Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm

Chương 17




Nhà họ Trịnh vốn dĩ rất rộng, có nhiều nơi cũng rất đẹp nhưng nơi mà Trịnh Thanh Băng thích đến nhất đó là phía cuối dãy hành lang của tầng 2.

Vì đây là góc khuất nên rất ít người đi qua. Ở đây lại có cửa sổ có thể nhìn xuống phía dưới.

Màn đêm bao phủ, Thanh Băng đứng đó dựa vào tường, cô ung dung khoanh tay đôi mắt không chút gợn sóng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt cô nhìn một nơi rất xa xăm.

ở đây không có đèn nhưng lại có ánh trăng soi vào làm thân ảnh nhỏ bé của cô trở nên huyền ảo cũng thần bí lạ thường.

“Chị Thanh Băng cũng đến đây ngắm trăng à?”- Văn Vĩ từ xa đi tới bên Thanh Băng.

“Ở đây yên tĩnh, con người cũng giống như trà phải lắng động lại mới thấy được bên trong.”- Thanh Băng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Văn Vĩ dựa vào tường đối diện với Thanh Băng: “ Chị thích yên tĩnh? Thật giống với một người.”

Thanh Băng nhìn Văn Vĩ: “Là ai?”

“Chị hai em.”

Thanh Băng có chút ngạc nhiên, thật không ngờ cậu em trai của cô còn nhận ra cô. Tuy không phải hình dáng của Trịnh Thanh Băng lúc trước nhưng em trai cô vẫn nhận ra cô

Đôi mắt Văn Vĩ ẩn hiện nỗi buồn: “ Chị ấy là người thân duy nhất trên đời này của em, là người mà em kính trọng. Nhưng em lại chưa từng làm cho chị ấy hài lòng.”

“Cậu biết cậu chưa từng làm cho chị cậu hài lòng?”- Thanh Băng nhìn Văn Vĩ.

Văn Vĩ gật đầu, ánh mắt anh ta hướng về ánh trăng: “Cơ nghiệp gia đình đúng ra phải do đứa con trai duy nhất gánh vác nhưng từ nhỏ em lại yếu ớt và nhúc nhác hoàn toàn không phù hợp với thế giới ngầm và càng không phù hợp với vị trí lãnh đạo cả một cơ nghiệp đồ sộ của gia đình nên chị em, một người con gái phải đích thân gánh vác.”

Dừng một lúc Văn Vĩ nói tiếp: “Thật ra em hiểu, em hiểu toàn bộ mọi chuyện. Nhưng em không muốn làm người kế thừa của cơ nghiệp ấy, em muốn làm một bác sĩ cứu mạng người khác chứ không phải giết người.”- nói đến đây Văn Vĩ cười khổ: “Có phải em rất ích kỷ không. Vì ước mơ của mình mà lại bắt chị mình gánh vác tất cả.”

Đôi ngươi lạnh lùng của Thanh Băng khẽ nhíu lại: “Cậu có bao giờ cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh không?”

Văn Vĩ nhìn Thanh Băng: “Tại sao?”

“Vì cậu bị chị cậu tước đoạt đi quyền tự do, quyền mơ ước lại còn luôn hà khắc từng chút một với cậu. Bắt cậu làm những điều mình không muốn, chưa từng để tâm đến suy nghĩ của cậu. Những điều mà chị cậu đã gây ra cho cậu, cậu có hay đã từng bao giờ hận chị mình hay không.”- Thanh Băng nói. Giọng nói cô trong trẻo nhưng nếu tinh tế sẽ phát hiện ra, trong đó ẩn chứa một tia tình cảm khó nắm bắt.

Văn Vĩ mỉm cười lắc đầu: “Nếu nói về bất hạnh có lẽ chị em mới là người bất hạnh nhất. Chị ấy là con gái lại chưa từng có 1 tuổi thơ như những bạn cùng trang lứa, ngay từ lúc 7 tuổi chị ấy luôn phải chịu những đợt đặc huấn cực kì khắc nghiệt khiến chị ấy đau đến tận xương tuỷ còn em lại được vui chơi thoải mái. Lúc chị ấy đau đớn nằm trên giường vì bị đạn bắn em lại ở quán bar vui chơi cùng những điệu nhạc. Lúc chị ấy suýt nữa bỏ mạng khi ở rừng Amazon chiến đấu để sinh tồn, em lại đang ngủ say sưa ở nhà. Nếu nói về sự bất hạnh, chị ấy mới là người bất hạnh nhất.”

Ngừng một lúc Văn Vĩ nói tiếp: “Nếu nói về hận. Em chưa từng hận chị ấy, chưa bao giờ. Chị ấy là người mà em tôn kính nhất trên đời này, cũng là người thân duy nhất của em. Mặc dù, chị ấy luôn không thích em.”

“Tại sao lại nói như vậy?”- Thanh Băng hỏi.

“Lúc chị ấy 4 tuổi, mẹ mang thai em, vì sinh khó ên đã qua đời. Chị ấy luôn cho rằng chính em đã hại chết mẹ, luôn lạnh nhạt với em, thậm chí cả năm không nói câu nào với em. Cho đến khi trước lúc mất, cha đã giao em cho chị ấy lúc đó vì nghe lời cha nên chị ấy mới đưa em đi Mafia để đặc huấn. Em ngay bây giờ thật sự muốn hận chị ấy, hận chị ấy ích kỉ đã bỏ lại em.”

Ánh mắt Văn Vĩ loé lên vẻ đau thương.

Thanh Băng nhìn Văn Vĩ, em trai cô đã lớn thật rồi. Nó biết suy nghĩ nó luôn nghĩ tốt về cô. Thì ra nó có suy nghĩ sâu xa như vậy mà trước giờ cô không biết.

Thanh Băng bước lên vỗ vai Văn Vĩ như muốn an ủi cũng như muốn bù đắp,cảm thông.

“Nếu chị cậu nghe được lời câu nói, sẽ rất vui.”

Văn Vĩ cười khổ: “Chị ấy sẽ chẳng nghe được nữa.”

“Không, cô ấy chắc chắn nghe được.”

Văn Vĩ nở nụ cười yếu ớt nhìn Thanh Băng: “Chị Thanh Băng, cảm ơn chị.”

Thanh Băng không vui khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt này của Văn Vĩ, cô nhíu mày: “Chị cậu cũng sẽ rất tức giận nếu nhìn thấy bộ dáng yếu ớt này. Là con trai thì phải mạnh mẽ.”

Thanh Băng đi về phòng để lại Thanh Vĩ nhìn theo bóng dáng của cô mỉm cười.

“Nếu chị là chị hai em thì quá tốt.”