Có Giọt Mưa Xuân Sà Vào Lòng Sông

Quyển 1 - Chương 17




Đến trưa, đột nhiên trời lại tối sầm sì, những đụn mây nhỏ giăng kín, không khí tràn ngập sương bụi, gió lạnh ẩm ướt thổi ào ào, dù đang vào hè nhưng lòng người vẫn thấy lạnh lẽo hoang vắng, thoáng hơi se se. Cửa sổ nửa hé, chẳng mấy chốc chiếc bàn đọc sách dày thật dày đã phủ một tầng bụi ảm đạm.

Cơn dông chuẩn bị kéo tới rồi.

Cảnh Sâm đi theo sau lưng hai mẹ con bà Vân, anh nghe bà Vân dịu giọng an ủi con gái, tiếng khóc thút thít Cảnh Ninh dần lặng đi, cô biết Cảnh Sâm đi theo họ, nhưng cô không muốn ngoảnh đầu lại, cô sợ phải ngoảnh đầu.

Vào phòng rồi, bà Vân toan khép cửa, vốn Cảnh Sâm đã định bước vào, nhưng thấy vậy anh vẫn lùi ra sau một bước. Bà Vân khẽ cất tiếng: “Con về nghỉ đi, Cảnh Ninh có mẹ rồi, con không phải lo cho nó. Hôm nay bếp nấu món gà luộc con thích ăn đấy, còn có cả cháo hải sản nữa, lát Vân Thăng sẽ mang lên phòng cho con.”

Rồi bà khép cửa lại.

Về đến phòng rồi, Cảnh Sâm ngã xuống giường, anh chỉ thấy sức lực trong cơ thể bay biến đi đâu hết, mình mẩy mệt rã rời, anh ngơ ngác nhìn chằm chằm nóc giường. Lát sau Vân Thăng mang cơm lên, Cảnh Sâm bèn xuống giường, món gà luộc rất tươi ngon, nhưng anh chẳng ăn được mấy, tuy vậy cũng húp được tương đối cháo.

Vân Thăng thì thầm: “Chiều nay ông chủ phải tới hiệu buôn Tây, cậu cả mà muốn ra ngoài cũng dễ dàng hơn.”

Cảnh Sâm nhìn chằm chằm đám cây cối đang đung đưa dữ dội ngoài cửa sổ.

“Họ sẽ xử lý cô ấy thế nào?” Cảnh Sâm ngoảnh đầu nhìn Vân Thăng, con ngươi anh trong vắt, bất giác Vân Thăng thấy người mình lạnh ngắt, anh ta cân nhắc hồi lâu không biết nên lựa lời thế nào, cuối cùng cũng nói: “Nếu hôm nay cậu cả tới gặp cô ta thì coi như là lần gặp cuối. Lập trường của cô ta quá lộn xộn, muốn giành món lợi từ cả hai bên, giờ âu cũng là gieo nhân nào gặt quả ấy thôi. Ông chủ và ngài Vân sẽ không giữ cô ta lại đâu.”

Cảnh Sâm chầm chậm đứng dậy, bước tới trước bàn đọc sách, tiện tay đóng cửa sổ lại. Anh tìm lấy chiếc khăn tay, lau sạch sẽ bụi vương trên mặt bàn, rồi lại ném khăn sang một bên. Sau đó Cảnh Sâm lật giở mấy chồng sách, rút ra được một cuốn vở mỏng. Vân Thăng nhìn anh không chớp mắt, lòng thầm thấy ngạc nhiên, Cảnh Sâm giơ cuốn vở trong tay lên: “Cái này là Huệ Lan tặng tôi, lát tôi sẽ trả lại cô ấy.”

“Cậu cả… cậu đừng buồn.” Vân Thăng an ủi.

“Người đâu phải cỏ cây, hơn nữa tôi lại quá để tâm tới cô ấy.” Cảnh Sâm khẽ thốt, im lặng một hồi, anh nghiêm giọng, “Anh Vân, lần này anh đã giúp tôi một việc lớn, đợi Hà Sĩ Văn đi rồi, tôi đảm bảo sẽ giúp anh một bước lên mây.”

Vân Thăng thầm mừng rỡ trong lòng, nhưng lời thốt lại ung dung thản nhiên: “Cậu cả ra nước ngoài cứ yên tâm học hành, tôi sẽ ở lại Hán Khẩu kiên nhẫn chờ cậu trở về.”

Cảnh Sâm cau mày nói: “Anh nói đúng. Có những việc, có những người dù ta cứ cố chấp, cứ khao khát nài ép cũng không được, ta trù tính đủ đường vẫn chẳng thể đạt được kết quả mình mong muốn. Nhưng nếu kiên nhẫn thì sẽ không còn mỏi mệt vì chuyện được mất.”

“Tôi đã an bài xong chuyện buổi chiều rồi, cậu cả cứ chờ tin của tôi ạ.” Trước khi rời khỏi cửa, Vân Thăng thoáng dừng chân trong chốc lát rồi bước lại vào phòng, anh ta nói, “Có chuyện này Vân Thăng không hiểu lắm, chẳng hay cậu cả có thể chỉ dạy Vân Thăng không?”

Cảnh Sâm cúi đầu, thong dong lật cuốn vở trong tay: “Anh cứ nói đi.”

“Thực ra thì quản gia Hà đã hao hết tâm sức để bảo vệ cậu, huống chi ông ấy còn trẻ, vẫn còn rất khỏe mạnh minh mẫn, sao cậu cả lại quyết tâm muốn để quản gia Hà rời nhà họ Phan?”

Cảnh Sâm cuộn cuốn vở lại, khẽ vỗ vào lòng bàn tay: “Vì tình cảm Hà Sĩ Văn dành cho tôi nên tôi mới mong ông ấy sớm được rời đi dưỡng già. Có điều này tôi muốn nói, cũng không sợ anh Vân chê tôi tính tình trẻ con, nhưng quả thực tôi có chút toan tính riêng. Con người ta chẳng ai thích bị kìm kẹp cả.”

Mắt Vân Thăng thoáng nét cười, anh ta không nhiều lời nữa, chỉ mở cửa bỏ đi.

Chừng bốn giờ chiều, cuối cùng trời cũng đổ mưa, sấm sét ghé tới bầu bạn, tia chớp chiếu rực bầu trời xám tro, ánh sáng hiện lên trong tích tắc ấy chẳng đủ để chiếu rọi căn phòng chật hẹp tối tăm. Cửa sổ đang khép chặt, cửa phòng cũng khóa kín, ngọn đèn nhỏ trong phòng tắt ngóm, vali được đặt dưới cửa sổ, cô gái quỳ bên chiếc vali, cuống quýt thu xếp đồ đạc dưới ánh sáng le lắt, cứ thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu ngó ra cửa, chốc chốc lại giật mình trước âm thanh cành cây rơi xuống đất hay tiếng sấm gầm vang.

Có thể đem gì theo đây? Trong vali chỉ có mấy món đồ tầm thường, chốc lát sau cô đã lại buông mình ngồi phịch xuống đất mà đờ đẫn, rồi kìm lòng không đậu vươn tay rút cuốn sổ tiết kiệm nhét dưới đáy vali ra. Nhưng cô không mở sổ, mà chỉ áp nó lên ngực, như thể trong đó có một thứ sức mạnh thần kỳ gì có thể giúp cô trở nên phấn chấn, sau khi đã bình tĩnh lại, cô chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Thoắt cái, gương mặt Huệ Lan đã trắng bệch, cô nín thở, gắng sức rạp mình xuống thấp thật thấp, sau đó có dường như có người nhìn vào qua cửa sổ thật, bóng người che mất ánh sáng, phòng ốc tối tăm, chẳng thấy được gì, vậy là người đó lại quay ra cửa. Tim Huệ Lan đập như trống bỏi, lưng cô lạnh ngắt, trán rịn đầy mồ hôi, rồi cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Cảnh Sâm: “Huệ Lan, em mở cửa đi, là tôi đây! Tôi là Cảnh Sâm!”

Cô tưởng mình đang mơ. Cô cẩn thận lắng tai nghe thật kỹ tiếng người mơ hồ không rõ giữa làn sấm vang rền.

“Huệ Lan! Em đang ngủ sao?”

Đây đúng là giọng Cảnh Sâm rồi. Cô mừng chảy nước mắt, vô số cảm xúc cuộn trào trong lòng cô, nước mắt tràn ra, cô thầm nghĩ: “Anh ấy còn sống, anh ấy không sao, anh ấy vẫn còn nghĩ tới mình!” Cô hoảng loạn vươn tay lau nước mắt, cúi người xuống, rón rén bước trở lại phòng, giũ chăn ra, rồi lại đẩy cánh cửa vốn đã được mở tung, cửa kêu “cách”, cô cào rối tóc mình lên rồi mới bước ra ngoài mở cổng.

Cảnh Sâm đứng bên ngoài, mưa như trút nước, như rung trời, anh đứng ngược sáng nên cô không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng vai áo Cảnh Sâm đã ướt đẫm, Huệ Lan cố nén nước mắt chực trào, vươn tay kéo anh: “Anh mau vào đi không ướt.” Anh siết chặt lấy đầu ngón tay lạnh như băng của cô, để mặc cho cô kéo mình vào nhà, anh cười: “Sao trong nhà tối thế.” Anh vươn tay định kéo dây đèn bên cửa.

“Đừng!” Cô ngăn anh lại, khóa chặt cửa, “Chúng mình vào phòng trong đi.”

Cảnh Sâm dịu dàng thốt: “Sao lại không bật đèn? À đúng rồi, anh mang đồ ăn tới đấy.” Rồi anh đặt tay cô lên lòng bàn tay còn lại của mình. Huệ Lan sờ thấy một chiếc túi giấy, nhưng chẳng còn lòng dạ đoán bên trong có gì, cô nói:

“Vào phòng đã, anh cởi áo khoác ra đi, để em lau tóc cho anh, không lại cảm lạnh.”

Hai người vào phòng rồi, Huệ Lan đóng cửa xong mới dám bật ngọn đèn nhỏ, Cảnh Sâm cởi áo ngoài, ngồi xuống bên giường, anh cười bảo: “Đồ sâu lười, sao giờ em mới dậy vậy?”

Huệ Lan không nói gì, cô kéo chăn phủ lên chân anh, lấy khăn lau tóc cho anh, động tác hết sức dịu dàng:

“Hôm nay anh tới có chuyện gì vậy?”

“Anh lo em sợ, vừa mưa vừa sấm thế này mà. Em không biết đâu, thiếu chút nữa phà qua sông đều ngừng chạy cả, may là anh bắt kịp chuyến.”

Huệ Lan không kìm được nước mắt nữa, những giọt lệ nóng hổi rơi xuống tóc anh, Cảnh Sâm ngẩng đầu mỉm cười: “Không phải anh đã tới rồi đấy thôi? Sao còn phải làm nũng nữa? Mấy hôm trước nhà anh gặp phải chút chuyện, giờ có thời gian là anh tới tìm em ngay. Em đừng dỗi.”

Huệ Lan lắc đầu, nước mắt nhỏ tí tách: “Tiểu Sâm, em phải đi rồi.”

“Em đi đâu?” Giọng anh lại càng dịu dàng, anh kéo cô lại gần, “Em đừng nói lẫy.”

“Giờ em chưa thể ra nước ngoài du học cùng anh được.” Cô nghẹn ngào, lưu luyến vuốt tóc anh, “Về sau nếu có cơ hội em sẽ giải thích cho anh.”

Anh ngẩng đầu, nụ cười trên gương mặt dần đông cứng: “Còn nếu không có cơ hội thì sao?”

Huệ Lan tưởng anh giận, cô bèn an ủi: “Sao lại không có cơ hội được chứ? Còn nhiều thời gian mà, rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi.”

Anh không nhìn cô nữa: “Sao đột nhiên em lại đòi đi?”

“Bác em ngã bệnh, em phải về chăm sóc cho bác.”

“Em định đi bao lâu?”

“Đến khi nào bác khỏi.”

“Không phải bác em còn người thân ư? Sao cứ bắt em về bằng được?”

“Bác nuôi em từ ngày còn nhỏ, tình cảm hai bác cháu như mẹ con vậy.”

Cảnh Sâm cúi đầu: “Giờ em đi không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau.”

Nước mắt Huệ Lan lặng lẽ ứa ra.

Anh đưa cho cô một món đồ: “Anh trả lại em, em cất đi.”

Cô không nhận, chỉ nói: “Em để lại cho anh làm kỷ niệm.”

Cảnh Sâm đặt cuốn vở lên chân cô: “Anh đã thuộc lòng những đoạn ghi chép trong đó rồi, em cứ lật bừa một trang đi, anh có thể đọc cho em nghe.”

Huệ Lan nở nụ cười buồn bã, cô giở một trang, khẽ nói: “Phúc âm Luca, chương 10, câu 28.”

“Đức Giê-su bảo ông ta: ‘Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống.’, thực chất đây chỉ là giả thuyết. Nếu thứ luật pháp Chúa nhắc đến có thể thực sự giúp người thông luật đạt được ý muốn, người ấy nên nói: ‘Nếu đây là nguyện vọng của thánh thần, thì tôi cũng sắp đến đường diệt vong, tôi bất lực tuyệt vọng, xin được hướng về lòng thương và tình yêu mến của Thầy, cầu xin Thầy hãy ban ơn cứu giúp tôi.’”

Huệ Lan đọc cùng anh, đọc xong, cô tựa đầu vào vai anh, đau cắt từng khúc ruột.

Anh hỏi cô: “Huệ Lan, tại sao em lại tin vào tôn giáo?”

Huệ Lan nói: “Có phúc lành của Chúa, đời người sẽ có ánh sáng và hy vọng.”

“Vậy em thử nói xem, có phải người có đức tin đều là người tốt không? Ý anh bảo là người thật sự tin tưởng vào tôn giáo.”

“Đương nhiên rồi.”

Cảnh Sâm thở dài: “Trước đây anh cũng nghĩ vậy. Người có tín ngưỡng luôn là người tốt, thiện ác phân minh, đạo đức đáng nể, bao giờ cũng đối xử đầy thiện chí với người xung quanh. Nhưng về sau dần dần anh đã có thêm những cách nhìn khác, dù thật lòng có đức tin hay không thì dường như những người theo tôn giáo ít nhiều cũng phải mang lòng khao khát công danh lợi lộc, so ra còn tệ hơn cả kẻ khác, mà họ cũng chẳng thiếu ngôn từ hành vi giả nhân giả nghĩa.”

Huệ Lan im lặng lắng nghe, vuốt ve cuốn vở đặt trên đầu gối.

Cảnh Sâm lại bảo: “Nhưng anh tin vào câu ác giả ác báo, thiện giả thiện lai, tin hay không là một lẽ, nhưng nhân quả báo ứng là điều hiển nhiên, người làm việc thiện sẽ có phúc của riêng mình, người gây tội ác cũng sẽ bị trừng phạt đích đáng, kẻ có đức tin mà vẫn làm điều ác đương nhiên sẽ có báo ứng lớn gấp bội chờ đợi.”

Huệ Lan rùng mình, Cảnh Sâm vỗ đầu gối cô: “Khi nào em đi?”

“Em đi chuyến tàu hỏa sáng sớm ngày mai.”

“Vậy mai anh sẽ tới tiễn em.”

“Em đi sớm lắm, lát anh đưa em tới Hán Khẩu nhé, em có đặt phòng ở một nhà trọ, để sáng sớm mai đỡ mệt.”

Cảnh Sâm thoáng do dự: “Không phải em còn một người chú ở Hán Khẩu ư? Sao em lại ở nhà trọ? Em lạ thật đấy.”

“Chú em đưa cả nhà đi Hàng Châu rồi.”

“Vậy giờ anh sẽ đưa em đi. Anh lén ra ngoài, giờ cũng phải về rồi, không cha mẹ anh lại lo. Tối em nghỉ ngơi đi nhé, nếu có thời gian anh sẽ lại tới gặp em.”

Ra đến gian ngoài rồi, Cảnh Sâm bèn xách vali giúp Huệ Lan, cầm theo cả túi giấy nho nhỏ ban nãy vừa tiện tay đặt lên bàn. Huệ Lan cầm túi xách và ô bước ra khỏi phòng trong, Cảnh Sâm nói: “Ban nãy em không bật đèn, mà giờ thì lại không tắt đèn.”

Huệ Lan dửng dưng mỉm cười: “Không sao đâu, cứ để nó bật đi.”

Mưa đã ngớt nhiều, mây mù bắt đầu tản bớt, màu xanh tro dần hiện lên phía Tây chân trời, hai người đội cơn mưa phùn lên phà, trong tiếng trò chuyện huyên náo, họ siết lấy tay nhau, dựa sát vào nhau, không ai nói lời nào, thỉnh thoảng Huệ Lan lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Sâm chăm chú, ánh mắt chứa đậm nỗi quyến luyến, Cảnh Sâm luôn đáp lại cô bằng một nụ cười khẽ.

Phà sắp cập cảng, cuối cùng Huệ Lan mới thốt: “Tiểu Sâm, mấy hôm nay anh thế nào?”

Cảnh Sâm áp trán vào trán cô, dịu dàng nói: “Nhờ phúc của em, có cuốn Kinh phúc âm của em phù hộ, anh vẫn rất ổn.”

Huệ Lan đau khổ vô cùng, cô không nén nổi lòng mình, chỉ chực rơi lệ, Cảnh Sâm dặn cô: “Lát vào nhà trọ em đừng quên ăn hết gói đồ ăn này đi, để đến mai là không ngon nữa đâu. Anh mua riêng cho em đấy.”

Huệ Lan dịu dàng đồng ý với anh.

Quán trọ nằm gần ga tàu hỏa, Cảnh Sâm đợi Huệ Lan đăng ký xong xuôi bèn vào phòng ngồi cùng cô một lát rồi mới về nhà. Phòng Huệ Lan nằm trên tầng hai, cô đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng anh mà nước mắt giàn giụa, cô thực lòng mong anh có thể quay đầu nhìn mình, nhưng anh đi rất nhanh, vạt áo tung bay, không biết đến khi nào cô mới có thể gặp lại chàng trai tuyệt vời này, cô thấy lòng mình đau như dao cứa, ngã sụp xuống giường khóc nức nở.

Túi đồ ăn vặt anh mua đặt trên tủ đầu giường, Huệ Lan khóc mệt rồi, nhớ đến tình cảm, sự săn sóc của anh, cô lại ngồi dậy, khẽ khàng mở chiếc túi giấy ra.

Đồ ăn được bọc hai lớp, lớp đầu chỉ là giấy dai bình thường, lớp thứ hai cũng là giấy dai, nhưng có in thêm chữ “Hồng Ký”.

Tay Huệ Lan run rẩy, một ý nghĩ nặng nề dội vào lòng cô, khiến cô hít thở cũng không xong. Cô thầm lẩm bẩm trong lòng, cầu nguyện rằng: “Không, mình chỉ đang nghĩ xằng thôi, mình đang nghĩ ngợi linh tinh.”

Mùi thịt kho thơm ngào ngạt tỏa ra như mê hoặc lòng người. Huệ Lan đã mở hết lớp giấy bọc. Cô thét lên một tiếng, như thể đang chứng kiến món đồ đáng sợ nhất trên cõi đời, cô ném thẳng bọc giấy xuống đất, thịt đầu lợn được kho tới độ đỏ au rơi đầy đất.

Đúng vậy, thịt đầu lợn, đây chỉ là một gói thịt đầu lợn.

Lúc này đầu Huệ Lan tràn ngập ý nghĩ: “Anh ấy biết rồi! Anh ấy biết tất cả!”

Sau khi chặt đầu vợ mình, Hồng Toàn Căn không bao giờ ăn thịt đầu lợn nữa, mà thực ra phàm là những món ăn có dính tới từ “đầu” đều đã trở thành đại kỵ của gã họ Hồng, nếu liên tưởng cụm từ in trên lớp giấy bao với những miếng thịt đầu lợn thì chỉ có thể đưa ra một kết luận: Cảnh Sâm biết mối quan hệ giữa cô ta và “Hồng”.

Chắc chắn anh biết tại sao cô ta phải tìm trăm phương nghìn kế để tới nhà họ Phan làm giáo viên dạy dương cầm, anh đã biết tất cả rồi! Dù anh phát hiện ra chuyện này từ lúc nào, thì tất thảy những tình cảm dịu ngọt giữa hai người họ đều đã biến thành giấc mộng, một giấc mộng tuyệt đẹp do mình cô ta ảo tưởng nên! Lúc này giấc mộng đẹp đã biến thành một cơn ác mộng.

Anh đưa cô ta thịt đầu lợn là có ý gì?

Mong đời cô kết thúc ở đây, kiếp sau bắt đầu lại? Hay châm chọc cô ngu ngốc như một con lợn, chết tới nơi rồi còn không hay biết gì?

Huệ Lan thức tỉnh trong cơn lạnh thê lương trống rỗng, cô ta ý thức được mình đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm nhất, mà một người chỉ cần có khao khát sống thôi thì mọi ái tình khờ dại đều sẽ biến thành mây trôi, cô ta nhét sổ tiết kiệm vào túi xách, bỏ lại hành lý trong phòng, gần như vừa chạy vừa bò xuống nhà. Trời đã tối rồi, cô ta chạy ào vào bóng đêm, vào ánh đèn, chỉ lựa chỗ nào có nhiều người mà đi, cô ta lảo đảo, cứ như đang chạy thoát thân, sống lưng cô ta tê dại, hệt như có cặp mắt sắc lẹm đang nhìn chằm chằm đằng sau.

Huệ Lan thở dốc, ngẩng đầu lên, mưa đã tạnh rồi, trời mang sắc một viên đá quý màu xanh đậm, Chúa mà cô ta rất mực tin tưởng kính yêu đang trên trời cao kia, nhưng Chúa sẽ ban phúc cho cô ta sao? Đúng như lời Cảnh Sâm nói, kẻ có đức tin mà làm điều ác sẽ phải nhận báo ứng gấp bội. Cô ta sợ sệt cúi đầu, không dám đối diện với cái nhìn nghiêm cẩn rét lạnh của Chúa. Ánh sáng chói mắt đằng trước rọi lại, cô ta chẳng nhìn thấy gì nữa, chỉ cảm giác có cơn gió tạt thẳng vào mặt, ánh sáng ấy lại càng lúc càng gần, phát ra tiếng rít sắc nhọn, chẳng để cô ta né tránh.

Chiếc xe lao vào thân thể mềm mại của cô gái, tiếng vang nặng nề vọng lại, cái chết đến dễ như bỡn, như cơn sóng dữ trong đêm đen, nuốt chửng sinh mệnh bé nhỏ yếu ớt chỉ trong nháy mắt.

Người đi đường dừng chân kinh hãi ngó nhìn, chiếc xe nọ nghiền qua cơ thể ngã rạp dưới đất rồi lùi ra sau mấy mét, lại nhấn ga phóng thẳng về phía trước, như thể thứ dưới bánh xe chỉ là đám áo quần cũ rách tả tơi và một bãi rác rưởi, khiến những kẻ đứng nhìn xung quanh ngờ rằng dưới bánh xe liệu có người thật hay không.

Gió thổi sau mưa thanh sạch là vậy, không gian ngào ngạt hương thơm khoai lang và đậu phụ nướng, quanh ga tàu là đầy những sạp ăn vặt nho nhỏ, có vài người không chịu nổi cám dỗ, bèn lần theo hương thơm mà đi.