“Trời ơi, sao số tôi khổ thế này, rồi đây gương mặt đẹp trai này sẽ bị xào nấu thế nào đây? Sao tôi lại chết vì bị ăn thịt chứ?” Dương Tử Hạo than trời trách đất tới nỗi khiến người khác muốn nổi điên.
Đám người Thanh Băng bị giải về rồi bị giam ở một nơi tối đen chỉ có một vài ngọn lửa lập loè như…ma trơi.
“Dương Tử Hạo, tên khốn này sao cứ than trời như đàn bà thế? Cũng chưa chắc là bị ăn thịt.” Hoài Minh liếc Tử Hạo, từ lúc vào đây không ai kiêu than chỉ có mình anh chàng này than trời trách đất khiến tai của mọi người lùng bùng cả lên.
Minh Khuê rung run, giọng nói nghẹn ở cổ, “Tôi từng nghe nói có bộ tộc ăn thịt người đó.”
“Thật không? Thật đáng sợ.” Ái Linh cũng không dấu được sự sợ hãi.
“Yên tâm, bọn họ không ăn thịt người” Thanh Băng từ lúc vào nhà giam đến giờ hoàn toàn im lặng đến giờ mới lên tiếng, cô đứng dựa vào tường tuỳ ý chéo hai chân vào nhau.
Mọi người chưa kịp hỏi vì sao Thanh băng lại biết thì đã có tiếng động của rất nhiều tiếng bước chân từ xa đi tới.
“Nguy rồi, tới giờ ăn của bọn chúng rồi.” Tử Hạo tái mét mặt.
Người đàn ông khi nãy bước vào, nhìn từng người một trong đám người Thanh băng sao đó dùng giọng nói riêng của bộ tộc mình nói, “Các người khai mau, sao lại bước vào lãnh địa linh thiên của thần Masua?”
Chẳng ai trả lời, Tử Hạo và Đài Phong nhìn nhau, đến người thông hiểu nhiều thứ tiếng như Thiên Ân còn không biết họ đang nói gì.
Người đàn ông kia không biết điều này, ông ta cứ nghĩ là đám người này coi thường lời nói của ông ta nên rất tức giận, “Ta hỏi các người, các người là nội gián của bộ tộc Hya phải không?”
“Tộc trưởng đâu?” Lần này có giọng nói trả lời, mọi người quay về phía bức tường, Thanh Băng nhìn người đàn ông kia, cất một câu hỏi rất bình thản.
Những người còn lại điều suýt nữa té ngửa, té ra cô biết tiếng của bọn họ vậy mà nãy giờ lại không thèm nói một câu bảo bọn họ thả mọi người ra.
Người đàn ông nhìn Thanh Băng nhíu mày, “Cô là ai? Tìm tộc trưởng làm gì?”
“Cứ nói Trịnh Thanh Băng tới, cầm lấy.” Thanh Băng quăng trong tay một hòn đá, trên đó khắc một dòng chữ của bộ tộc, khi người đàn ông xem thì lập tức thay đổi sắc mặt từ dữ tợn thành hoảng sợ sau đó là e dè.
Chữ khắc trên hòn đá là: Hoá thân của thần Masua
“Cô là, là…” Người đàn ông không dám tin nhìn Thanh Băng.
“Đi tìm tộc trưởng đi.” Thanh Băng có vẻ như đã bắt đầu khó chịu khi phải nói đi nói lại nhiều lần.
Người đàn ông gật đầu sau đó đi ra ngoài, sau khi người đàn ông đi thì mọi người bu lại chỗ Thanh Băng, đứng xung quanh cô.
“Lão đại, chị đưa gì cho gã đó vậy?” Hoài Minh hỏi.
“Phải đó Thanh băng, sao cậu lại không nói sớm là quen biết bọn họ?” Dương Tử Hạo nói
“Thanh Thanh, sao em biết được tiếng của bộ tộc bọn họ thế?” Tuấn Khải nhíu mày.
Thanh Băng đối mặt với hàng loạt câu hỏi khiến không biết trả lời cái nào trước. Cô chọn cách im lặng, nói gì đây?
Lần trước khi vào Amazon cô cũng không phải từ đầu tới cuối thuận tiện ra khỏi, cô phải đối mặt với dã thú còn có cả 999 người muốn giết chết mình. Lần đó cả người cô toàn những vết thương, tựa như người không ra người ma không ra ma, cô bị một con báo đuổi giết khiến vô tình chạy vào lãnh địa linh thiên của thần linh Masua của bộ tộc Hkla, cô ngất trước tượng thần Masua và trùng hợp vào đêm mưa gió bão tố kia Roy- tộc trưởng của bộ tộc lúc này bằng tuổi cô cùng với thần dân trong tộc đi thỉnh thần thì phát hiện cô ngất. Roy đưa cô về, chăm sóc cô rất chu đáo, anh ta nghĩ cô là hoá thân của thần linh Masua mà bọn họ tôn thờ nên tất cả người dân ở đây điều kính trọng cô. Khi Thanh Băng khỏi hẳn cũng là lúc phải rời đi, tuy Roy không muốn cô đi nhưng không cản được cô nên anh ta đã đưa cho Thanh Băng một hòn đá, cô chỉ nghe anh ta nói đó là bảo vật trấn tộc của bọn họ, rất quan trọng. Lần này vào đây, Thanh Băng định tới trả ơn bọn họ đã cứu cô nên cô đã đem theo, chỉ là… sự việc đã qua 8 năm rồi, không biết Roy còn nhớ không.
Tiếng bước chân từ xa vọng tới, chưa thấy người đã nghe một giọng nói của một người đàn ông hết sức vui vẻ: “Tiểu Sua, Tiểu Sua….”
Thanh Băng nhíu mày, người này là người đầu tiên dám gọi cô bằng cái tên khó nghe như thế, anh ta nghĩ cô là hóa thân của Masua nên từ lúc quen biết đến giờ luôn gọi cô là Tiểu Sua.
Từ ngoài cửa, xuất hiện một người đàn ông, ăn mặc cũng theo phong cách ‘thiếu vải’, mái tóc dài và rối nhưng được cái anh ta ‘có nhan sắc’ hơn người đàn ông kia.
“Tiểu Sua…” vừa thấy Thanh Băng anh ta liền nhào vào ôm, tuy rằng nhìn cô hơi lạ với tám năm trước nhưng người ai chẳng thay đổi? Thanh Băng nhíu mày, tuy rằng cô quen với thói quen tuỳ tiện con nít của anh chàng này nhưng mà bị ôm như thế này thật khó chịu với lại… Thanh Băng cảm nhận được phía sau có một đôi mắt cơ hồ muốn thiêu sống người khác đang nhìn về phía cô.
Roy nhìn Thanh Băng, anh ta rất vui vẻ cơ hồ sắp khóc, “Tiểu Sua, cô, sao cô nói là sẽ mau chóng quay lại rốt cục đến tám năm mới quay lại đây. Cô có biết tôi sắp trở thành hòn vọng thê rồi không?”
Hòn, hòn vọng thê? Thanh Băng dở khóc dở cười nhìn Roy, “Không biết cách dùng từ thì đừng dùng, hòn vọng thê? Anh thật chẳng tiến bộ.” Thanh Băng biết, Roy từ nhỏ đã sống cách biệt với văn minh nên tư duy chắc chắn không theo logic của người bình thường, anh ta cũng vốn không biết dùng những chữ hoa hoè lá cành nên… đôi lúc khiến cô rơi vào tình trạng kêu trời không thấu.
Roy gãi đầu, cười trừ, “Tiểu Sua, sao cô bị nhốt thế? Là tên khốn nào nhốt cô vào đây?”
Người đàn ông khi nãy bước lên, lắp bắp, “Tộc, tộc trưởng, Tiểu, Tiểu Sua xông vào thánh địa của thần linh Hkla chúng ta nên, nên…”
Thanh Băng nhíu mày, cô tự nhủ, nếu không phải nể tình những người của bộ tộc Hlka đã cứu cô một mạng thì với cái tên mà họ gọi cô thì đủ để cô giết bọn họ không biết bao nhiêu lần, cũng may, đám người phía sau cô không biết tiếng Hlka nếu không…Thanh danh cả đời Trịnh lão đại không phải là bị huỷ hết rồi sao?
“Cái gì mà xông vào? Cô ấy chính là hoá thân của Masua.” Roy nhíu mày.
“Dạ, dạ… Nhưng mà… sao hoá thân của thần linh nhiều người thế?” Người đàn ông khi liên tục cuối người nhìn về phía đám người phía sau Thanh Băng.
Lúc này, Roy mới nhìn về phía những người như ‘bị lãng quên kia’, “Tiểu Sua, bọn họ là ai thế?”
“Bạn tôi.” Thanh Băng trả lời.
“Bạn? Bạn là gì?” Roy hứng thú hỏi.
Thanh băng nhíu mày, cô không có hứng thú giải thích, “Là bạn.”
Roy gật đầu có vẻ hiểu rồi, anh ta quay qua người đàn ông kia, “Chuẩn bị phòng, để xem…” anh ta chỉ ngón tay vào từng người một, miệng lẩm bẩm, “3,1,5,6…công lại nhân rồi chia…là bao nhiêu nhỉ?” Roy giơ bàn tay lên lẩm bẩm tính toán.
Cảnh tượng này làm Thanh Băng suýt muốn bật cười, tuy mọi người phía sau cô không hiểu tiếng Hlka nhưng vẫn biết anh ta đang làm gì nên cũng cười khúc khích.
“Là mười hai người.” Thanh Băng tốt bụng nhắc nhở.
“À, đúng rồi, mau chuẩn bị phòng cho mười hai người.” Roy quay qua người đàn ông.
Tuy người đàn ông không biết ‘mười hai’ là gì nhưng vẫn hiểu rõ là chuẩn bị cho mỗi người một phòng, lập tức đi làm.
Đám người Tuấn Khải có thể nói là ‘không hiểu chuyện gì xảy ra’ nhưng thấy Thanh băng không có phản ứng gì nên chắc cũng không có gì nguy hiểm họ liền đi theo sự chỉ dẫn của người đàn ông kia.