Tài xế đỗ xe trước Đại Trí Môn. Giờ đang là thời điểm nhạy cảm, Phòng Tuần bộ Tô giới Anh không phái người đi, nhưng cục cảnh sát Hán Khẩu đã nhận tiền của nhà họ Phan, bắt nối quan hệ xong xuôi, mười lăm viên cảnh sát mang súng bao vây trong phạm vi ba mươi mét quanh nhà, miệng nói đang duy trì trật tự, nhưng thực chất chỉ đứng xem trò hay. Một xưởng xây dựng Hán Khẩu cử ra chừng bốn mươi tay thợ ngõa, thợ mộc, ngoài ra còn thấy thêm hai mươi gã đàn ông cầm thuổng và gậy gỗ không rõ lai lịch. Nhà của hai mẹ con quả phụ đã bị phá, cửa sổ được dỡ xuống, mái nhà bị đập tan, vợ con ông Tào nhà kế bên đang đứng trên khoảng đất trống ngoài nhà, sợ run nhong nhóc, từ xa nhìn lại, Ngân Xuyên đã biết ông cụ nọ vẫn ngồi trong phòng không chịu ra.
Ngô Phong Lâm đã tới từ lâu, thấy anh đến, ông ta thở dài: “Đúng là ông cụ Tào kia vẫn cứng đầu, bảo thà chết bên trong chứ không chịu chuyển đi. Tôi dặn người ta phá căn nhà kế bên trước, chưa đụng vào nhà ông Tào vội, đợi cậu đến xử lý.”
Hồi lâu, Ngân Xuyên không nói gì, nhưng vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh. Ngô Phong Lâm nghĩ chắc chắn anh sẽ không nỡ nhẫn tâm, nhưng Phan Thịnh Đường rất coi trọng việc phá bỏ di dời mảnh đất Đại Trí Môn, vào khoảng thời gian căng thẳng gấp rút nhường này, nếu nhà họ Phan dốc sức hỗ trợ hiệu buôn Tây thì chẳng khác nào lập được công lớn. Nhưng ông ta không nỡ nói lời này với Ngân Xuyên, dù sao anh cũng là lớp con cháu, còn trẻ, lại lịch sự nhã nhặn, đối mặt với những bê bối khắc nghiệt nhường này, anh không sợ ngớ người đã là may lắm rồi, vậy nên dù lòng Ngô Phong Lâm sốt sắng nhưng ông ta vẫn chỉ thầm ôm mối lo âu, định nghĩ cách khiến chàng trai này rời đi, đang lựa lời đã chợt nghe giọng nói lành lạnh của Ngân Xuyên vang lên: “Tiền thì cho rồi, gia đình họ cũng đã nhận. Chúng ta không thẹn với lương tâm, nên làm gì hãy cứ làm đi. Cứ dỡ hết nhà, để lại mình chiếc giường, ông cụ kia muốn nằm đó thì tùy.”
Ngô Phong Lâm nhìn Ngân Xuyên, như không dám tin lời này là do anh nói. Đường nét nơi gò má chàng trai cứng rắn, ánh mắt hung ác, trong đó là sự cương quyết không nhân nhượng. Ngô Phong Lâm bèn ra dấu tay, đám người ùa lên, bắt đầu dỡ tường phá cửa.
Đúng lúc này, Ngân Xuyên nghe thấy tiếng khóc lạc giọng của ông già trong nhà, giọng ông khàn đục mơ hồ, không thể nghe nổi ông đang la hét gì, nhưng giọng điệu ấy bi thiết tuyệt vọng, như tiếng kêu rên trước khi chết đi, Ngân Xuyên chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang khẽ khàng đâm vào tim anh, tê dại, nhưng dường như không phải là đau. Thứ đó là gì vậy? Đến anh cũng không biết.
Anh chỉ nghĩ có lẽ về sau mình sẽ phải dần quen với cảm giác này.
“Dù sao nhà ông ta cũng đã cầm tiền rồi, dù sao ông ta cũng đã già, dù sao ông ta cũng sắp chết…”
Anh lẩm bẩm vô số những cái “dù sao”, dường như cũng dần cảm thấy mình đường hoàng hữu lý thật. Rồi anh lại chợt nghe có đứa trẻ đứng phía trước kêu lên: “Bác Tào! Bác Tào ơi!” Ngước mắt lên, đó đúng là đứa con trai A Xuyên của người quả phụ bữa trước, thằng bé đang lao ra từ đám đông chen chúc vây xem, lao về phía nhà ông Tào. Ngân Xuyên không biết tại sao đứa bé lại chạy đến đây, đưa mắt trông thì không thấy mẹ thằng bé đâu.
Người nhà ông Tào đã sợ điếng mình, A Xuyên siết tay nện lên người đám đàn ông đang dỡ nhà, thằng bé khóc toáng lên: “Các người không được dỡ nhà bác Tào, hồi trước căn nhà này là của bác ấy! Các người không được bắt nạt bác Tào!” Người đàn ông xách thằng bé thả sang chỗ khác, đứa bé ngã nhào xuống đất, con gái ông Tào sực tỉnh, vội vã tiến lên dìu đứa trẻ, nhưng rồi lại bị cục gạch văng trúng đầu, ngã quỵ xuống.
Vợ ông Tào khóc nức lên: “Chết người ta rồi! Chết người ta rồi! Người có tiền tạo nghiệt! Làm hại cả nhà chúng tôi!”
Đứa con trai kéo bà Tào tới chỗ an toàn, rồi chạy lại bế em gái lên. Trán cô gái nọ chảy máu rề rề, hôn mê bất tỉnh. Tính tình cậu con trai hiền lành nhu nhược, không muốn gây sự, chỉ mong người nhà được bình yên, bèn ngẩng đầu bảo đứa bé con: “A Xuyên, em ngoan nhé, em khuyên bác ra đi, những người này hung dữ lắm, ông mà cứ ngồi bên trong thì kiểu gì cũng bị thương!”
A Xuyên gật đầu, chạy ù vào nhà. Đám người đứng quanh đó nghe có tiếng rầm rầm vang dội, âm thanh ông già than khóc và trẻ con nức nở đan vào nhau, ai nấy đều thấy rất bất bình, ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ và khinh miệt, có người không nén nổi tiếng chửi bới giận dữ.
Đến khi đã dỡ gần xong căn nhà, Ngân Xuyên mới cho đám thợ dừng tay. Chẳng mấy chốc đã thấy một già một trẻ run rẩy dìu nhau bước khỏi bãi vách nát tường xiêu, cảnh tượng thê lương khôn tả. Họ bước ra Ngân Xuyên mới biết ông cụ cũng bị thương, đầu đầm đìa máu. A Xuyên dìu ông, cứ khóc thút thít mãi.
Cảnh sát thấy mọi người ra cả rồi bèn huơ gậy bắt đầu xua đám đông hóng chuyện. Ngân Xuyên chầm chậm tiến lại, đầu tiên anh xem vết thương của cô con gái nhà họ Tào, cô gái đã tỉnh lại, không khóc không gào, cặp mắt ngơ ngác, mẹ cô gái chỉ khóc nức lên, anh trai im lặng chẳng nói lời nào, che lấy trán cô. Ngân Xuyên lại nhìn ông cụ, cậu bé A Xuyên đứng bên ông đang trừng mắt nhìn anh, trong ánh mắt đứa bé là nỗi giận hờn và thù hận của một kẻ vừa bị ức hiếp, Ngân Xuyên như phải bỏng, thấy đầu ông cụ tứa máu, anh rút khăn tay đưa ông, khẽ thốt:
“Ông lau đi.”
Cặp mắt đục ngầu của ông cụ khóa chặt trên gương mặt Ngân Xuyên, đến mức anh thấy tê cóng, co người lại, ông cụ vươn bàn tay chằng chịt nếp nhăn, cầm lấy chiếc khăn tay sạch sẽ, rồi vứt nó xuống đất, dùng chân giẫm đạp.
Ngân Xuyên quay người dợm đi, chợt lại có vật gì nặng nề bổ nhào lên người anh, khiến anh ngã rạp xuống đất.
Ông cụ vừa lao ra, ông đẩy anh xuống đất, thét lên: “Đồ mất nhân tính! Tôi phải giết cậu!” Mặt mày ông dữ tợn, ánh mắt lóe lên tia sáng tuyệt vọng, vết thương trên trán đã rách toạc, máu chảy ồ ạt nhỏ xuống mặt Ngân Xuyên. Ông cụ vơ lấy hòn gạch trên đất, giơ lên định nện vào đầu Ngân Xuyên, nhưng rồi tay ông lại run rẩy, đầu óc Ngân Xuyên trống rỗng, quên cả phản kháng, chỉ cảm thấy một nỗi đau không thốt nổi thành lời.
Anh chầm chậm vươn tay, mong che vết thương trên trán ông cụ lại, ông cụ nhìn gương mặt tuấn tú của chàng trai trẻ, cuối cùng vẫn mềm lòng, viên gạch rơi xuống đất, ngay tích tắc này người ta đã lao đến kéo ông cụ đi.
A Xuyên đuổi theo sau ông cụ, kêu khóc: “Ông Tào, sao ông không đánh chết gã người xấu kia! Hu hu! Đáng ra ông phải đánh chết gã người xấu!”
Người xấu. Hóa ra anh đã trở thành người xấu.
Ngân Xuyên kinh ngạc, không biết vì sao, anh đã mất cả sức lực để đứng dậy.
Anh chật vật trở về nhà, đầu anh ong lên, sải bước chạy lên tầng hai, chỉ muốn tránh né tất cả mọi người.
Anh cảm thấy mình thật bẩn, bẩn không chịu nổi, bẩn đến mức chỉ muốn lột sạch da trên cơ thể, thay lớp mới lên.
Nhưng thay rồi thì sao nào? Thay một lớp da, thì có thể đổi lấy một cuộc đời khác ư? Đầu anh nặng trịch, chân như giẫm lên bông, bước đi vội vàng, chẳng giữ nổi thăng bằng, hông đụng phải chậu hoa đặt trên giá, gương mặt vướng phải bông nhài Tây, khiến nó đứt cành rơi xuống đất, anh nhịn đau đỡ lấy chậu hoa, cau mày, cảm thấy có thứ gì đó đang chảy trên đầu mình.
Máu.
Nhưng máu đã khô tự bao giờ, đây chỉ là ảo giác của anh. Anh cảm giác như máu của ông Tào còn đang chảy, đang chảy xuống đầu anh, lau sao cũng không sạch.
Anh cởi mũ, dùng sức lau mạnh trán mình, thở hổn hển.
“Anh cả…”
Chợt nghe tiếng Cảnh Ninh, Ngân Xuyên lại không dám quay người.
Anh quên hôm nay là Chủ nhật, dù buổi sáng bà Vân sẽ đến bệnh viện cùng Cảnh Huyên, Thịnh Đường vẫn tới hiệu buôn Tây như lệ thường, nhưng Cảnh Ninh thì lại ở nhà.
Anh đội mũ lên theo bản năng, nhưng muộn rồi, cô bé đã chạy tới.
Cô thấy đầu anh toàn máu, gương mặt loang lổ bùn đất, vai áo sơ mi lốm đốm những máu, cô ngẩn ngơ hồi lâu, rồi lao đến ôm lấy eo anh, òa khóc nức nở.
“Anh… sao anh… lại bị thương?”
Ngân Xuyên khẽ vỗ vai cô, dịu dàng nói: “Là máu của người khác, đừng sợ, anh không bị thương.”
Đôi mắt to của Cảnh Ninh ngấn nước, mỗi lần cô nhìn anh thế này, anh đều không sao chống cự nổi, anh vén tóc lên, để lộ bờ trán, lau mạnh mấy cái: “Em nhìn này, anh không bị thương thật mà!”
Cảnh Ninh thấy trán anh không có vết thương thật, bèn thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng nói cất lên vẫn tràn đầy lo lắng: “Anh đánh nhau với ai vậy? Sao lại có máu?”
“Lúc phá nhà có người bị thương, anh qua giúp đỡ nên không cẩn thận
dính phải máu.”
“Sao lại nhiều máu thế này!”
Anh không muốn giải thích, bèn mượn cớ muốn tắm rửa để khẽ khàng đẩy cô ra, Cảnh Ninh lại không chịu buông, bị anh kéo đi, kéo đến tận phòng anh, Ngân Xuyên quay đầu nói: “Muốn nhìn anh tắm à, không biết ngượng!”
Lúc này Cảnh Ninh mới buông tay: “Em ngồi ngoài chờ, lát anh ra em phải xem anh có bị thương thật không!”
“Anh lừa em làm gì.”
“Anh hai đã thành ra thế này rồi, em không muốn anh lại gặp chuyện không may!”
Ngân Xuyên chỉ đành cười: “Vậy em chờ anh một lát.” Anh trỏ chiếc ghế trước bàn đọc sách, Cảnh Ninh ngoan ngoãn ngồi xuống, Ngân Xuyên mang quần áo vào phòng tắm rửa. Cảnh Ninh thấp thỏm không yên, đợi hồi lâu vẫn không thấy anh ra, bèn tiến lại trước cửa phòng tắm, hỏi anh: “Anh có đau không?”
Ngân Xuyên trả lời vọng ra: “Anh không bị thương, sao em không chịu tin anh thế!” Rồi anh lại bảo, “Anh ra ngoài đây, cẩn thận kẻo bị va phải.”
Cảnh Ninh vội lùi lại mấy bước, Ngân Xuyên mở cửa đi ra, cười nói: “Trông anh này, vẫn yên lành đấy thôi?”
Hơi nước trong phòng tắm bay ra, Cảnh Ninh đưa tay phe phẩy theo bản năng, nhìn anh chăm chú. Quả thực gương mặt Ngân Xuyên lành lặn không mảy may thương tổn, anh lại vén tay áo cho cô xem, không có vết thương, lúc này Cảnh Ninh mới yên tâm, Ngân Xuyên bảo: “Có cần anh vén ống quần lên cho em nhìn không?”
Cảnh Ninh ngượng, cười hì hì: “Không cần.” Rồi cô chợt ơ lên: “Anh cả, sao mắt anh đỏ thế, anh khóc nhè trong đấy à!”
Ngân Xuyên phì cười: “Lúc tắm bị nước vào mắt, khóc nhè hả? Em coi thường anh quá đấy.” Rồi anh lại nói hết lời đuổi cô đi, gục đầu nằm xuống giường.
Ngẩn ngơ hồi lâu, anh đứng dậy kéo điện thoại trên kệ đầu giường, gọi số phòng làm việc của Phan Thịnh Đường:
“Cha… bên Đại Trí Môn đã xử lý xong xuôi rồi.”
Phan Thịnh Đường “ừ” một tiếng, nói: “Giám đốc Ngô cũng nói với cha rồi. Con không phải thấy tội lỗi, ở những nơi như vậy thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là bình thường.” Khựng lại một lát, ông ta nói tiếp, “Ông Tào mới qua đời rồi. Ông ta già, sức khỏe cũng không tốt, tự va đầu nên mới chết, không liên quan gì đến con hết. Cha định để hiệu buôn Tây mang tiền cho gia đình người ta, nhưng người chết mà mình cho tiền lại thành ra để kẻ khác có cơ hội bàn ra tán vào, về sau nghĩ cách bù đắp cho họ vậy.”
Ngân Xuyên không lên tiếng, bàn tay cầm ống nghe của anh run lên, dường như lại có máu chảy xuống đầu anh.
Phan Thịnh Đường nói: “Có chuyện này cha chưa nói cho con hay. Ông lão họ Tào vốn là chủ của mảnh đất này, theo lý mà nói căn nhà phải thuộc về ông ta, vì chuyện mua đất mà hơn mười năm trước hiệu buôn Tây và nhà họ suýt nữa phải thưa kiện nhau. Về sau cậu con cầm được giấy tờ nhà đất từ chỗ Tòa án, nghĩ cách động tay động chân mới giải quyết được vấn đề. Nhưng ông già này quá cố chấp, dù chúng ta có đền tiền, ông ta vẫn cứ khăng khăng cảm thấy mình có lý, cứ đối đầu với chúng ta bằng được, lấy danh nghĩa khách thuê trọ để lưu lại đến giờ. Lúc này người đã chết rồi, ân oán thị phi cũng đi theo ông ta.”
Cửa tủ thủy tinh phản chiếu gương mặt trắng như tuyết, giờ đã héo tàn chết lặng của Ngân Xuyên, khóe miệng anh khẽ nhếch, thoáng nét cười lạnh băng khắc nghiệt.
Sao anh lại cười?
Anh tự tay giết chết một ông cụ, anh nên khóc mới phải, khóc cầu xin ông trời tha thứ, khóc cầu xin linh hồn người chết tha thứ.
Thịnh Đường thở dài một tiếng như sáng tỏ điều gì, ông ta nói: “Về sau thể nào cũng phải gặp những chuyện thế này, con trai, con phải chuẩn bị tâm lý trước. Trên thương trường con không được lòng dạ đàn bà.”
“Con biết rồi.”
“Giờ cha còn một chuyện nữa muốn nói với con.”
“Cha cứ nói đi ạ.”
“Chú Hà của con, ôi, tính ông ấy gàn quá, trong tù ông ấy nghĩ quẩn, tối qua nhân lúc người ta không chú ý ông ấy nuốt đũa, không cứu được, sáng nay đã đi mất rồi. Dù ông ấy phạm phải sai lầm nhưng âu cũng đã dành trọn tâm sức cho nhà họ Phan, cho con suốt một đời người, ông ấy không có nhiều người thân, thôi thì chuyện hậu sự cha và con sẽ lo cho ông ấy, coi như đền đáp lòng dạ chú Hà. Con nghỉ ngơi đi, ăn cơm xong thì tới hiệu buôn Tây tìm cha.”
Cúp điện thoại rồi, Ngân Xuyên đờ đẫn đứng dậy, anh mở tủ quần áo tìm vest đen, chọn hồi lâu, giở từng bộ ra, như đang vén tấm màn sân khấu, nhưng trên sân khấu không có ánh đèn, chỉ một mảng đen đặc. Anh chợt không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Thật ra anh biết rất rõ, dù Phan Thịnh Đường có vươn tay đẩy anh vào vực thẳm tối tăm hay không thì anh cũng đã rơi xuống đó tự bao giờ rồi.