Cô Hầu Gái Của Tôi

Chương 11




================================================================

Sau chuyến viếng thăm mộ nhỏ trở về biệt thự để làm công việc của mình. Thay quần áo xong nhỏ đi xuống dưới bếp vừa xuống dưới đó nhỏ đã gặp cậu.

- Đại Phong cậu về rồi sao?

- Sao cậu lại quen biết với tên đó?

Cậu quay ra hỏi nhỏ.

- Cậu đang nói về ai vậy?

Nhỏ cau mày hỏi, người mà cậu đang nói đến là ai mới đc, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhỏ mới thấy cậu tức giận đến vậy....Trong đầu nhỏ ngay lúc đó tự hỏi rằng liệu đó có phải là Phong mà nhỏ thường biết hay không?

- Tại sao cậu lại quen biết với tên Nam đó?

Hóa ra là về Nam sao...nhưng nhỏ quen biết với Nam thì sẽ có chuyện gì sao mà cậu lại tức giận như vậy. Không phải là cậu không cho nhỏ không được kết bạn nhưng nhìn thấy nhỏ đi cùng nam nhân khác rồi cười nói điều đó khiến cậu không thể chịu đc...liệu có phải đây là ghen k?

- Tại sao cậu lại đi cùng tên đó vậy hả?

Cậu quát lớn khiến cho nhỏ cũng cảm thấy sợ hãi...từ trước đến nay có bao giờ cậu lại nổi giận vs nhỏ như vậy....

- Cậu thôi ngay đi nha. tại sao cậu lại phải nổi giận cơ chứ? mình đi cùng ai thì có liên quan gì đến cậu. Cậu cũng suốt ngày ở cạnh tiểu thư Mỹ Lệ thôi còn gì...

Nhỏ đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói...

- Cậu ghen sao?

không phải chứ nhỏ cũng biết ghen sao? điều này khiến cậu cảm thấy vui mừng hơn.

- Sao không ghen đc cơ chứ...bạn thân nhất của tớ ở cùng 1 người khác mà không thè quan tâm tới tớ thì làm sao mà vui đc...dù sao tụi mình cũng là bạn từ lúc nhỏ rồi mà.

- Là bạn thân thôi sao?

- ukm.

cậu không biết lúc này mình lên vui hay buồn đây, thì ra từ lúc đó đến nay nhỏ cũng vẫn chỉ coi cậu là bạn thôi nhỉ...nhưng cái này cũng đáng vì cuối cùng nhỏ cũng biết ghen rồi mà.

- Đúng là cái đồ heo ngốc.

Vẻ mặt của cậu đã trở lại bình thường.

- Này đừng có gọi mình là heo mình không có béo đâu nha.

Tiếng cười nói lại vang khắp nhà...chính là cả giác này chính là khung cảnh này 1 cảm giác thật thân thuộc.

- làm hòa chứ?

Cậu giơ ngón út ra chờ sự đồng ý của nhỏ. tuy cái này có hơi trẻ con thật nhưng vc này là lời hứa của những người bạn thân mà phải không nào.

- um, làm hoa.

Nhỏ vui vẻ ngoắc ngón tay út của mình với ngón tay út của cậu, 2 người họ nhìn nhau cười nói vui vẻ. Nhưng trước sự vui vẻ của họ đằng sau cánh cửa cô đang đứng đó tay siết chặt lại, ánh mắt cô như nhưng con dao chĩa thẳng về phía nhỏ.'' Như Nguyệt...cái đồ trơ trẽn...ngay cả từ hồi đó đến nay cũng chỉ tại vì con hồ ly như cô mà anh Phong không thèm để ý đến tôi. Cái đồ giả tạo như cô tôi sẽ không để cô được yên ổn đâu.''

================= đến giờ cơm tối rồi đây====================

Hôm nay là ngày cô mới dọn đến ở và nhỏ cũng đang rất vui nên đồ ăn hô nay có rất nhiều. Chỉ có điều là hôm nay cậu không thể ở nhà đc vì có vc phải làm.

Nhỏ xếp các món lên bàn thì cũng cùng lúc đó cô đi đến.

- Oa có nhiều món ăn ghê nhỉ.

- Mời tiểu thư ăn cơm.

Cô ngồi xuống bàn rồi nhìn tất cả các món 1 lượt. Ban đầu cô còn nghĩ mấy món này là do bếp trưởng trong nhà nấu nhưng khi cô hỏi lại thì mới biết cái này là do nhỏ nấu. Nếu đã là do nhỏ nấu thì dù có 1 miếng cô cũng không có ăn. Ngay sau đó cô bỏ lên phòng luôn.

- Tiểu thư người không dùng món sao?

Nhỏ quay ra hỏi.

- thôi khỏi đi nhìn mấy cái món đó thôi là tôi đã không muốn ăn rồi.

cô quay ra lạnh lùng nói.

- Vậy...vậy tôi sẽ đi chuẩn bị món khác...

Nhỏ vội vàng nói mất bao nhiêu công sức nhỏ mới có thể làm những món đó...nhìn chúng khó ăn đến vậy sao? không muốn cô phải bỏ bữa vì vậy nhỏ muốn làm những món khác mong cô có thể chấp nhận.

- Thôi đi tôi không có muốn ăn...tôi sẽ đi ra ngoài ăn vậy...

Đối vs cô thà đi ra ngoài ăn còn thích hơn là ăn mấy cái món do nhỏ làm.

----- Sau khi dọn dẹp không cái đống đồ ăn kia nhỏ đi dạo ra khu vườn để nghỉ ngơi. Ngồi trên chiếc xích đu nhỏ chống tay suy nghĩ. Nhìn thì người khác sẽ nghĩ rằng nhỏ đang suy nghĩ vấn đề j đó rất quan trọng nhưng thật ra cái mà nhỏ đang suy nghĩ là về đống thức ăn kia..

- Cất công là bao nhiêu là đồ ăn như thế mà sao chẳng có ai ăn vậy nek...nó không ngon hay sao? mình nấu ăn dở lắm hở?...mà nếu đã không có ai ăn...thì mình sẽ là người xử lí chúng.

Hai mắt nhỏ sáng lên (' nhìn cái mặt chị này thấy gian gian') Nhỏ đứng bật dậy đang chuẩn bị đi thì lại dừng lại.

- Ế....mà khoan nhiều đồ như vậy sao mình ăn hết nổi nhỉ...mình thì cũng chẳng ngại gì mà đánh chén chúng...nhưng nếu ăn nhiều như vậy sẽ bị mập mất..==

Đang ngồi suy nghĩ thì bỗng dưng có tiếng chuông cửa, nhỏ liền chạy ra ở cửa luôn. Nhưng khi vừa mở cửa ra thì nhỏ lại chẳng thấy ai cả mà chỉ thấy cái đám trẻ con đang đứng đó nghịch cái chuông cửa.

- CÁI...CÁI...ĐÁM KIA LẠI ĐỊNH PHÁ PHÁCH NỮA AK...

Đây không phải lần đầu tiên nhỏ bị đám nhóc kia chọc phá. Lần thì tụi nó cho nhỏ cả người dính đầy bùn, lần thì ướt như chuột lột...cũng may lần này nhỏ không có bị sao cả. Nhỏ đóng cửa rồi quay đầu vào nhà nhưng vừa chỉ mới bước đc 1 bước chân thì cái chuông cửa lại reo lên...nhỏ lại quay ra mở cửa đám nhóc ngay lập tức chạy ra phía trước.

- Cô ngốc kìa tụi bay ơi!!! CÔ-NGỐC.

Một đứa lên tiếng to cả đám đằng sau cười to sau đó thì hùa theo. Bực mình nhỏ cầm ngay chiếc dép phi thẳng về phía trướng.

- CẤM GỌI TA LÀ CÔ NGỐC...

1s..2s...3s.. chiếc dép dơi xuống nhỏ liền ngước lên nhìn. 1 khuân mặt quen thuộc nay đã in hằn dấu của chiếc dép trên mặt- người đó không ai khác chính là...

- Đại...Đại Phong..

chuẩn rồi!!! ngưởi đó chính là cậu và tác phẩm của nhỏ đã nằm ngay trên khuân mặt của cậu.

=========================================================

Chào tất cả các bạn độc giả iu quý! xl vì không đăng đc nhìu chap thường xuyên nha...mong các bạn đừng bỏ mk nha...cuối cùng cũng đã được nghỉ hè rồi. Nghỉ hè này chắc ình cũng hơi bận vì phải ik hk thêm hè nhưng mk hứa sẽ đăng chap đều đều vì vậy m.n hãy ủng hộ cho mk nhìu nhìu nha!