Có Giọt Mưa Xuân Sà Vào Lòng Sông

Quyển 2 - Chương 71




Tiếng cười của Ngân Xuyên khản đặc, anh vừa cười vừa hút thuốc, hút không biết bao nhiêu điếu, như kẻ đói bụng đang và cơm, thoáng nét hung tàn. Căn phòng giam cầm anh bí bức ẩm ướt, anh xắn tay áo, mở cúc cổ, vai và đầu gối lạnh buốt, thi thoảng cứ hít vào là môi lại khẽ run rẩy, mất ngủ mấy đêm ròng khiến anh tiều tụy hốc hác vô cùng.

Anh bị bí mật giam giữ đã được chín ngày, cuối cùng nhờ có Đồng Xuân Giang giúp đỡ, Vu Tố Hoài và Lý Nam Gia đã có thể gặp anh.

Anh không ngừng cười, như đang nghe thấy một chuyện thú vị khôi hài không sao kể xiết.

“Vâng, tầng hầm bí mật nằm trong phòng ngủ ông ta, khóa mở nằm trong tủ sách.” Vu Tố Hoài nói.

Lý Nam Gia lấy nước sôi rửa ly trà, pha cho Ngân Xuyên một ly. Ngân Xuyên nâng ly nhấp một ngụm, anh cười: “Tất cả mọi người trong nhà họ Phan đều không biết? Phải, đến tôi cũng không biết, còn ai có thể biết được trừ Phan Thịnh Đường! Quả là nực cười. Đúng là quái nhân trăm năm khó gặp. Loại ích kỷ độc địa, không tin tưởng bất cứ ai như ông ta sao phải cần đến gia đình? Như vậy chẳng khác nào tự rước lấy khổ vào thân.”

Vu Tố Hoài cười khổ: “Nghe nói khi cảnh sát phát hiện ra căn hầm bí mật trong thư phòng, cả nhà họ Phan đều có mặt, bà Phan ngất xỉu ngay tại chỗ.”

Ngân Xuyên lại cười, nhưng cười mãi, cười mãi, rồi nụ cười cũng lặng xuống: “Chủ cũ của tòa dinh thự này là người Anh, kiến trúc sư cũng là người Anh, có hầm bí mật không phải chuyện lạ. Ở Anh thời trung cổ, những căn hầm bí mật này được sử dụng để đào thoát hoặc cho người truyền giáo ra vào. Còn giờ thì Phan Thịnh Đường lại coi nó thành phòng làm việc thật sự của mình, chắc hẳn nó là nơi ông ta cảm thấy đáng tin nhất. Thật là vừa thảm hại, vừa đáng sợ!”

Anh sầm mặt, liếc nhìn bức điện đặt trên bàn, bức điện này viết hai chữ:

“Phó bệnh.”

Đây là mật văn nội bộ của hiệu bạc Phú Hưng. Chục năm gần đây, quân phiệt Trung Hoa hỗn chiến, những người làm trong ngành tiền bạc rất cảnh giác với khủng hoảng tài chính, chỉ cần nghe phong thanh tin tức hay biến động, họ sẽ lập tức phát mật hiệu cho chi nhánh và những người phụ trách chính của mình.

“Phó” là tên gọi khác của Phú Hưng, “bệnh” ám chỉ nguy cơ có làn sóng đổi tiền mặt, nếu “bệnh nặng”, các chi nhánh phải ngừng đổi tiền, nếu là “bệnh chết”, cần ngừng việc kinh doanh. Giờ Phú Hưng chỉ đang đối mặt với mối nguy nhỏ nhất trong số ba loại khủng hoảng, nhưng do trong năm nay, đã hai lần ngân hàng quốc danh phát động làn sóng đổi tiền mặt gây ảnh hưởng tới Phú Hưng, nếu không có hậu thuẫn tài chính vững chắc, Phú Hưng sẽ chìm ngập trong tai ương.

Nhưng đây vẫn chưa phải tình trạng tồi tệ nhất.

Vu Tố Hoài nghiến răng, nói: “Sau khi người ta phát hiện ra căn hầm bí mật, quân đội đã tiến hành kiểm soát khu vực quanh nhà họ Phan, người nhà họ Phan muốn ra vào cũng phải có kẻ đi theo… Nhưng không phải để bảo vệ, mà vì muốn quản thúc, sợ họ chạy trốn như Phan Thịnh Đường.”

“Sinh hoạt và an toàn của họ có gặp vấn đề gì không?”

“Trừ việc không tiện ra ngoài thì còn lại vẫn ổn.”

Ngân Xuyên thở phào nhẹ nhõm.

Tố Hoài nói tiếp: “Hai năm trước suýt nữa Phan Thịnh Đường đã bị ám sát ngoài ngân hàng Chartered, từ đó trở đi ông ta rất ít khi ra đường, nhưng Phan Thịnh Đường không chỉ khống chế những phi vụ kinh doanh trên bề nổi, mà có thể cũng đã âm thầm hoài nghi cậu rồi, thế nên ông ta mới giấu giếm cậu rất nhiều chuyện.”

“Ông ta đã làm gì?”

“Mùa đông năm kia, ông ta lén bắt nối quan hệ với tổng tham mưu lục quân giúp Edmund để lấy công văn phê chuẩn bao trọn một nhánh đường sắt vận chuyển than đá, ông ta là tổng phụ trách kinh doanh, giao hết lợi nhuận lên cho phòng kế toán Tây, hằng năm thu về một khoản hoa hồng dành cho mại bản theo quy định, ngoài ra ông ta còn lập vài kho hàng chứa than đá trên danh nghĩa ngoại trang của hiệu buôn Tây, có ban kế toán độc lập. Phòng kế toán Hoa không biết chuyện này, khoản tiền bôi trơn cũng là tiền túi ông ta. Cuối năm ngoái, phe phái quân đội tranh đấu quyết liệt, cưỡng ép thu hồi nhánh đường sắt, người ta bắt đầu kiểm tra lại sổ sách kho than, tiến hành bàn giao tài sản, mùa hè năm nay đã gần như xong rồi…”

Ngân Xuyên chợt nói: “Hao hụt tiền sao?”

Nét mặt Tố Hoài thoáng hiện vẻ kinh ngạc khâm phục, anh ta gật đầu.

Ngân Xuyên lạnh lùng nói: “Xem ra lão hồ ly căm giận tôi đến phát điên rồi, ông ta không chỉ báo thù tôi mà còn báo thù cả Edmund. Phan Thịnh Đường mang bao nhiêu tiền đi?”

Nét mặt Tố Hoài vẫn rất khó coi: “Trừ mọi khoản chi tiêu và tiền thôi việc cho nhân viên ra thì tổng cộng là hơn một triệu bảy trăm nghìn.”

“Hơn một triệu bảy trăm nghìn,” Ngân Xuyên lặp lại, “gần hai nghìn lượng hoàng kim.”

“Rõ ràng số tiền này được giữ trong tài khoản riêng của Phan Thịnh Đường, vẫn chưa được giao cho hiệu buôn Tây hay Edmund. Buổi chiều ngày Phan Thịnh Đường mất tích, ông ta đã chuyển số tiền này đi từ ngân hàng Chartered. Nhưng Phan Thịnh Đường không rút, mà chuyển tiền đến một tài khoản thuộc ngân hàng HSBC, James tới HSBC nghe ngóng, nhưng họ rất kín miệng, trừ việc khoản tiền vẫn chưa bị rút ra, họ không tiết lộ bất cứ thông tin nào khác. Phan Thịnh Đường là tổng giám đốc kho than. Trên danh nghĩa, kho than là ngoại trang của phòng kế toán Hoa, giờ cậu là giám đốc mới của phòng kế toán Hoa, cũng là chủ nhân của Phan gia… Có thể cậu sẽ không rũ bỏ được mối quan hệ này.”

Ngân Xuyên cười: “Trừ khi tôi từ bỏ vị trí tổng mại bản, trừ khi tôi cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Phan.”

Tố Hoài không dám nhìn anh, anh ta khẽ cất lời: “Cũng không có tác dụng mấy đâu. Sự đã rồi mới phủi bỏ quan hệ thì đã quá muộn, việc này khoan chưa nhắc tới, nhưng những nghiệp vụ này phát sinh khi cậu đang là phó tổng mại bản, cậu vẫn phải chịu trách nhiệm. Ngoài ra, Phan Thịnh Đường còn dùng tiền công để mua công trái, cậu đã tham gia cùng ông ta. Cậu sử dụng chuyện này để nắm đằng chuôi Phan Thịnh Đường, còn Edmund thì do tự vệ nên cũng tóm đằng chuôi cậu…” Anh ta khựng lại, nghĩ xem nên lựa lời nào cho phải, “Giờ tự dưng Edmund bị mất một khoản tiền lớn, chắc chắn ông ta sẽ trút giận lên cậu, không để cậu an ổn thoát tội đâu. Nhưng ông ta cũng nói hiệu buôn Tây không định mang chuyện này ra kiện, chỉ muốn xử lý cho xong vấn đề thôi, ám chỉ mong muốn giải quyết riêng sự tình.”

Ngân Xuyên im lặng hồi lâu mới hỏi: “Tôi còn tiền bù vào không?”

Tố Hoài nói: “Trước đó chúng ta đã mất hơn tám trăm nghìn để giành quyền phát hành in ấn năm triệu tiền giấy. Khoản tiền còn lại cần để dành cho Phú Hưng ứng phó với cơn sốt đổi tiền mặt, nếu không, không chỉ kế hoạch thành lập ngân hàng tan tành, mà đến hiệu bạc Phú Hưng…”

“Cũng sẽ phá sản.” Ngân Xuyên khó khăn cất lời, “Nếu đưa cho Phổ Huệ khoản tiền đó, hiệu bạc sẽ sụp đổ, tôi vẫn phải ngồi tù, hơn nữa danh dự còn bị hủy hoại, trở thành một kẻ lừa đảo thực thụ, không bao giờ đứng dậy nổi trong thương giới nữa.”

Trước đó Nam Gia nhất nhất không nói tiếng nào, giờ mới chịu cất lời: “Cậu Trịnh, có lẽ cậu phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Ngân Xuyên cau mày: “Anh muốn tôi từ bỏ Phổ Huệ?”

Nam Gia gật đầu: “Vâng, không cần quan tâm tới Phổ Huệ hay nhà họ Phan nữa, hãy cứ dốc hết sức bảo vệ Phú Hưng. Nếu Phổ Huệ trở mặt, thưa kiện lên tòa án, cậu cũng chẳng phải người chịu trách nhiệm lớn nhất, cùng lắm chỉ bị phán mấy năm tù, chúng tôi sẽ nghĩ cách giảm bớt thời gian thi hành án cho cậu.”

“Anh muốn tôi ngồi tù ư?!” Ngân Xuyên cao giọng.

Nam Gia lẳng lặng nhìn anh: “Nếu không tránh được thì cũng chưa chắc đây đã là chuyện xấu. Cậu coi như mình đang khổ tu một thời gian đi, có lẽ cậu sẽ có thể tự nhìn thấu vài vấn đề một cách rõ ràng.”

Ngân Xuyên nhìn anh ta chằm chằm, phỏng đoán ẩn ý trong lời Nam Gia. Nam Gia vô cùng bình tĩnh, ánh mắt hiển hiện sự kiên định không sao che lấp nổi.

Gió lọt vào phòng qua kẽ hở của bức tường xám xịt, lạnh buốt thấu xương, Ngân Xuyên xoa mắt, nói: “Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ mãi, dù diễn xuất của Phan Thịnh Đường có tốt tới mức nào đi chăng nữa, căn bệnh của ông ta chắc chắn vẫn là thật. Một mình ông ta không thể chạy thoát nổi. Tôi nghĩ rất lâu, trong số những kẻ chi viện cho ông ta, hiện giờ có một người khả nghi nhất.”

Nam Gia và Tố Hoài đồng thanh: “Đó là ai?”

“Ngô Phong Lâm. Ông ta không hề rời khỏi Hán Khẩu, việc tới Thượng Hải làm ăn chỉ là cái cớ để che mắt tôi. Do tôi quá sơ suất, nhiều chuyện tôi đều nghĩ là lẽ đương nhiên, sao tôi có thể tin lão hồ ly đó lại dễ dàng trở nên cô độc, không có lấy một trợ thủ như vậy? Sao tôi không suy xét đến chuyện ông ta chỉ đưa theo vài quản lý chẳng hề đáng tin mà có thể dễ dàng thu mua Khải Nhuận? Mà nếu ông ta không để lộ tin tức, chắc cả đời này chúng ta cũng chẳng phát hiện ra căn hầm bí mật. Quả thật ông ta rất giỏi.” Ngân Xuyên cười, đây là nụ cười từ trong thâm tâm anh, không mảy may hối hận oán trách, mà tràn ngập tự giễu, “Phải, đáng đời tôi lắm.”

Anh là người không bao giờ để mình lâm vào trạng thái sa sút uất ức, sau khi xốc lại tinh thần, anh nói: “Hãy nhờ ngài Đồng nghĩ cách tìm ra Ngô Phong Lâm, tôi biết chuyện này không dễ dàng, nhưng nhất định phải tìm ra ông ta bằng được. Ngoài ra, hãy nhờ ngài ấy giúp giải quyết chuyện của hiệu bạc Phú Hưng, cứu vãn được chừng nào hay chừng ấy, dù sao ngài Đồng cũng là cổ đông hiệu bạc. Còn nữa, chuyển lời cho Vân Thăng, dặn anh ta phải chăm sóc cẩn thận cho người nhà họ Phan.”

Tố Hoài do dự: “Anh ta là kẻ xảo trá, cậu không sợ anh ta bỏ đá xuống giếng ư?”

“Nói với anh ta, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ để người lo liệu cho số sản nghiệp của anh ta thật cẩn thận, sẽ không có bất cứ vấn đề nào xảy ra. Tôi không phải Hà Sĩ Văn, ngồi tù chẳng khiến tôi chết nổi đâu. Tôi có làm sao thì mấy món tài sản cỏn con của anh ta cũng chẳng trụ nổi. Anh ta không phải hạng chưa từng nếm mùi khổ sở.”

Tố Hoài vâng lời, anh ta đứng dậy, nói: “Cậu Trịnh, chúng tôi phải đi rồi.”

Nam Gia bảo: “Trong hành lý có quần áo để cậu thay, còn có cả chăn nệm nữa, chúng tôi giao cho quản ngục rồi, hắn sẽ đưa lại cho cậu.”

Ngân Xuyên muốn nói lại thôi, niềm hy vọng phức tạp anh ánh trong mắt. Nam Gia suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Đó là quần áo cô Phan sắp cho cậu.”

Khóe môi Ngân Xuyên khẽ run run.

Sau khi Tố Hoài và Nam Gia rời đi, cai ngục mang chiếc vali da vào, đặt trên bàn, hắn gác tay trên vali, toét miệng cười với Ngân Xuyên, Ngân Xuyên cởi chiếc đồng hồ trên tay đưa cho hắn, nói: “Phiền anh quá.”

Cai ngục đút đồng hồ vào túi áo, Ngân Xuyên kéo vali lại, thấy cai ngục quay người bỏ đi, lát sau hắn mang chăn ga vào, đặt lên chiếc ván giường bé tí, nói với giọng như đang tán gẫu: “Xem ra hơi to nhỉ, gấp một nửa trải lên giường nằm sẽ êm hơn đấy.”

Ngân Xuyên không lên tiếng, cũng chẳng buồn liếc hắn, anh nhìn nhìn chiếc vali đã được mở ra thật chăm chú.

Cai ngục lại nói: “Cậu có muốn ăn gì không?”

Ngón tay Ngân Xuyên chầm chậm đặt lên bộ đồ mềm mại, khẽ men theo từng tấc vải, bốn chiếc áo len này anh vẫn thường xuyên mặc, đồ lót được cất gọn trong một chiếc túi vải nhỏ, tất cuộn thành hình tròn, nhét trong khe hành lý. Ngoài ra còn có năm quả táo và một cuốn tuyển tập thơ tiếng Anh.

Cai ngục ngó nghiêng, nói: “Ồ, táo ngon quá nhỉ, để tôi nếm thử xem nào.” Hắn vươn tay toan lấy mất, Ngân Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, sát ý hiển hiển trong mắt.

Cai ngục sững sờ, hắn gãi đầu, cười: “Tôi đùa tôi mà, ha ha, đùa thôi.” Vừa nói hắn vừa bước ra ngoài, ra đến cửa còn quay đầu nhìn, chàng thanh niên gầy gò ngồi lẻ loi trong phòng giam, như một cây tùng ngày rét buốt.

Đêm đó, cuối cùng Ngân Xuyên cũng có thể thiếp ngủ sau bao ngày chật vật, tuy nhiên anh chỉ có thể ngủ tới nửa đêm.

Tiếng cánh cửa bật mật khiến anh bừng tỉnh, bị giam cầm trong bóng tối khiến giác quan của anh bén nhạy lạ thường. Anh mở mắt, nơi này tối đen như mực, nhưng nguy hiểm lại đang rành rành trước mắt.

Có một kẻ xách tay anh lên, khi ngủ Ngân Xuyên mặc một chiếc áo len, lúc này tay áo đã nhăn nhúm lại, lông cừu và da thịt ma sát, làm bùng lên cơn đau thiêu đốt. Anh bị ấn xuống giường, cánh tay bẻ ngoặt ra sau lưng, một người khác lao lại, cái bóng đen cao lớn ấy chắn mất ánh đèn rọi vào từ hành lang ngoài cửa sắt, lập tức ánh đèn đã lẳng lặng đong đưa xoay vần.

“Rắc!” Âm thanh xương sườn đứt lìa vang lên, cùng với đó là cơn đau dữ dội, trong đêm đen sao mà rõ rệt lạ thường.

Ngân Xuyên quỳ dưới đất.

Tiếng kêu nghèn nghẹt run rẩy thoát ra từ lồng ngực, máu huyết trong người anh như bị rút cạn, toàn thân lạnh ngắt, trán lại tựa bốc lửa. Trần nhà tỏa thứ hơi lạnh rét buốt, anh cố mở to mắt, nhìn thẳng phía trước, đầu tiên trước mắt anh là sương mù, sau đó lại như nổ đom đóm, cơ thể anh mềm nhũn, khuỵu xuống, hai tay chống trên nền đất. Đây vốn là động tác mà anh rất ghét, vì sáng nay cai ngục nhổ nhổ nước bọt xuống đất, giờ rất có thể anh đang tiếp xúc với thứ vết tích buồn nôn ấy.

Nhưng còn cách nào khác đây, anh bị đánh đập như một con chó, chẳng có lấy một chút sức lực phản kháng. Anh nghe thấy tiếng xương cốt mình vỡ vụn sau cú đánh, như một vốc kim chợt bị ai thả xuống, len kín đâm sâu lục phủ ngũ tạng anh.

Rồi lại có một người chậm rãi bước từ ngoài cửa vào, bước tới trước mặt anh, đứng từ trên dõi xuống trong ánh đèn mờ, người đó có một gương mặt rất trung hậu.

Từ Đức Anh.

Từ Đức Anh vươn tay như muốn dìu anh dậy. Ngân Xuyên nghiêng mình tránh né, anh vịn giường, chật vật ngồi xuống, như một bệnh nhân ho lao, thở gấp một cách khó khăn.

Khi rời đi, hai tên côn đồ mở đèn trong phòng giam. Đức Anh thấy vết máu và bãi nôn mửa trên đất bèn bước vòng qua, ngồi xuống ghế, cậu ta nói: “Đau không? Cảm giác khi tôi tự đâm mình một nhát còn đau hơn anh hiện giờ nhiều. Anh Phan, chắc anh phải rõ anh bị đánh như vậy không oan đâu, người ta gọi đây là gieo gió gặt bão đấy. Từ Đức Anh tôi không có bản lĩnh gì, nhưng chẳng phải loại vô liêm sỉ dám làm không dám chịu, tôi khinh thường việc bỏ đá xuống giếng, nhưng hôm nay thấy anh thế này, tôi lại dễ chịu khoan khoái hơn nhiều.”

Môi Ngân Xuyên tái nhợt, anh nhắm mắt, phớt lờ cậu ta.

Đức Anh nói: “Tôi sẽ không nhắc đến ân oán giữa chúng ta nữa, từ hôm nay mọi chuyện coi như kết thúc. Tôi đến đây thứ nhất là để trút hết nỗi uất ức tôi phải chịu đựng bao lâu nay, thứ hai là muốn báo cho anh Phan biết kể từ khi tô giới lần lượt bị thu hồi, Bộ Tài chính đã muốn Trung Quốc hóa một số hiệu buôn Tây đang xuống dốc, với năng lực hiện tại của cha tôi, dù chúng tôi không thể cứu anh khỏi tù ngay lập tức, nhưng ít ra cũng có thể xin chính phủ giải quyết vấn đề bên hiệu buôn Tây trong một khoảng thời gian nhất định. Cũng đồng nghĩa với việc tôi có thể cho anh Phan một cơ hội thoát thân.”

Cuối cùng cậu ta vẫn gọi Ngân Xuyên là “anh Phan”.

“Anh Phan tài hoa hơn người, lại là sinh viên xuất sắc của Oxford, ngồi tù chưa chắc đã khiến anh bỏ mạng, nhưng nó có thể hủy hoại danh dự và tiền đồ của anh. Chúng ta đều biết trên đời này chẳng nơi nào thực dụng như hiệu buôn Tây, mà nhà họ Phan mất ông chủ rồi, nếu không có ai chèo chống, gia tộc này sụp là cái chắc. Nếu anh được thả tự do, anh có thể bù đắp lại mọi tổn thất.”

Ngân Xuyên trước sau không lên tiếng.

Đức Anh thở dài: “Anh cả không tiếp lời tôi vì đang đoán điều kiện của tôi là gì đúng không?”

Cậu ta không vội vã chờ đợi câu trả lời của Ngân Xuyên, mà chỉ đưa mắt nhìn vách tường đá mốc meo, lắc đầu đầy cảm khái, như thể đang chứng kiến nơi Ngân Xuyên bị vây khốn, đâm hết sức xót thương.

Những giọt nước đọng trên bờ tường ẩm thấp, phát ra tiếng nhỏ giọt chậm rãi.

“Anh Phan, anh có biết nhân quả báo ứng là gì không?” Từ Đức Anh khẽ thốt, “Trước kia tôi không tin mấy, nhưng giờ thì dần dần cũng tin rồi.”