Editor: Hằng
Beta: An Nhiên
Hàn Tuấn Tài cắn răng, nhớ lại quá khứ đối với ông ta mà nói là vô cùng thống khổ.
“Ba năm trước, tôi cũng từng có một gia đình hạnh phúc, đều là tại người phụ nữ độc ác Sầm Phương, khiến con gái tôi phát điên. Vợ tôi Tiểu Tuệ bởi vì lo lắng lâu dài, lại phải ngày đêm chăm sóc Hoan Hoan khiến tinh thần bà ấy lo lắng, hoảng hốt mới xảy ra tai nạn giao thông. ”
“Sầm Phương làm Hoan Hoan sợ đến phát điên?” Trình Gia Dũng mở to mắt, khá kinh ngạc.
“Đúng vậy! Chính là do nữ nhân độc ác kia, Hoan Hoan nhà chúng tôi mới trở nên điên dại. Hoan Hoan và Tiểu Bảo là bạn cùng lớp, nhà lại gần nhau, cho nên thường xuyên chơi đùa cùng nhau. ”
“Hai đứa nhỏ cùng nhau chơi đùa, đánh nhau ầm ĩ không phải là chuyện rất bình thường sao. Một ngày nọ, Tiểu Bảo và Hoan Hoan cãi nhau vì trò chơi. Đúng lúc Sầm Phương mua đồ ăn về, thấy Hoan Hoan cãi nhau với con trai bảo bối của mình, bất phân biệt bừa bãi nhốt Hoan Hoan vào nhà kho nhỏ của nhà họ. ”
“Tôi không biết mụ Sầm Phương kia hù dọa Hoan Hoan nhà chúng tôi như thế nào nhưng sau ngày Hoan Hoan được thả ra khỏi nhà kho nhỏ, về nhà ngủ một giấc, ngày hôm sau liền trở nên điên loạn. Khóc to cười to, đập đồ đánh chúng tôi, còn liên tục kêu không được đánh, xung quanh đen như mực như điên như dại mà nói lớn?”
“Lúc đầu vợ chồng tôi cũng không biết tại sao Hoan Hoan lại biến thành như vậy chỉ sau một đêm? Bởi vì bà Hoan Hoan có tiền sử bệnh tâm thần, bác sĩ phán định là yếu tố di truyền tương đối lớn. ”
“Vợ tôi và tôi đã đưa Hoan Hoan đi khám nhiều bác sĩ, uống rất nhiều thuốc nhưng không thấy tốt. Trong thôn lớn như vậy, Hoan Hoan mỗi ngày đều bị gọi là kẻ điên, áp lực trong mình cũng có thể lớn, càng ngày càng điên. ”
“Chúng tôi chỉ có một đứa con gái cưng, nhìn thấy đứa con bị như thế này, trái tim của cha mẹ giống như bị đâm bởi một con dao. Vợ ngày nào cũng lo lắng, ngày nào cũng khóc, có ngày đến bệnh viện lấy thuốc an thần, xảy ra tai nạn giao thông, bỏ lại cha con chúng tôi đi. ”
“Sau khi vợ xảy ra chuyện, bố vợ trách tôi không chăm sóc tốt cho mẹ con họ, có một thời gian dài không để ý đến tôi. Một mình tôi đi kiếm tiền, chữa bệnh cho con gái. ”
“Có một ngày, Sầm Phương vô tình nghe được một bạn học tiểu học của Hoan Hoan kể lại chuyện Hoan Hoan bị Sầm Phương nhốt vào nhà kho. Hoan Hoan bởi vì bị kinh hãi mà phát điên, nhưng người phụ nữ này lại một chút áy náy cũng không có, Nói những lời châm chọc với những phụ nữ khác trong làng, nói rằng tiểu học mà Hoan Hoan của nhà chúng tôi học có xu hướng phát điên. “
“Tôi tức điên, ý niệm đầu tiên chính là gi3t ch3t người phụ nữ này, báo thù cho con gái cùng vợ tôi.”
“Nhưng sau đó tôi lại lo lắng rằng sau khi giết người, tôi sẽ phạm pháp, Hoan Hoan không có người chiếu cố, cho nên tôi lại khẩn cầu bố, tương lai nếu có một ngày, tôi bị bắt đi tù, ông ấy có thể thay tôi chiếu cố Hoan Hoan.”
“Bố vợ hỏi đi nói lại sự thật cho tôi nghe. Ông ấy đã ngăn cản tôi không được bốc đồng. Ông ấy nói rằng việc trả thù không phải vội vàng mà nên bàn bạc về lâu dài.”
“Tôi vì có được cơ hội, nếu muốn thoát khỏi sự nghi ngờ sau vụ giết người đành mượn cớ tìm cơ hội cùng con rể lão Lâm là Triệu Huy làm bằng hữu, ông ta vừa uất ức lại không có chủ kiến, là đối tượng lợi dụng rất tốt. ”
“Tôi đợi hơn một năm, cơ hội cuối cùng cũng đến, tôi phát hiện ông chủ siêu thị Trần Bân và vợ Triệu Huy có quan hệ tình cảm, sau đó tôi liền thương lượng với bố vợ, lợi dụng Triệu Huy lẻn vào nhà lão Lâm, tìm cơ hội vụng trộm gi3t ch3t Sầm Phương.”
“Tôi tiếp tục uống rượu, đem chuyện của Lâm Vân và Trần Bân tiết lộ cho Triệu Huy, không nghĩ tới cái uất ức này ông ta đã sớm biết. Ông ta nói mình ly hôn cũng không có chỗ đi, ông ta luôn luôn ăn ngon nhưng lười biếng làm, không thích công việc, rời khỏi Lâm gia có thể ngay cả chỗ ở cũng không có, dứt khoát giả bộ làm cái gì cũng không biết. ”
“Tôi thêm một chút lửa cho Triệu Huy, bị vợ mình cắm sừng, trong lòng thật sự một chút ý nghĩ cũng không có? Ông ta nói ông ta có thể làm gì đó nếu ông ta có kế hoạch? Ly hôn, tài sản của ông Lâm cái gì cũng không vớt được. Tôi liền dựa theo mưu kế cùng bố vợ thương lượng xong, cho Triệu Huy một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, vừa không bị đuổi ra khỏi nhà, lại có thể báo thù. ”
“Người trên đảo đều biết, bố Lâm Vân, Lâm Chấn tuy rằng có tiền, nhưng so với ai cũng mê tín dị đoan hơn. Tôi cùng Triệu Huy nói nếu để Lâm Vân chết trong sự bị nguyền rủa’, Lâm Chấn nhất định là người đầu tiên không đồng ý báo cảnh sát!”
“Triệu Huy trước kia là thợ làm ngói khô, tôi cũng có chút kinh nghiệm xây dựng nhà cửa. Khoảng thời gian đó, Lâm gia vừa vặn muốn xây dựng nhà cửa cùng sân, Triệu Huy chủ động đem công việc này ôm xuống, tìm ta hỗ trợ cùng nhau thi công, hai chúng tôi làm hai tháng, vụng trộm ở trong phòng xây dựng một “mật đạo”.”
“Nếu muốn Lâm Chấn tin rằng việc bị nguyền rủa linh nghiệm, thi thể nhất định phải không cánh mà bay!!!”
“Sau khi nhà được xây dựng xong, cả nhà Lâm Chấn mới từ bên ngoài chuyển về, bọn họ không hề biết phòng ốc tồn tại một mật đạo.”
“Vì để cho chuyện ‘bị nguyền rủa’ thoạt nhìn thật, Triệu Huy vụng trộm giấu đi một mèo thần con. Mọi thứ đều sẵn sàng, chỉ thiếu một thời tiết tuyệt vời, có thể ngăn cản cảnh sát đến muộn hơn một chút. ”
“Chúng tôi đã chờ rất lâu, rốt cục đợi được vài năm cũng không gặp được một lần bão thiên. Tuy rằng mấy vị khách không mời của các người bỗng nhiên đến thăm, làm đảo lộn kế hoạch sơ bộ của chúng tôi, nhưng cơ hội hiếm có này, chúng tôi tuyệt đối không có khả năng buông tha. ”
“Bão táp mưa to như dự định, mạch điện của Lâm gia cũng bị chúng tôi động tay động chân trước. Sau khi mất điện, Triệu Huy tìm tôi đi sửa chữa, tôi mượn ngày mưa lớn không mua được thiết bị, đem chuyện sửa chữa điện trì hoãn, đêm đó người nhà lão Lâm nhất định phải vượt qua trong bóng tối. Làm bất cứ điều gì trong bóng tối sẽ thuận lợi hơn một chút. ”
“Triệu Huy giả bộ đuổi tôi đi. Kỳ thật tôi lại lén lút vào trong sân, bí mật rẽ vào mật thất, chuẩn bị phối hợp với Triệu Huy ở trong và ngoài.”
“Dựa theo kế hoạch trước đó, Triệu Huy thừa dịp người không chuẩn bị, vụng trộm lẻn vào phòng mình đánh chết Lâm Vân. Vốn chúng tôi đã lên kế hoạch rằng Triệu Huy sẽ giúp tôi cùng nhau xử lý thi thể Lâm Vân, kéo bà ấy vào trong mật thất, đến lúc đó tôi có thể nhân cơ hội này đánh chết Triệu Huy diệt khẩu. ”
“Thật tiếc vì sự xuất hiện của các anh đã làm gián đoạn kế hoạch của chúng tôi. Triệu Huy bị mắc kẹt ở tầng dưới và không thể lên được. Tôi phải tự mình xử lý thi thể của Lâm Vân và dọn dẹp hiện trường. Mọi thứ trong phòng của Lâm Vân vẫn như mọi khi. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì”
“Vì sợ các người quấy nhiễu chuyện xấu, Triệu Huy vụng trộm ở trong nước trà của ba người các ngươi bỏ thuốc ngủ rất nhỏ, cho nên các người mới có thể nặng nề ngủ, đối với chuyện tôi lặng lẽ lẻn xuống dưới lầu gi3t ch3t Triệu Huy hoàn toàn không biết gì cả.”
“Sau khi gi3t ch3t Triệu Huy, tôi lại lấy đi một con thần mèo con, làm cho Lâm Chấn tin tưởng, không thể không nghi ngờ là thần linh tác quái. Sau đó tôi lặng lẽ trốn vào mật thất chờ cơ hội tốt nhất gi3t ch3t Sầm Phương. ”
“Tôi và bố vợ đã lên kế hoạch thuyết phục Lâm Chấn rằng những vụ giết người liên tiếp trong gia đình là do thần linh nguyền rủa. Dựa vào sự hiểu biết của bố vợ tôi về Lâm Chấn, và với tính gia trưởng của ông ấy, ông ấy nhất định sẽ ngăn cản. Gia đình đừng để cảnh sát can thiệp quá nhiều để tránh phạm thượng. Theo thời gian, cảnh sát sẽ khó tìm ra bằng chứng hơn, và chúng tôi có thể tránh khỏi bị nghi ngờ. “
“Chuyện khiến chúng ta không ngờ tới, thứ nhất là chuyến thăm đột ngột của các người xuất hiện, thứ hai là Lâm Chấn cư nhiên không có sự chuẩn bị trước, ông ấy bị dọa đến điên điên khùng khùng.”
“Bố vợ tôi biết, để cho một đứa cháu ngoại làm cảnh sát, tin tưởng những chuyện thái quá mà thần linh nguyền rủa rất khó khăn, cho nên ông ấy tạm thời thay đổi kế hoạch. Tạo ra một câu chuyện cho ông ngoại của anh để tạo ra một động cơ giết người và đổ lỗi cho một kẻ điên. Dù sao Lâm Chấn hiện tại nói không rõ ràng, lại không thể biện chứng cho mình, chuyện gì là thật? Chuyện gì là giả?”
“Đêm hôm sau, tôi thừa dịp đêm khuya vắng vẻ, lén lút lẻn vào phòng Sầm Phương, ấn chết hai người đầu tiên! Và vụng trộm lấy đi một con mèo con thần, đặt chúng vào mật đạo.”
“Gi3t ch3t người nên giết, mục tiêu cuối cùng của tôi chính là cướp đi đứa trẻ xấu số Lâm Tiểu Bảo, để cho nó nếm thử tư vị mà Hoan Hoan năm đó bị nhốt trong phòng đen. Đáng tiếc đêm đó cảnh sát đến, tôi một chút cơ hội cũng không có. ”
“Hài cốt của vợ chưa lạnh, cha thì không biết tung tích, ngày hôm sau, Lâm Nhất Đức có lá gan nhỏ cư nhiên mang theo cả nhà chạy đến thôn bên cạnh. Bố vợ tôi vẫn theo dõi bọn họ lên đảo, thừa dịp bọn họ đều ngủ thiếp đi, cầm trò chơi máy tính yêu thích của Tiểu Bảo dụ dỗ nó đi ra. Bố vợ tôi thường xuyên đến nhà Lâm Chấn, cho nên Tiểu Bảo rất quen thuộc với ông ấy. ”
“Cả nhà đều nhẫn tâm. Mẹ ruột vừa bị giết mà con trai có thể dễ dàng bị một trò chơi lôi cuốn …”
“Bố chồng tôi nhất quyết muốn một mình đến hòn đảo tiếp theo và dụ Tiểu Bảo ra ngoài. Ông ấy nói rằng mình đã quá già, nếu bị cảnh sát phát hiện hoặc nghi ngờ, ông ấy sẽ không thể trốn thoát. Vì vậy mọi tội danh sẽ đều đổ dồn lên ông ấy, ông ấy vào tù cũng không quan trọng, Hoan Hoan bị bệnh, phải có người có thể chăm sóc cho cô bé … “
“Vương đội trưởng, tất cả đều là tôi làm, người cũng đều là tôi giết. Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã làm tất cả những gì đã làm cho con gái và vợ tôi!!!”
“Bố vợ tôi từ đầu đến cuối một chút cũng chưa từng tham dự giết người, ông ấy là một bác sĩ tốt, đời này cứu người vô số, ông ấy đã mất đi đứa con gái yêu thích nhất, đến tuổi già, không nên chịu loại tội này nữa……”
“Ông ngoại Lâm Chấn của tôi…” Trình Gia Dũng hỏi Hàn Tuấn Tài một câu.
“Lâm Chấn không phải là tôi mang đi, là chính hắn chạy ra ngoài thất lạc.”
Trình Gia Dũng vốn định hỏi tung tích của Tiểu Bảo một chút, nhưng anh không có mặt mũi hỏi. Có một câu nói tự gây nghiệt không thể sống, nhà ông ngoại gặp một kiếp này, nói cho cùng đều là tham lam, trong mắt không người, nuông chiều con cháu, tâm tư quá nặng…
Mình không có loại thiện nguyện, đương nhiên không được thiện quả, tóm lại là bọn họ có lỗi với người ta trước. Vụ án rốt cục cũng phá, nhưng Trình Gia Dũng lại một chút cũng không cảm thấy thoải mái, anh đứng lên, không có khí thế để hỏi Hàn Tuấn Tài rốt cuộc đem giấu Tiểu Bảo nhỏ ở đâu?
Trong nháy mắt anh xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Hàn Tuấn Tài gọi lại: “Đại Dũng, Tiểu Bảo bị chúng tôi nhốt vào kho thảo dược của bố vợ. Nó rất tốt, chúng tôi chưa từng ngược đãi nó, nó chỉ là một đứa nhỏ, thủy chung không xuống tay được…”
Trình Gia Dũng nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, anh nức nở một chút, không có dũng khí xoay người lại nhìn Hàn Tuấn Tài, nhịn nghẹn ngào nói một tiếng: “Cám ơn!”
“ Không cần cảm tạ tôi!” Hàn Tuấn Tài cười khổ một chút, tiếp tục nói: “Là con gái tôi, con bé đã dạy tôi, giữ lại một chút thiện lương cuối cùng…”
- -----oOo------