Còn vài tuần nữa thôi đã đến kì thi cuối năm nên không khí trường học lúc này khá ồn ào, học sinh thì nhắm mắt nhắm mũi mà cắm đầu vào học, giáo viên thì chuẩn bị đề thi..vv duy chỉ có một người vẫn bình chân như vại đó là Thanh Băng.
Yến Chi thỉnh thoảng đưa mắt về phía Thanh Băng dò xét, Chí Dĩnh đi từ hôm qua nhưng sao mãi vẫn chưa về, còn con nhóc kia lại bình an như chưa có chuyện gì như vậy. Ánh mắt của Yến Chi chứa theo sự thù hận cùng ghen ghét nhưng khi ánh mắt lạnh lùng không chút gợn sóng nhìn cô ta thì cô ta bất giác lạnh sóng lưng. Vừa rồi, nếu Yến Chi nhìn không lầm, lúc 2 mắt chạm nhau rõ ràng Thanh Băng đang cười lạnh với cô ta, tuy rằng nụ cười đó rất nhanh đã biến mất nhưng rõ ràng là có.
Vừa đến giờ nghỉ giải lao, Thanh Băng đi dạo xung quanh trường học. Trường JY quả nhiên không phụ cái danh là trường hiện đại của thành phố Lâm này, sân bóng,bể bơi,sân tennis điều đủ cả, lối trang bị hiện đại như vậy hèn gì các học sinh cứ bán mạng mà vào đây học mà không hay biết ngôi trường này tăm tối biết chừng nào.
Thanh Băng cùng Hoài Minh đi dạo xung quanh ngôi trường, đến một nơi khá yên tĩnh.
“Lão Đại, con nhỏ Yến Chi đó hình như hôm nay có điểm lạ lạ.”- Hoài Minh nhíu mày vừa đi vừa khoanh tay lại.
Thanh Băng đứng dự vào tường nhìn Hoài Minh: “Lạ chỗ nào?”
“Hôm nay nó cứ nhìn về phía chúng ta mãi.”
“Đó là ánh mắt của sự mất mác cùng hoang mang, yên tâm, màn hay còn ở phía sau.”- Thanh Băng cười bí hiểm.
Có tiếng động, Thanh Băng quay về hướng có âm thanh thì thấy cách bọn họ không xa, một đám người đang đánh nhau. Thanh Băng nhíu mày, sao lúc nào cô cần sự yên tĩnh là y như rằng bị phá nát hết nhỉ?
Một đám người khoảng 7-8 người đánh nhau, có thể thấy họ chia thành hai phe, trên người điều bận đồng phục của trường học mà ở ngay khuôn viên trường đánh nhau.
Một người trong số đó hình như là trung tâm công kích của đám người còn lại, người đó không thân nhưng cũng không lạ. Dương Tử Hạo.
Thanh Băng dựa lưng vào tường khoanh tay đứng xem, không phải chuyện của cô, tội gì phải xen vào.
Điều khiến Thanh Băng ngạc nhiên là thân thủ của Dương Tử Hạo cực kì tốt, cô vốn nghĩ anh ta chĩ là một tên phá gia chi tử chẳng có tích sự gì nhưng tại sao thân thủ lại tốt như vậy?
~Cheng~ từ xa có một vật sắc nhọn bay với tốc độ rất nhanh về hướng Thanh Băng, cô né qua một bên thì lặp tức kinh ngạc, đó là dao. Dương Tử Hạo phóng dao, lực dao rất mạnh có thể đâm xuyên vào bức tường có thể thấy, anh ta rất có kĩ thuật. Nếu Thanh Băng không nhanh tay né kịp thì chắc…
“Lão đại, không sao chứ? Cái tên khốn khiếp dám phóng dao vào cậu.”- Hoài Minh đi đến bên Thanh Băng. Anh ta liếc về phía Tử Hạo.
“Cậu ra giúp Dương Tử Hạo một tay đi.”-Thanh Băng nhìn về phía hỗn loạn.
Hoài Minh nhìn Thanh Băng như là nhìn thấy người ngoài hành tinh.
“Lão Đại? Hắn ta phóng dao vào cậu đó.”
“Ra đi.”
Hoài Minh đành ngậm ngùi lao ra, nhập vào phe Dương Tử Hạo đánh lại đám người kia. Thân thủ Hoài Minh vốn dĩ rất tốt nhưng anh ta do không cam lòng đi giúp Dương Tử Hạo nên chỉ dùng 1/3 sức lực để đánh cho có.
Ngay từ lúc mới vào lớp Hoài Minh đã rất có thành kiến với tên công tử đào hoa này rồi.
Có sự trợ giúp của Hoài Minh, đám người Dương Tử Hạo nhanh chóng hạ được đám lưu manh bên kia. Sau khi bọn chúng bỏ đi, Dương Tử Hạo cùng với 3- tên khác đi về hướng Thanh Băng.
“Cảm ơn cậu.”- Dương Tử Hạo mỉm cười.
“Cậu cố tình?”- Thanh Băng vẫn đứng khoanh tay tựa lưng vào tường.
Dương Tử Hạo cười trừ: “Cậu nhận ra sao? Đã thấy chuyện bất bình thì sao ại đứng xem như thế?”
Trịnh Thanh Băng liếc Dương Tử Hạo: “Tôi và cậu thân lắm sao?”
Dương Tử Hạo mỉm cười nhún vai: “Chẳng phải cậu vẫn kêu Hoài Minh giúp tôi đó sao?”
Trịnh Thanh Băng cười nhạt: “Cái gì trên đời đều phải có cái giá của nó.”
“Cậu muốn gì?”
“Tạm thời không biết, nhưng từ từ sẽ biết.”