Mỹ nữ kia mắt sáng tinh anh, vừa nhìn đã biết là một nữ nhân khôn khéo có khả năng làm việc.
Có điều là còn quá trẻ, hẳn là không phải là đối tác làm ăn, ngược lại giống như là đối tượng xem mắt hơn.
Tiểu hồ ly Hứa Kiêu Bạch chớp mắt, trong nháy mắt bật chế độ bé ngoan.
Cậu cực kỳ nhu thuận gật gật đầu với Lục Thành Nghiễm nói: "Chú Lục, cháu lại làm phải phiền chú Lục rồi."
Lục Thành Nghiễm nói: "Không phiền phức, ba cậu bảo tôi đưa cậu về nhà, đã quay xong rồi sao?"
Hứa Kiêu Bạch nhẹ nhàng vâng một tiếng nói: "Cháu quay xong rồi."
Mỹ nữ trên ghế lái phụ nhìn thoáng qua Hứa Kiêu Bạch, trong mắt lộ ra vài phần kinh diễm nói: "Yo? Tiểu soái ca nhà ai đây? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Hứa Kiêu Bạch không biết nên xưng hô người ta như thế nào, giật mình, hướng Lục Thành Nghiễm đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn qua.
Nếu như không phải Lục Thành Nghiễm đã gặp qua một mặt khác của Hứa Kiêu Bạch thì hắn đã thật sự bị hình tượng bé ngoan của tiểu hồ ly này làm che mắt rồi.
Lục Thành Nghiễm giới thiệu: "Hứa Kiêu Bạch, cháu trai tôi, con trai của học trưởng.
Lâm Bảo Tình, Tiểu Bạch cậu cứ gọi là...!Gọi chị đi!"
Hứa Kiêu Bạch cười cười nói: "Chị Bảo Tình sao...!Như vậy có chút không thích hợp đi? Cháu gọi chú là chú, gọi bạn bè chú là chị, vậy bạn của chú phải gọi chú là chú rồi.
Nhưng cháu lại sợ gọi là dì lại đem chị Bảo Tình gọi có chút già.
Chú Lục, chị Bảo Tình không phải là thím tương lai của cháu đi?"
Lục Thành Nghiễm đầu đầy hắc tuyến, đứa nhỏ này là tới phá đài hắn đi? May mà hắn còn muốn Hứa Kiêu Bạch cứu hắn một trận.
Lão gia tử gần đây càng thêm kỳ cục, nghĩ cái là vừa ra.
Nghe nói ông lại quen biết một lão ca nào đó làm buôn bán đồ da, nhất định phải giới thiệu cháu gái người ta cho hắn quen biết.
Hắn lại không thể nói cái gì, lão gia tử hơn một trăm tuổi rồi thế mà vừa mới nghĩ thôi liền lão hoạt bảo, nghĩ ra là vừa ra.
Hành động luôn rồi.
Ở tuổi này, không có bệnh Alzheimer, chân cũng coi như khỏe, Lục Thành Nghiễm còn cầu gì nữa? Hãy thôi thì để hắn làm vậy.
Lâm tiểu thư ở bên cạnh vừa nghe liền cười, thập phần tươi sáng nói: "Bát tự còn chưa xem đâu, chị và chú nhóc mới lần đầu tiên gặp mặt thôi.
Nhưng nếu nhóc muốn gọi là dì, chị cũng không có ý kiến."
Nghe ý tứ trong lời này quá rõ ràng, vị Lâm tiểu thư này đối với Lục Thành Nghiễm có ý tứ.
Có điêu là cũng đúng, Lục Thành Nghiễm có tiền có nhan có thực lực, là nữ nhân đều sẽ thích.
Hiếm có được chính là hắn tốt nghiệp trường danh tiếng, song thương đều ở trên mạng.
Ở chung với hắn làm cho mọi người cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng mọi người đều biết rằng những người như vậy chắc chắn là có khiếm khuyết.
Ví dụ như Lục Thành Nghiễm hắn không kết hôn, không yêu đương, bởi vì hắn là một người đồng tính ngầm.
Thậm chí, ngay cả thái gia gia của hắn cũng không biết.
Hứa Kiêu Bạch sinh ra đã có thuộc tính khiến trưởng bối và nữ nhân thích, miệng nhỏ lại ngọt ngào, nói chuyện dỗ cho Lâm Bảo Tình cười đến không khép miệng lại được.
"Chị Bảo Tình, tên chị rất dễ nghe luôn á.
Hơn nữa, gia đình của chị chắc chắn có người thích thơ văn đam điệu đi?"
"Ồ? Sao nhóc lại nhìn ra được?"
"Bởi vì tên của chị làm cho em liên tưởng đến ba nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, Lâm Đại Ngọc, Cổ Bảo Ngọc và Tĩnh Văn."
"Đúng là vậy, mẹ chị thích Hồng Lâu Mộng, lúc sinh chị đây liền lấy một cái tên như vậy."
Cả một đường đi Hứa Kiêu Bạch cùng Lâm Bảo Tình nói chuyện rất vui vẻ, Lục Thành Nghiễm ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Bảo Tình thậm chí còn thêm wechat của Hứa Kiêu Bạch, liên tục tỏ vẻ nếu thật sự có một người em trai như Hứa Kiêu Bạch nhất định sẽ vô cùng thích.
Lục Thành Nghiễm thầm nghĩ, nếu như cô có một đứa em trai như Tiểu Bạch, đại khái ngay cả mình làm sao bị tính kế cũng không biết đi?
Nghĩ tới đây Lục Thành Nghiễm nhịn không được cười cười, hắn càng ngày càng cảm thấy Tiểu Bạch không giống học trưởng, có thể là giống người vợ đã qua đời của y đi? Nếu vậy, cảm tình của họ nhất định là rất tốt.
Đưa Lâm Bảo Tình đến khu biệt thự hoa viên trong thành phố, Lục Thành Nghiễm cuối cùng cũng thả lỏng, xoay người nói với Hứa Kiêu Bạch: "Tôi đưa cậu về nhà chứ?"
Hứa Kiêu Bạch cũng dỡ bỏ ngụy trang, dựa vào ghế xe, lười biếng nói: "Dễ nói thôi, chú Lục, chú định cảm ơn tôi như nào đây?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Cậu nói đi, cậu muốn gì?"
Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: "Ba tôi không cho tôi tùy tiện nhận đồ của người khác, ông ấy nói mình muốn gì, tự mình kiếm tiền mà mua."
Lục Thành Nghiễm đánh vô lăng, lái về phía nhà Hứa Kiêu Bạch nói: "Vậy cậu muốn tôi cảm ơn cậu như nào?"
Hứa Kiêu Bạch búng tay nói: "Không bằng nợ nhân tình dùng thịt trả đi! Tối nay rửa sạch, đến phòng tiểu gia." Nói xong cậu huýt sáo lưu manh một cái.
Xe rẽ vào tiểu khu nhà Hứa Kiêu Bạch, Lục Thành Nghiễm mở khóa điện thoại di động, đưa ra một đoạn ghi âm: "Không bằng nợ nhân tình dùng thịt trả đi! Tối nay rửa sạch, đến phòng tiểu gia."
Hứa Kiêu Bạch ngồi thẳng người, định đi cướp điện thoại di động của Lục Thành Nghiễm, la hét: "Này, Lục Thành Nghiễm, chú có ý gì đấy?"
Lục Thành Nghiễm bỏ điện thoại vào túi, cười nói: "Nhóc con, sau này đừng nói nhảm bên tai tôi nữa, cẩn thận tôi gửi đoạn ghi âm này cho ba nhóc."
Hứa Kiêu Bạch tức giận, cậu lười biếng đeo cặp sách lên nói: "Vậy chú cứ gửi đi! Nói với ba tôi là chúng ta đã ngủ với nhau ấy, để xem xem lúc đó ông ấy sẽ nói gì.
Đến lúc đó công ty vận tải biển Lục gia các người liền mang họ Hứa rồi!"
Lục Thành Nghiễm nở nụ cười, ném điện thoại di động cho Hứa Kiêu Bạch nói: "Tự mình xóa đi.
Đùa giỡn cậu thôi.
Có điều là muốn công ty vận tải biển của tôi cũng không phải không được, chỉ xem Hứa đại tiểu thư có nguyện ý gả hay không."
Đoạn ghi âm của Hứa Kiêu Bạch không chút khách khí đã bị xóa, lại thấy Lục Thành Nghiễm nhận được một tin nhắn wechat.
Wechat là Lâm Bảo Tình gửi tới: Tối nay em rất vui, ngày mai anh có thời gian không? Em biết một trang viên có chỗ không tồi, bọn họ bên kia có nhà máy rượu tư nhân, anh có muốn cùng nhau đi thưởng thức không?
Yên lặng khóa màn hình điện thoại lại, Hứa Kiêu Bạch lạnh lùng nói: "Chú Lục, cô Bảo Tình hẹn chú đi uống rượu kìa, chú đi không?"
Lục Thành Nghiễm dừng xe ở bãi đậu xe dưới lầu nhà họ Hứa nói: "Không đi."
Hứa Kiêu Bạch không vội xuống xe hỏi: "Vì sao?"
Lục Thành Nghiễm dừng một chút, âm dương quái khí nói: "Uống rượu dễ xảy ra chuyện."
Trong nháy mắt, ký ức của Hứa Kiêu Bạch lại trở về đêm đó, theo kinh nghiệm mà nói, uống rượu đích xác rất dễ làm nhầm.
Hai người một trước một sau xuống xe, thời gian chạy về từ ngoại ô đến thành phố không ngắn, lúc này trong tiểu khu đã không có người đi lại.
Bốn phía yên tĩnh, cho nên dù chỉ một chút thanh âm liền có thể nghe được rất rõ ràng.
Lúc đi ngang qua lương đình của tiểu khu, Hứa Kiêu Bạch nghe được một trận tiếng ồn ào, cùng với giọng điệu thấp trầm nói chuyện với nhau.
"Đừng...!Đừng làm loạn nữa, Tiểu Bạch sắp trở về rồi.
Vệ Kiêu, anh đừng hôn nữa...!Đem tay bỏ ra."
Hứa Kiêu Bạch dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Thành Nghiễm làm động tác im lặng rồi lôi kéo hắn tiến về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Hứa Tuấn Lân đang bị đè lên đình hóng mát, Vệ Trạch An thì vừa lấy tay ra khỏi áo sơ mi bên hông y.
Hứa Kiêu Bạch che miệng vụng trộm cười cười, chỉ nghe Vệ Trạch An lại nói: "Sao em lại không yên lòng? Tâm trạng tồi tệ?"
Hứa Tuấn Lân đẩy hắn ra nói: "Tiểu Bạch và bạn trai chia tay, chia tay đã nửa tháng rồi mà vẫn không nói cho tôi biết.
Hôm nay nếu không phải ở trong tiểu khu gặp mẹ đối phương, chuyện này tôi còn không biết.
Đứa nhỏ này nhìn vô tâm vô phế, trên thực tế lại hiểu chuyện nhất.
Nó không nói với tôi, đơn giản là sợ tôi lo lắng.
Bọn chúng đã ở bên nhau được 2 năm, mặc dù chỉ có yêu đương thôi cũng không có g nhưng bỗng nhiên chia tay, Tiểu Bạch lại là bên bị thương tổn, tôi thật sự có chút lo lắng."
"Chia tay?" Vệ Trạch An có chút bối rối: "Không phải, bạn trai sao? Thằng bé mới bao nhiêu tuổi, yêu đương khi nào? Đã được 2 năm rồi? Trái tim làm cha mẹ của em cũng thật lớn đấy, mười sáu mười bảy tuổi em liền để cho nó yêu sớm?"
Hứa Tuấn Lân nhìn Vệ Trạch An một cái nói: "Anh cho rằng mỗi người đều giống anh sao? Chúng nó chỉ đơn giản là yêu đương thuần túy, không ảnh hưởng đến việc học, cũng không có hành vi sai trái.
Thay vì mạnh mẽ áp chế, không bằng ở trong phạm vi nhất định cho thằng bé tự do nhất định, thằng bé ngược lại hiểu được chừng mực.
Tiểu Bạch là con trai tôi, tôi đương nhiên có thể làm cho nó không bị thương tổn.
Chỉ là tôi không nghĩ tới, Trần Trình lại..."
Hứa Tuấn Lân như có điều suy nghĩ, năm xưa y vừa từ nước ngoài trở về liền cứu một đứa nhỏ rơi xuống nước, đứa nhỏ đó chính là Trần Trình.
Trần Trình ở trên đường bị những đứa trẻ khác khi dễ, bởi vì hắn là trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, mẹ hắn vì làm việc không quan tâm đ ến hắn, có chút không quá đàng hoàng.
Hứa Tuấn Lân ba năm liền tiếp tế một chút, còn dạy thêm cho hắn, giúp hắn điền báo danh vào nguyện vọng.
Hắn có ngoại hình tốt, cũng có tài năng, rất tài năng trong âm nhạc và diễn xuất.
Lúc ông bà nội Hứa gia còn sống, cũng đã dạy hắn và Hứa Kiêu Bạch chơi đàn dương cầm một đoạn thời gian, ấn tượng đối với hắn cũng không tệ.
Cho nên lúc trước hai đứa nhỏ có một ít động tác nhỏ, y cũng không để ở trong lòng.
Lại không nghĩ tới, Trần Trình lại bỏ rơi Tiểu Bạch.
Nghe ý của mẹ Trần, hình như vẫn là Trần Trình tìm một người bạn trai mới rất có danh vọng.
Không chỉ có công việc mới, mà còn mua một căn hộ trong tiểu khu của họ.
Với số tiền như vậy, đây không phải là một sinh viên đại học thực tập có thể nhận được.
Tâm tư Hứa Tuấn Lân nặng nề, nghĩ tới đây, trong lòng liền có chút hoảng hốt.
Vệ Trạch An nói: "Theo tôi thấy chia tay thì chia tay, trẻ con học hành là quan trọng, không thể yêu đương sớm như vậy."
Hứa Tuấn Lân muốn nói, hiện tại thằng bé đã trưởng thành, cha mẹ không thể can thiệp quá nhiều.
Nhưng bây giờ Tiểu Bạch và Trần Trình chia tay, y bỗng nhiên cảm thấy quan niệm của mình có thể đối với đứa nhỏ ngược lại không tốt lắm.
Nghe đến đây, Hứa Kiêu Bạch liền kéo Lục Thành Nghiễm rời đi.
Hai người ở chỗ xích đu trong tiểu khu ngây người một lát, Lục Thành Nghiễm biết tâm tình Hứa Kiêu Bạch không tốt lắm, liền ngồi trên xích đu cùng cậu.
Hắn không nhịn được hỏi: "Cậu...!Chia tay?"
Hứa Kiêu Bạch gật gật đầu nói: "Ừ"
Lục Thành Nghiễm hỏi: "Chuyện khi nào?"
Ý cười như tiểu hồ ly của Hứa Kiêu Bạch lại xuất hiện trên mặt, Lục Thành Nghiễm biết, chỉ cần Hứa Kiêu cười như vậy, khẳng định lại động não lệch lạc.
Cậu nhấc chân đá mũi giày da của Lục Thành Nghiễm nói: "Thì là đêm đó ấy."
Lục Thành Nghiễm lại bị ép nhớ lại chuyện đêm đó, nhíu mày nói: "Đêm đó? Cậu là vì chia tay nên mới uống nhiều rượu như vậy?"
Hứa Kiêu Bạch vô tâm thu hồi tư thái tiểu hồ ly của mình, không sao cả nhún nhún vai nói: "Đã qua rồi, tôi không cần vì một tên cặn bã mà thương tâm nhiều ngày như vậy.
Hôm đó uống rượu xong, kỳ thật cũng không có gì.
Ba tôi nói đúng, khi đó tôi yêu đương phần lớn là vì tò mò và vui vẻ.
Trần Trình cũng rất tốt với tôi, khi còn bé không hiểu chuyện, dù sao sớm muộn gì cũng phải chia tay."
Lục Thành Nghiễm khẽ thở dài nói: "Tiểu Bạch, thực xin lỗi, tối hôm đó..."
Hứa Kiêu Bạch lại ngắt lời hắn, cười tủm tỉm nói: "Nói xin lỗi làm gì? Có thể cùng chú Lục lăn đêm..." Hứa Kiêu Bạch áp sát Lục Thành Nghiễm nói: "Là vinh hạnh của cháu nha."
Lục Thành Nghiễm hít sâu một hơi, theo bản năng lui về phía sau một bước, da gà nổi hết lên người.
Con tiểu hồ ly chết tiệt này!.