những thuộc hạ của Thiên Long được điều tới đồng thanh hô to.
“Tiêu diệt toàn bộ tổ chức W, một người cũng không để thoát, tôi muốn lấy đầu của bọn họ tế cho hai người đã bị họ giết, ai dám kháng lệnh, giết
không cần hỏi.” Mệnh lệnh lãnh khốc được đưa xuống khiến người người cả
kinh không dám tin mắt nhìn về phía Thanh băng, cô vẫn đứng đó, đôi mắt
cực kì tàn nhẫn không chứa đựng một tia tình cảm nào…
“Dạ.” Tất cả thuộc hạ đồng thanh đáp.
Phía trước một màn tối tăm, nước mưa đã hoà vào máu, tiếng thét thảm khốc kinh động trời xanh không ngừng vang lên.
Màn đêm bao phủ, tuyết rơi nhuộm trắng cả con đường, tại biệt thự Trịnh gia lại tấp nập bác sĩ riêng…
Thanh Băng trên giường đầy các vết thương nằm hôn mê trên giường, sắc mặt cô xanh xao tựa hồ không có sức sống..
Bác sĩ sau khi chuẩn bệnh thì thao bao tay ra, ngay lập tức Tuấn Khải bước lên, “Peter, cô ấy sao rồi?”
“Vết thương khá nặng nhưng không nguy hiểm, lão đại bị nhiễm phong hàn khá
nặng nên tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy để cô ấy tịnh dưỡng. Chân
của cô ấy cũng bị va chạm mạnh khiến xương bị chấn thương, tạm thời
không nên để cô ấy đi lại nhiều.” Bác sĩ báo cáo bệnh tình.
Sắc mặt ai cũng tái nhợt, Minh Khuê hỏi, “Vậy là…Thanh Thanh không thể đi được nữa?”
Bác sĩ khẽ than nhẹ, “Cũng không hẳn là như vậy, chỉ cần để xuơng chân phục hồi sẽ có thể đi lại bình thường.”
“Thật tốt, thật tốt rồi…” Ái Linh và Minh Khuê vui mừng, trên mặt ai cũng thở phào nhẹ nhõm…