Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 32: 32: Buồn Nôn





Dạ dày của cậu bắt đầu muốn nôn một lần nữa, vì vậy cậu lấy ra một cái kẹo m út chua ngọt ngậm nó trong miệng của mình, suy nghĩ một chút nói: "Ok! Bây giờ tôi đang ở phố trung tâm, chú đến đón tôi đi."
Lục Thành Nghiễm tắt video, rất nhanh liền nhận được định vị gửi tới.
Hứa Kiêu Bạch xuống xe ở trạm tiếp theo, gửi vị trí cho Lục Thành Nghiễm.

Thấy bên cạnh có cửa hàng bán trà sữa, liền mua một ly trà sữa.
Bởi vì vừa uống đá sẽ nôn nên Hứa Kiêu Bạch chỉ có thể lựa chọn nhiệt độ bình thường.

Đáng tiếc đang trong mùa hè mà lại không thể cảm nhận được cái loại sảng khoái mát mẻ này nữa.
Mười mấy phút sau, xe của Lục Thành Nghiễm liền dừng bên cạnh Hứa Kiêu Bạch, cậu mở cửa xe ngồi vào nói: "Nhanh như vậy sao? Chú phóng nhanh vượt ẩu đến đây à? Không sợ chú công an bắt chú sao?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Tôi đã giao tiền đầy đủ rồi."
Hứa Kiêu Bạch hút trà sữa nói: "Chú muốn nói gì với tôi đây chú Lục?"
Lục Thành Nghiễm suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi nói chuyện, phía trước có một quán cà phê 24h, phong cách coi như không tệ, chúng ta qua đó đi."
Xe dừng trước một quán cà phê nhỏ nhìn qua vô cùng ấm áp, Lục Thành Nghiễm đẩy cửa đi vào, xin một cái ghế riêng nhỏ.
Hứa Kiêu Bạch đi theo phía sau hắn, trà sữa trong tay uống sắp hết liền thuận tay ném vào thùng rác.
Lục Thành Nghiễm gọi một chén trà bưởi mật ong, lại gọi thêm hai món điểm tâm.

Sau khi uống trà, Lục Thành Nghiễm liền mở miệng nói: "Tiểu Bạch, có phải cậu đang trốn tránh tôi không?"
Hứa Kiêu Bạch cảm thấy bất luận là Lục Thành Nghiễm hay Vệ Trạch An, đều là lão hồ ly mưu tính sâu sắc.

Bọn họ có cả ba ngàn sáu trăm vườn hoa, chính mình ở trước mặt bọn họ căn bản là không đủ nhìn.

Vệ Trạch An đối với mình còn có mưu đồ, Lục Thành Nghiễm là một tên miệng không đúng lòng, vẫn nên cẩn thận đề phòng một chút thì tốt hơn.
Hứa Kiêu Bạch ăn một miếng bánh đậu xanh nói: "Đúng."
Lục Thành Nghiễm không nghĩ tới cậu lại trực tiếp thừa nhận, thở dài hỏi: "Vì sao? Không phải chúng ta đã nói chuyện ngày hôm đó tính xong rồi sao? Cậu thậm chí còn trả tiền, bây giờ cậu lại đổi ý?"
Vừa nhắc tới chuyện làm vịt khiêu dâm Hứa Kiêu Bạch liền tức giận, cậu tức giận nói: "Chú còn không biết xấu hổ nói đến nữa? Đường đường là bá vương lại không biết xấu hổ lừa gạt một vạn đồng kia của tôi!"
Lục Thành Nghiễm có chút nghẹn cười nói: "Chính cậu nhất định phải cho, tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể lấy tiền theo đơn hàng.

Tôi vẫn chưa có dịp trả lại, để hôm khác học xe, tất cả đều tính là học phí đi.

Tôi chính là vì cậu mới chuyên môn đi thi lấy bằng huấn luyện viên trở về đấy."
Hứa Kiêu Bạch lại khoát tay áo nói: "Quên đi, gần đây tôi rất bận, có lẽ không có thời gian học xe đâu.

Chú Lục, chú vẫn là...! Dành nhiều thời gian hơn cho công việc đi, tôi chỉ là một đứa trẻ.

Chú coi như tôi là con trai của bạn học cũ, thỉnh thoảng gặp mặt có thể, mỗi ngày gặp mặt liền không có ý nghĩa gì đâu."
Nghe ý tứ trong lời này của Tiểu Bạch có ý đồ xa lánh rất rõ ràng.

Lục Thành Nghiễm hỏi: "Vì sao bỗng nhiên lại như vậy?"
Hứa Kiêu Bạch cũng không có ý định giấu diếm, trực tiếp hỏi: "Được rồi, vậy thì tôi sẽ nói thẳng.

Chú Lục, chú thích ba tôi đúng không? Hoặc...!Đã từng theo đuổi ba tôi?"
Lục Thành Nghiễm ngẩn ra, mười ngón tay đan xen trên bàn khẽ cong lên nói: "Cậu đã biết?"
Hứa Kiêu Bạch thầm nghĩ quả nhiên là như thế, cậu nói: "Tôi cũng là trong lúc vô tình ở trong xe nghe Vệ thúc thúc nhắc tới, hiện tại chân tướng đã rõ ràng, tôi cũng biết nên làm như thế nào rồi."
Lục Thành Nghiễm nhíu mày: "Cái gì mà làm như thế nào rồi? Cái này có liên quan trực tiếp đến việc hòa hợp của chúng ta sao? Hay cậu...!Cậu thấy phiền sao?"
Hứa Kiêu Bạch lập tức nói: "Tôi đương nhiên để ý! Chú Lục, tôi tin vào trực giác của mình.


Với lại hai tháng nay tôi ở chung với chú, cảm giác chú Lục cũng không phải loại người sẽ tùy tiện tình một đêm với người khác.

Tại sao chú lại coi trọng tôi? Là bởi vì đói bụng ăn quàng, hay là bởi vì...!Khuôn mặt của tôi giống ba tôi?"
Cậu đã nhìn thấy tấm hình của ba mình khi ba còn trẻ, cậu thực sự giống hệt ba mình.

Cậu còn trêu chọc y, nói đồng chí Hứa gien cường đại, sao lại đem mình photo ra vậy?
Lục Thành Nghiễm ngẩn ra, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời Hứa Kiêu Bạch như thế nào.
Hứa Kiêu Bạch cười cười nói: "Bị tôi đoán trúng đi? Chú Lục, chúng ta đều là người trưởng thành, từng có một lần lại một lần dây dưa, như này cũng không có nghĩa gì cả.

Nhưng tôi thực sự không muốn chơi trò chơi thế thân với chú, ba tôi là ba tôi, tôi là tôi.

Chú không cần đem tôi đối xử như ba tôi, ba tôi không thích chú, chú cũng không cần phải tìm một người thay thế giống nhau như đúc."
"Nói thật ra thì chú đẹp trai lại có tiền, lo gì tìm không được đối tượng? Ba tôi yêu Vệ thúc, hơn nữa tôi thấy tình cảm của bọn họ gần đây phát triển rất nhanh chóng.

Tôi hy vọng chú có thể buông xuống và giải tỏa sớm."
"Thứ tôi nên nói hẳn là đều nói rõ ràng rồi đi? Vì vậy, sau này chú không cần gửi tin nhắn cho tôi, cũng không gọi cho tôi nữa đâu.

Trong khoảng thời gian vừa rồi tôi bận lắm, nên giờ muốn đi ra ngoài chơi vài ngày.

Sau khi trở về, chúng ta lúc ấy đã có mấy lần gặp gỡ người khác rồi đi."
Nói xong Hứa Kiêu Bạch đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Mà Lục Thành Nghiễm lại không có dũng khí đuổi theo, hắn bất đắc dĩ thở dài, hài tử hiện giờ quả nhiên so với người lớn suy nghĩ còn chu toàn hơn.
Nhưng không thể không nói, tất cả những gì Tiểu Bạch nói đều là sự thật.

Hắn từng đuổi theo Hứa Tuấn Lân, bất luận là xuất phát từ mục đích gì, đây đều là sự thật đã phát sinh.

Mà hắn cũng đúng là bởi vì khuôn mặt giống hệt nam thần mà ngủ với cậu, bất luận là xuất phát từ tâm tính gì, Tiểu Bạch nói đều là sự thật.
Nhưng hắn nên giải thích với Tiểu Bạch như thế nào đây, hiện giờ tình cảm trong lòng hắn đối với Tiểu Bạch chỉ là tình cảm đối với Tiểu Bạch, cũng không có trộn lẫn bất cứ cái bóng nào với ba cậu cả.

Cậu không phải thế thân, hắn cũng không phải chơi đùa, hắn suy nghĩ nghiêm túc đấy.
Chờ đã, chỉ sợ lời này nói ra chính mình cũng không tin đi? Lục Thành Nghiễm cảm thấy mình cũng phải bình tĩnh lại một chút, xem xem hắn đối với Tiểu Bạch rốt cuộc là tình cảm như thế nào.
Vì vậy, hắn đã gửi một tin nhắn cho Tiểu Bạch: "Tôi sẽ bay đến Vancouver vào ngày kia một tuần sau mới trở lại.

Còn nữa, cậu không phải là thế thân."
Sau khi nhận được tin nhắn, Hứa Kiêu Bạch xì một tiếng: "Quỷ mới tin chú, lão già xấu tính đáng ghét!"
Cậu bắt xe về nhà, Hứa Tuấn Lân đang ngồi trong phòng khách xem TV.

Chương trình tài chính nhàm chán, nhưng y không thấy chán.

Thấy Tiểu Bạch trở về liền vẫy vẫy tay với cậu, lấy hộp giày bên tay ra nói: "Nào, con thử xem có vừa chân hay không."
Hứa Kiêu Bạch tiến lên nói: "Oa Đồng chí Hứa! Có kim chủ chính là không giống nha! Ra tay hào phóng vậy?"
Hứa Tuấn Lân vỗ mông cậu một cái nói: "Lại liên thiên! Không đi thì để ba đi."
Hứa Kiêu Bạch cầm giày đoạt lấy nói: "Đừng đừng đừng! Lão cán bộ như ba cả ngày áo sơ mi quần tây, mang giày thể thao làm gì chứ? Gần đây con quay phim chạy qua lại đang cần một đôi giày tốt đây.

Cám ơn ba!"
Hứa Tuấn Lân nói: "Cám ơn cái gì, bù quà sinh nhật cho con thôi."

Ngày sinh nhật Tiểu Bạch Hứa Tuấn Lân còn đang tìm việc làm, cũng không thể chúc mừng cậu một chút.

Lại nói tiếp, lúc trước vì sinh tiểu tử này, mình quả thực không ít lần chịu tội.

Ngày con sinh ra, ngày đau đớn của người mẹ.

Cha sinh ra lại càng đau hơn.
Vẻ mặt Hứa Kiêu Bạch cảm động ôm lấy Hứa Tuấn Lân, hôn lên má y một cái nói: "Đồng chí Hứa có người bao dưỡng, lúc này con không có đất dụng võ rồi, nhưng như thế mới là tốt."
Hứa Tuấn Lân làm bộ giơ tay muốn đánh cậu, Hứa Kiêu Bạch lập tức đứng dậy chạy về phòng.
Vừa thoát khỏi cái tên cầm thú dối trá Lục Thành Nghiễm kia, giờ lại chiếm được đôi giày tâm tâm niệm niệm, còn thăng chức tăng lương, thật sự là Tam Hỉ lâm môn.

Điều duy nhất khiến cậu lo lắng, chính là tên nhóc trong bụng mình, nên đối xử với nó như nào đây?
Cậu sờ bụng mình, nhếch miệng nở nụ cười, đừng nói, còn rất thần kỳ nữa ấy.

Ai có thể nghĩ được trong bụng cậu lại có một sinh mệnh nhỏ cơ chứ?
Quay xong tập thứ hai, Hứa Kiêu Bạch lại có thêm ba ngày nghỉ.

Sở Vi tìm cho cậu một bệnh viện tư nhân an toàn, muốn dẫn cậu nặc danh đi khám thai.

Hứa Kiêu Bạch không muốn đi, Sở Vi nhiều lần cam đoan, người làm khám thai là bạn trai cũ mà mình từng qua lại trước đó.

Con người hắn rất đáng tin cậy, nếu có vấn đề, hắn sẵn sàng quay đầu lại để tẩn người kia.
Lúc Sở Vi làm việc chính vụ vẫn rất đáng tin cậy, Hứa Kiêu Bạch liền nghe lời hắn, tính toán đến bệnh viện kiểm tra.
Cậu cũng muốn biết liệu em bé trong bụng có khỏe mạnh hay không.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Kiêu Bạch liền hẹn với Sở Vi cùng nhau đến bệnh viện tư nhân ở Bắc thành làm kiểm tra thai kỳ.
Đây ngược lại lại là một bệnh viện có hoàn cảnh không tồi, Hứa Kiêu Bạch thấy bác sĩ kia, đích thật là có thể xứng đôi với gu soái ca của Sở Vi liền hô một tiếng.
Dù sao Sở Vi là người nhan khống, không dễ nhìn đừng mơ tưởng cùng hắn qua lại.
Hứa Kiêu Bạch thấp giọng nói với Sở Vi: "Đây là người tiền nhiệm mà cậu nói là ăn chắc mặc bền sao?"
Sở Vi giẫm cậu một cước nói: "Nhỏ giọng một chút.

Để cho người ta nghe được có bao nhiêu không tốt có biết không? Còn tưởng rằng tôi trăng hoa cỡ nào."
Hứa Kiêu Bạch: Cậu vốn dĩ không phải vậy sao?
Đối phương ngược lại có tính cách ôn hòa nho nhã lễ độ, toàn bộ quá trình đều rất chiếu cố Hứa Kiêu Bạch.

Trong quá trình kiểm tra, Hứa Kiêu Bạch biết được là Sở Vi theo đuổi đối phương.

Sở Vi nhìn thấy dạng đẹp trai của hắn nên cùng hắn yêu đương một thời gian.

Nhưng không biết vì sao, lại chủ động chia tay với hắn.
Hứa Kiêu Bạch không rõ, loại soái ca phẩm chất này, Sở Vi vì sao không thu vào trong túi chứ? Cái gì mà ăn chắc mặc bền sức lực tốt chứ, chẳng qua là bịa đặt ra đi, người ta căn bản chưa từng cùng hắn lên giường.
Kết quả kiểm tra đã có, Hứa Kiêu Bạch mang thai tám tuần, chồi thai đơn có thể nhìn thấy, tim thai có thể nghe thấy, thấy kích thước túi thai 22*20*21mm.
Bác sĩ Tần nhìn vào kết quả kiểm tra Siêu âm B nói: "Rất khỏe mạnh, phát triển cũng rất tốt.

Rất hiếm thấy người có thể chất dễ mang thai.


Thành thật mà nói, tôi đã nhìn thấy không ít tư liệu thể chất dễ mang thai, của Tiểu Bạch là chất lượng cao nhất.

Tất cả hệ thống sinh sản của nam giới xét về mặt tế là ổn, có trường hợp thậm chí còn không có khả năng sinh sản đầy đủ.

Trong hầu hết các trường hợp đó nó sẽ phát triển nhanh chóng sau khi thụ thai.

Nhưng hệ thống sinh sản của Tiểu Bạch lại rất thành thục, điều này chứng tỏ toàn bộ thai kỳ của cậu đều rất ổn.

Hơn nữa nam nhân thai nghén tương đối khó nhìn ra vẻ ngoài, chỉ cần ăn mặc kỹ càng, cho dù sắp sinh cũng sẽ không nhìn ra quá lớn khác thường."
Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Thật sao?"
Bác sĩ Tần xoa cằm nói: "Miễn là cậu không ăn quá nhiều, cân bằng dinh dưỡng, tập thể dục vừa phải, trong trường hợp thông thường sẽ không có vấn đề."
Hứa Kiêu Bạch gật gật đầu hỏi: "Đã được 2cm rồi sao?"
Bác sĩ Tần trả lời: "Chính xác mà nói là túi thai 2cm, em bé vẫn chưa thể phát hiện ra được.

Chờ một thời gian nữa tầm mười hai tuần liền có thể thấy được hình dạng ban đầu rồi."
Hứa Kiêu Bạch có chút chờ mong, khóe môi không kiềm chế được cong lên.
Sở Vi bên cạnh có chút sốt ruột, hắn kéo Hứa Kiêu Bạch vào góc nói: "Tiểu Bạch, cậu không phải là...!Cậu thực sự muốn sinh nó ra chứ? Cậu như vậy làm sao giải thích với chú Hứa đây?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Kiêu Bạch rối rắm không được nói: "Cậu...!Cậu để tôi suy nghĩ lại đã, tôi sẽ suy nghĩ lại, lúc trước cậu vẫn luôn đứng về phía tôi, lần này cậu cũng đứng về phía tôi được không?"
Sở Vi nói: "Nói nhảm, tôi đương nhiên đứng về phía cậu rồi, nếu không tôi cũng sẽ không dẫn cậu tới tìm Tần Kiến làm xét nghiệm thai kỳ.

Nhưng cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng, sinh nó ra khó khăn như thế nào, việc này cũng không phải là một học sinh như cậu có đủ khả năng làm được."
Hứa Kiêu Bạch cũng rất rối rắm, cậu đương nhiên biết, nhưng cậu sắp điên rồi.

Nghĩ đến việc muốn giết con mình cậu liền muốn khóc, trong lòng chua xót.

Cậu lắc đầu nói: "Đi từng bước tính một bước, haiz, tôi luyến tiếc."
Luyến tiếc loại cảm thụ này, Sở Vi rất có thể đồng cảm.

Hắn thở dài nói: "Quên đi, Tiểu Bạch, tôi sẽ thay cậu nghĩ biện pháp giấu diếm.

Cậu yên tâm, tôi đã xem qua rất nhiều người ôm con chạy rồi, biết làm thế nào giúp cậu thoát khỏi sự khống chế của kim chủ.

"
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Hơi có bệnh xà tinh nha anh bạn, có điều là cậu thật lòng rất cảm động.
Bạn tốt không cần nhiều, có thể có một hoặc hai giao tâm Tiểu Bạch đã cảm thấy hài lòng.
Hai ngày nay không khỏi nghi ngờ đồng chí Hứa, cậu vẫn ngoan ngoãn ở nhà.

Ngược lại chứng kiến đồng chí Hứa và Vệ Trạch An phát không ít cẩu lương, hiện tại Vệ Trạch An đã trắng trợn đăng đường nhập thất.

Thỉnh thoảng còn mang theo chút quà cho Tiểu Bạch, đồng chí Hứa đối với hắn cũng không kháng cự nữa, hai người nhìn qua còn rất cầm sắt hòa minh.
Chính là hai người bọn họ có thể gặp phải một chút phiền toái, Hứa Kiêu Bạch ở trong phòng chơi trò chơi, lặng lẽ nghe một tai bọn họ nói chuyện.
Vệ Trạch An nói: "Mẹ tôi quyết tâm bảo tôi chia cổ phần cho Vệ Hồng đứa cháu trai bảo bối của bà rồi.

Thật sự là nửa điểm ủy khuất cũng không cho nó chịu.

Bà cũng không nghĩ tới đứa bé bị nuôi thành như vậy không có nửa điểm phá của à? Đem công ty cho nó tương đương với tự hủy hoại tương lai."
Hứa Tuấn Lân nói: "Anh có dự định gì? Dù sao đó cũng là cháu trai của anh, còn có mẹ anh ở đó, cũng không thể trực tiếp cự tuyệt."
Vệ Trạch suy nghĩ một chút nói: "Lý do hiện tại của bà ấy là, tôi chưa kết hôn, không có con, ngoại trừ cho cháu trai cũng không được cho người khác.

Cách duy nhất là tôi kết hôn và có con, vì vậy cổ phần công ty mới không thể cho cháu trai của tôi nữa, em xem tôi nghĩ gì?"
Hứa Tuấn Lân nhìn hắn một cái nói: "Anh cho rằng sinh con dễ dàng như vậy sao? Anh còn muốn nhặt một đứa có sẵn?"
Vệ Trạch An chỉ chỉ vào phòng Tiểu Bạch nói: "Giờ không phải là đang có một đứa có sẵn sao?"

Hứa Tuấn Lân không nói gì nhìn hắn một cái, hắn luôn nghĩ ngây thơ như vậy.

Hắn dám nói, chân trước hắn đáp ứng Hứa Tuấn Lân, chân sau nhóm nữ tướng Vệ gia kia có thể san bằng tập đoàn Trạch An luôn.
Vệ Trạch An nhắc lại chuyện kia nói: "Chuyện đó em đã suy nghĩ thế nào rồi?"
Hứa Tuấn Lân hỏi: "Chuyện gì?"
Vệ Trạch An nói: "Kết hôn với tôi, để tôi chăm sóc hai người."
Hứa Kiêu Bạch ở trong phòng dựng thẳng lỗ tai, vừa lặng lẽ ăn một viên vitamin vừa nghe động thái bên ngoài.
Hứa Tuấn Lân nửa ngày không có động tĩnh, Hứa Kiêu Bạch trong lòng nghĩ đồng chí Hứa không đồng ý khẳng định có cân nhắc của mình, Vệ thúc thúc quá nóng lòng rồi.
Nghỉ ngơi vài ngày, Hứa Kiêu Bạch trở lại tổ tiết mục.
Hứa Tuấn Lân cũng đi làm vào thứ hai, hai ba con đi theo hướng ngược lại, một người hướng Đông thành, một người hướng Tây thành.
Nói đến cũng là thần kỳ, lúc Hứa Kiêu Bạch ở trên xe còn đang buồn bực, tại sao cậu và đồng chí Hứa lại cố tình trêu chọc phải hai pho tượng Diêm Vương của thành phố H cơ chứ? Quả thực một người so với một người không dễ chọc, hết bức hôn lại đến thế thân, như thế nào hết lần này tới lần khác đều để mắt tới đồng chí lão Hứa vậy?
Bây giờ cậu cảm thấy đồng chí Hứa quả thực là nam chính trong kịch bản tổng tài bá đạo yêu tôi phiên bản thực.

Hơn nữa, tình yêu còn x2.
Hứa Kiêu Bạch vốn tưởng rằng lần này ở đoàn làm phim không gặp được Lục Thành Nghiễm nữa, dù sao ngày đó hắn nói muốn trở về Vancouver một chuyến.

Kết quả vừa vào tổ tiết mục vẫn thấy Lục Thành Nghiễm đang cùng đạo diễn trò chuyện gì đó.

Thấy cậu tới, lập tức vẫy vẫy tay với cậu, bảo phó tổng đưa tới cho cậu một ly trà sữa.
Hứa Kiêu Bạch không thể đánh mặt hắn trước mặt nhiều người như vậy, đành phải nhận trà sữa.

Cúi đầu nhìn, đúng là khẩu vị đêm đó mình uống.

Trà sữa yến mạch, loại đồ uống yêu thích của Hứa Kiêu Bạch.
Mặc dù cậu đã ăn đồ ăn buổi sáng rồi nhưng kể từ khi có nhãi con trong bụng mình, lượng thức ăn của cậu đã trở nên lớn hơn.

Ngửi trà sữa yến mạch thơm ngát, Hứa Kiêu Bạch cắn ống hút, hút lên.
Lục Thành Nghiễm theo bản năng nhìn thoáng qua về phía cậu, thấy Hứa Kiêu Bạch không có để ý tới mình, hắn liền tiếp tục cùng đạo diễn thảo luận phương hướng phát triển của cốt truyện tiếp theo.

Từ nhỏ hắn đã ở nhà nam thần xem Thám tử lừng danh Conan, đối với nội dung điều tra vô cùng hứng thú.

Lúc ấy anh họ của hắn tìm tới hắn, lúc muốn ghi hình loại chương trình này, Lục Thành Nghiễm liền có ý định về phương diện này.
Chỉ là anh họ của hắn có mấy suy nghĩ lạ kỳ quái cực kỳ nhiều, chuyện có thể làm được thì chỉ có hắn làm được.

Lục Thành Nghiễm tuy rằng có tiền nhưng cũng không muốn vứt tiền chỗ không đâu.

Tiền đương nhiên không được chi tiêu bừa bãi, tiền phải được sử dụng đúng chỗ.

Vì thế, liền có một tổ tiết mục nghèo hợp lại như vậy.
Dần dần, các thành viên trong tổ tiết mục đều đến đông đủ, Hứa Kiêu Bạch vừa định đi theo ghi hình, Lục Thành Nghiễm liền đi về phía cậu, nói với cậu: "Tiểu Bạch, chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Hứa Kiêu Bạch nhìn thành viên tổ tiết mục cách đó không xa nói: "Đêm đó không phải đều nói rõ ràng sao?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Còn có mấy câu chưa nói rõ ràng, nếu không...!Chúng ta liền nói chuyện ở đây?"
Hứa Kiêu Bạch cũng không muốn để cho các thành viên hiểu lầm cậu và kim chủ baba có quan hệ bất chính gì liền nói: "Vậy chúng ta đi phòng nghỉ đi."
Hai người đi vào phòng nghỉ, lúc này các thành viên khác đều chuẩn bị đi quay phim, cho nên trong phòng nghỉ trống rỗng.
Lục Thành Nghiễm vừa vào cửa liền đóng cửa lại, Hứa Kiêu Bạch vừa định hỏi liền bị Lục Thành Nghiễm ôm lấy, đặt người trên cửa hôn lên.
Hứa Kiêu Bạch bị dọa đến ngây dại, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể tùy ý đối phương ôm eo mình thi hành trên người mình.
Đợi đến khi Hứa Kiêu Bạch rốt cục phản ứng lại, tay Lục Thành Nghiễm đã ở trên thắt lưng cậu không biết ăn bao nhiêu đậu hũ.

Hứa Kiêu Bạch tức giận đến mức đột nhiên đẩy hắn ra, lại bởi vì dùng sức quá mạnh, một trận trời đất quay cuồng.

Trong dạ dày lật sông đảo hải, cậu che miệng lại muốn nôn.
Lục Thành Nghiễm thấy thế lau mồ hôi nói: "Tiểu Bạch, hôn tôi ghê tởm đến thế sao?".