Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 71: Hung thủ -bát




“Cậu là kẻ nhát gan.”

“Chưa bao giờ hiểu được cách biểu đạt từ chân tâm, chưa bao giờ dám thể hiện tình cảm của mình, cậu rốt cục đang sợ hãi cái gì?”

Cô gái trẻ ngồi trên ban công từ trên cao nhìn xuống cậu, trong mắt hiện lên ý cười khinh thường.

“Cậu đang sợ cái gì?”

Hình ảnh lại chuyển.

“Anh không tin tình yêu sao?”

Một nữ nhân nhìn cậu, đau khổ cầu xin.

“Em yêu anh, em yêu anh!”

“Em muốn cho anh hiểu được, yêu là cái gì.”

Nữ nhân nói xong, đem con dao đâm vào trong tim mình, máu tươi tràn ra, một mảnh máu đỏ làm mờ tầm nhìn!

Thời điểm hình ảnh lần thứ hai rõ ràng, chỉ còn lại một mình cậu lẻ loi đứng trong bóng tối, không có âm thanh, không có màu sắc, không có ánh sáng. Chỉ có một câu một câu, một lần lại một lần chất vấn.

“Kẻ nhát gan, kẻ nhát gan.”

“Cậu đang sợ cái gì, sợ cái gì?”

“Là ngươi hại chết các nàng, là ngươi giết các nàng.”

Cậu thống khổ vùi đầu vào hai tay, muốn trốn tránh, muốn trốn đi từng tiếng trách cứ nghiêm nghị.

“Ngươi yếu đuối, ngươi làm như không thấy, ngươi trốn tránh, hại chết các nàng, ngươi là hung thủ!”

— — Hung thủ!

“Tôi….” Tránh cũng không thể tránh, nội tâm bị phơi bày, ngoại giới trách mắng khiến cậu không thể thích ứng, là cậu sai sao, là do sự lạnh lùng cậu mới dẫn đến thảm kịch xảy ra. Nếu, nếu có phương pháp gì có thể đền bù, khiến cho cậu….

“Không phải em.”

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng không cách nào xem nhẹ, ghé vào lỗ tai cậu vang lên.

Cậu ngây ngốc ngẩng đầu, cảm nhận được ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng một mảnh hắc ám. Một bóng người giữa bạch quang hiện lên, chẳng biết tại sao thân ảnh mơ hồ này làm cậu khó hiểu cảm thấy an tâm. Hoảng sợ hoang mang trong lòng lúc này đều được an ủi mà bình tĩnh trở lại, cậu nhìn đạo thân ảnh kia, thẳng đến khi bóng trắng vươn tay về phía cậu.

Mang theo độ ấm làm người ta an tâm, bàn tay kia nắm lấy cậu, rơi vào mê võng, cậu hoang mang nhìn bóng dáng kia. Sau đó, chú ý thấy bóng trắng nhẹ nhàng nở nụ cười.

【 Bất luận người khác nghĩ như thế nào, tôi đều tin em. 】

Một câu nói, triệt để an ủi góc khuất trong lòng cậu.

“Anh….” Cậu nhìn thân ảnh kia, lại thấy nó bắt đầu ảm đạm gần như sắp biến mất.

Cậu vươn tay muốn ngăn cản, dưới lo lắng, không nhịn được gọi tên của đối phương:”Đừng đi, đừng đi! Lâm — —”

“Lâm Thâm!”

Hách Phúng bỗng mở mắt, nhìn đến trần nhà màu trắng, còn có những vật trang trí màu vàng.

Cậu ngẩn ngơ một lúc lâu, dường như không cách nào phân rõ cảnh trong mơ và hiện thực, bóng dáng biến mất cuối cùng trong mộng là…Hách Phúng nhanh chóng bật dậy, tay chống lên mép giường, hô to:”Lâm Thâm?”

Cậu nhìn quanh phòng một vòng, không thấy một bóng người, khủng hoảng lờ mờ nổi lên trong đầu cậu.

Đi đâu rồi, Lâm Thâm đâu? Bây giờ một giây không nhìn thấy anh, trong lòng Hách Phúng không thể bình tĩnh lại, dưới tình huống cấp bách, cậu xốc chăn lên muốn từ trên giường đi xuống.

“Ai y uy, đại thiếu gia của tôi! Cậu có thể an phận một chút không!”

Vu Việt vừa mới cầm điểm tâm vào phòng liền nhìn thấy Hách Phúng thân thể không ổn chống mép giường, vội vàng bỏ đồ ăn trong tay xuống chạy tới đỡ cậu.

“Cậu còn chưa hết sốt, làm sao có thể tùy tiện xuống giường?” Vu Việt đỡ lấy Hách Phúng, nhịn không được bắt đầu oán giận.

“Sốt?” Hách Phúng sờ trán mình, cảm nhận được nhiệt độ hơi cao:”Lúc nào tôi phát sốt, tại sao tôi không biết?”

“Chiều ngày hôm qua, cậu ngủ không bao lâu thì bắt đầu mê sảng sau đó sốt cao. Lúc bác sĩ đến xem, cho uống chút thuốc, nhưng mà thần trí cậu vẫn không tỉnh táo, còn nói mớ, sau đó Lâm Thâm vẫn ở bên cạnh cậu cho đến sáng.”

“Lâm Thâm….” Nghe Vu Việt nói như vậy, Hách Phúng chợt nhớ tới:”Lâm Thâm đâu, anh ta sao không ở đây?”

“Anh ta vất vả bồi cậu cả đêm, cậu còn không cho người ta đi nghỉ ngơi? Bây giờ anh ta đang ở phòng khác nghỉ.” Vu Việt nói:”Cậu cũng đừng quấy rầy, thật vất vả người ta mới có thể ngủ một giấc.”

“Được rồi, chờ anh ta tỉnh rồi tôi sẽ tìm.” Hách Phúng ngồi lại trên giường, vẻ mặt còn mang theo một chút mệt mỏi.

“Nằm xuống nằm xuống, còn chưa hết sốt, đừng có nghĩ chạy loạn.” Vu Việt thuận thế ngồi xuống cạnh cậu:”Còn năm ngày nữa là phải ra tòa, tôi cũng không hy vọng cậu tinh thần uể ỏi lên tòa, biết chưa, lần này rất quan trọng, cậu muốn vào tù hay sao?”

Hách Phúng không trả lời, giống như thờ ơ với nhắc nhở của hắn, thậm chí ngay cả an nguy của mình cũng không để vào trong lòng.

Vu Việt nhìn cậu, trong lòng thở dài một tiếng. Quả nhiên đúng như Lâm Thâm nói, dựa theo trạng thái tâm lý bây giờ của Hách Phúng đừng hy vọng cậu ra tòa có biểu hiện tốt, không trực tiếp cúi đầu nhận tội là tốt lắm rồi!

Chậc chậc, thật đúng là một chiêu hiểm độc mà, lại nghĩ tới tối hôm qua, một loạt sự tình phát sinh sau khi Hách Phúng ngủ.

Đêm đó, hai người chờ Hách Phúng ngủ lại bắt đầu thảo luận.

“Thi Uẩn Tú, Đồ Cao Cao, sau khi hai người này tiếp cận Hách Phúng mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Dựa vào một ít manh mối, Vu Việt rất nhanh tìm được thông tin:”Trong đó 7 năm Đồ Cao Cao xảy ra chuyện, khi đó Hách Phúng còn đang ở trường học.”

7 năm, Lâm Thâm trong lòng tính nhẩm, 5 năm Hách Dã đi đến rừng Lục Hồ sau đó mất tích, đó là chuyện xảy ra sau 2 năm hắn mất tích, rất có thể viên đá này là do Hách Dã mang từ trong rừng Lục Hồ ra.

“Về viên đá cậu nói kia hình như là di vật được tìm thấy ở hiện trường, nhưng lúc đó không có người để ý đến một cục đá, lúc sau lại không biết tại sao lại biến mất, như thế nào, nó có liên quan đến Hách Phúng?”

Lâm Thâm gật đầu:”Em ấy nhận được viên đá này, chắc là sau khi xảy ra chuyện có người cho em ấy xem.”

“Xem? Là ai, cảnh sát? Người nhà Đồ Cao Cao?”

Lâm Thâm lắc đầu, là Hách Dã, trong lòng anh khẳng định.

“Tra một chút xem trước khi Đồ Cao Cao xảy ra chuyện có cùng người lạ tiếp xúc không?”

Vu Việt tay đặt lên bàn phím bắt đầu gõ:”Tiếp xúc…Lời khai của một học sinh nói rằng, mấy tháng trước Đồ Cao Cao cùng một người đàn ông lạ mặt tiếp xúc, có đôi khi sẽ nhìn thấy bọn họ nói chuyện với nhau, những manh mối khác đều không có.”

“Vậy người đàn ông lạ mặt kia đâu?”

“Không thấy bóng dáng.”

Thỏ khôn có ba hang, xem ra sau khi lấy Đồ Cao Cao ra làm vật thí nghiệm liền lập tức rời trận địa, hừ, không hổ là thủ đoạn cao siêu.

“Thi Uẩn Tú, chính là cô gái móc trái tim trước mặt Hách Phúng, trước khi cô ta xảy ra chuyện cũng có cùng người ngoài tiếp xúc, nhưng mà bởi vì tính chất công việc của cô ta nên mỗi ngày đều cùng khách hàng gặp mặt vì vậy không thể xác định chính xác khoảng thời gian cô ta cùng đối tượng gặp nhau.” Vu Việt nói tiếp:”Sau khi cô ta xảy ra chuyện người nhà của cô ta hình như có liên lạc với một nhân vật cố định, tôi tìm một chút….Tìm được rồi, vậy mà là cậu ta.”

Lâm Thâm và Vu Việt nhìn ảnh chụp trong màn hình, người kia anh cũng biết, chính là một trong những sinh viên trước đó không lâu ở trên núi

— —Lý Đông. Chẳng qua cậu ta bây giờ hẳn là đang ở trong bệnh viện tâm thần.

Đồ Cao Cao, Thi Uẩn Tú, Lý Đông, ba người vốn nên không hề liên quan đến nhau, hiện tại đầu mối chỉ đến mấy người này đều có quan hệ với Hách Phúng, còn có Hách Dã. Nếu như có thể chứng minh bọn họ đều do Hách Dã quấy rầy hoặc chỉ thị mới đến tiếp cận Hách Phúng, như vậy hiềm nghi của Hách Phúng không thể nghi ngờ sẽ giảm xuống mức thấp nhất.

Nhưng mà làm sao chứng minh được? Hách Dã là một người giảo hoạt, hắn thiết kế cạm bẫy, dọn xong quân cờ, khiến người đi một bước liền rơi vào bẫy của hắn, nhưng hắn lại chưa từng tự mình ra mặt, cho dù ra mặt cũng không để lại manh mối có thể chứng minh.

Phải làm sao chứng minh tất cả đều do người nào đó làm ra, một cái bẫy nhằm vào Hách Phúng, đây là một chỗ khó, trừ phi có người trực tiếp đi ra làm chứng, chứng minh Hách Dã đã từng phạm tội.

Ai có thể làm được, là ai?

“Vu Việt.”

Lâm Thâm dừng lại một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vu Việt. Vu Việt không chuẩn bị bị anh không báo trước gọi một tiếng liền ngây ra, hoang mang nói:”Chuyện gì, anh lại nghĩ đến cái gì?”

“Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi liên lạc với một người, tôi không có số điện thoại của hắn, không có địa chỉ, không có cách thức liên lạc khác, nhưng tôi biết người này luôn luôn giám sát tôi, nếu tôi muốn liên lạc với một người như vậy thì có cách nào không?”

“Cái này rất đơn giản, chỉ cần anh dùng công cụ truyền tin của mình, biểu hiện ý tứ muốn liên lạc với đối phương, chỉ cần hắn thật sự đang giám sát anh thì sẽ lập tức nhận ra ý tứ của anh.” Vu Việt dừng lại:”Anh nói người này là ai vậy.” (chém)

Lâm Thâm đứng lên, nghiêng đầu nhìn vào trong, Hách Phúng còn đang ngủ say bên trong.

【 Chuyện buổi sáng ngày mai tôi đi ra ngoài, đừng để lộ cho Hách Phúng. 】

【 Bất luận em ấy hỏi cái gì, cũng không được nói cho em ấy biết tôi gặp ai, đi đâu.】

“….Việt, Vu Việt! Cậu phát ngốc gì đó?”

Gọi khoảng vài lần Vu Việt phải hồi phục tinh thần, từ ký ức tối qua trở về hiện thực.

“A, a, cậu vừa rồi gọi tôi a, chuyện gì vậy?” Hắn cười mỉa nhìn về Hách Phúng.

“Uống thuốc xong rồi.” Hách Phúng đưa ly nước không cho hắn, đồng thời nghi ngờ nhìn Vu Việt mấy cái:”Tôi thế nào lại cảm giác được cậu có chuyện giấu tôi?”

“Ha ha, đó là đương nhiên, đối với cha mẹ tôi còn giấu, cho dù cậu là bạn của tôi cũng đừng hy vọng tôi không giữ lại gì.” Vu Việt nói, lộ ra nụ cười mọi người đều hiểu:”Đàn ông mà, luôn có một ít bí mật nhỏ.”

“Vậy sao?” Hách Phúng không tin nhìn hắn.

“Đương nhiên, được rồi được rồi, cậu đừng nghĩ nhiều, nhanh đi ngủ đi, thừa dịp Lâm Thâm nghỉ ngơi cậu cũng nghỉ một chút đi, chờ anh ta tỉnh rồi đến chăm sóc cậu.”

Dường như câu nói này có tác dụng, tóm lại Hách Phúng xem như ngoan ngoãn nằm trên giường, nhắm mắt ngủ.

Mà lúc này, Lâm Thâm vốn nên đang nghỉ ngơi trên giường, lại cùng với dương quang ấm ấp của buổi sáng, ngồi gần cửa sổ ở một tiệm thức ăn, chờ người nào đó.

Anh thỉnh thoảng ngẩng đầu xem thời gian, rốt cục, một khắc kia đồng hồ chỉ tám giờ, người giao hẹn kia xuất hiện trước mặt anh.

Đinh linh leng keng — —, chuông cửa phát ra tiếng kêu vui tai, lại một vị khách bước vào trong tiệm trong buổi sáng.

Lâm Thâm nghe thấy âm thanh này lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đối phương.

Người tới chậm rãi đi đến trước bàn anh, nhìn Lâm Thâm ngồi ngay ngắn, từ từ lộ ra một nụ cười.

“Đã lâu không gặp, Lâm Thâm, cậu thay đổi rất nhiều.”

Đây giống như phương thức chào hỏi của bạn cũ với nhau, nhưng Lâm Thâm lại không cảm kích chút nào.

“Còn anh một chút cũng không thay đổi.”

Anh nhìn con người thâm sắc của đối phương, còn có bộ dáng tươi cười trước sau như một.

“Vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười giả dối, Hách Dã.”

Cùng lúc đó, Hách Phúng ở trong khách sạn làm sao cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại, trong lòng luôn có dự cảm không tốt.

Đã xảy ra chuyện gì?

Sắp xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Thâm — —, cậu từ trên giường bật dậy, như hổ rình mồi nhìn Vu Việt vì hành động của cậu mà giật mình.

“Như thế nào, làm sao vậy?”

Vẻ mặt Hách Phúng đáng sợ, nhìn chằm chằm Vu Việt, hạ giọng nói:”Cậu đang gạt tôi, Vu Việt.”

“Cái — —!”

“Nói cho tôi biết, Lâm Thâm đến tột cùng là đi đâu?!”

===============================

Chỉ có thể là thần giao cách cảm