Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 65: Hung thủ -nhị




“Quang lang — —”

Âm thanh kim loại gõ lên cửa, khiến người ta mãnh liệt bừng tỉnh.

Hách Phúng đột nhiên mở mắt ra, ngốc lăng nhìn ngoài cửa, nhưng cậu chỉ thấy được một mảnh tối đen, còn có thân ảnh trông coi mơ hồ không rõ.

Đây là buổi tối thứ mấy rồi? Cậu lấy thân phận nghi phạm mưu sát bị nhốt trong trại tạm giam, gần như không cùng thế giới bên ngoài giao tiếp, mấy ngày này trừ bỏ cảnh sát và luật sư, Hách Phúng chưa từng thấy qua người khác. Ngoại trừ gặp những người đó, phần lớn thời gian Hách Phúng đều ngồi trong phòng ngẩn người.

Những cảnh sát đó không động thủ với cậu, nhưng đồng dạng cũng không dư thừa đặc biệt chiếu cố cậu, bởi vì người nhà người chết không dễ chọc, nhất định sẽ ở bên ngoài làm cho sóng to gió lớn.

Hách Phúng hai tay vòng lại, dựa lên cánh tay mình, nhìn ánh trăng ngoài phòng. Ánh trăng trắng tuyền, như một mảnh tuyết bay nhẹ nhàng rơi xuống trên tường. Cậu nhìn chằm chằm màu trắng sạch sẽ mê người đó, nhưng dần dần màu trắng như tuyết kia ẩn ẩn xuất hiện màu đỏ, như từ trên tường chảy xuống,bên trong ồ ạt chảy ra máu tươi. Máu tươi từ từ thấm ướt mặt tường, sau đó đem cậu bao phủ, hít thở không thông…

Hô — —

Hách Phúng mãnh liệt ngồi dậy, từ trong ảo giác hoàn hồn, trên trán toát ra một tầng mồ hôi.

“Đáng chết.” Cậu ảo não xoa huyệt Thái Dương của mình, mắng ảo giác làm cho mình phiền não kia. Từ khi tiến vào căn phòng này, cậu luôn luôn không thể trốn khỏi ác mộng kia, không chỉ có như thế, ác mộng càng ngày càng nghiêm trọng, cậu dần dần cũng có thể ‘nhìn’ thấy một mảnh màu đỏ làm nổi bật lên.

Một màn tử vong của nữ nhân kia hóa thành trừng phạt vô hình, mỗi ngày mỗi đêm đều tra tấn thần kinh Hách Phúng. Lúc ban đầu, trong lòng Hách Phúng là áy náy, cậu cho rằng đây là tự trách cho nên tiềm thức mới có thể mơ thấy giấc mộng này, nhưng mà sau khi tình huống bắt đầu trở nên nghiêm trọng, cậu đã không cách nào thoát khỏi cảnh trong mơ, vô luận là ngày hay đêm, vẫn lặp lại cảnh tượng giống nhau.

Nữ nhân chết đi, trên mặt cô là nụ cười quỷ dị, chấp nhất khác thường, còn có trái tim dính đầy máu tươi.

Dần dần, trong lòng Hách Phúng sinh ra cảm xúc tiêu cực ngay cả bản thân cũng không biết, cậu bắt đầu chán ghét cảnh tượng nữ nhân kia tử vong, từ áy náy chuyển biến thành cảm xúc khác. Phiền chán, trốn tránh, thậm chí là căm hận.

Cũng giống như bây giờ, lại một lần nữa bị ảo giác màu đỏ làm bừng tỉnh, Hách Phúng thở hổn hển đỡ trán, cảm xúc nóng nảy.

“Nữ nhân chết tiệt…”

Còn chưa nói xong, cậu mãnh liệt ngẩng đầu, trong đôi mắt lộ ra hoảng sợ, giống như nhìn thấy một việc cực kì đáng sợ.

Hách Phúng nhìn tay phải mở ra, ngón tay của cậu hơi dùng sức buộc chặt, động tác kia giống như cầm lấy một con dao. Tay phải run rẩy, Hách Phúng ngừng lại động tác bắt chước.

Cậu bị bản thân dọa sợ, vừa rồi một giây kia, cậu thế như lại có suy nghĩ nữ nhân kia chết đi cũng tốt!

Không, cậu thậm chí còn có ý tưởng đi giết chết người kia. Không tự chủ, tay không ngừng bắt chước động tác cầm dao, thật giống như cậu cũng từng thuần phục như thế, đem con dao đâm vào trái tim người kia.

“Không, không có khả năng!” Hách Phúng thống khổ nắm lấy tay phải của mình, dùng sức gần như muốn đem nó bẻ gãy:”Tại sao mình lại nghĩ như vậy, như thế nào sẽ….”

Tại sao cậu lại có ý nghĩ khủng bố như vậy, cái loại lạnh lùng muốn cướp đi sinh mạng của người khác. Một khắc vừa rồi, Hách Phúng hiểu được mình thật sự muốn làm như vậy, liều mạng đem đồ vật trước mặt ném đi.

Sau lưng của cậu bị mồ hôi làm ướt đẫm, đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Cho đến nay Hách Phúng vẫn cho rằng mình bị hãm hại. Nữ nhân kia tự sát mà chết không có liên quan gì đến cậu. Chỉ là một khắc vừa rồi, cảm nhận được sát ý khó hiểu nổi lên trong lòng, Hách Phúng bắt đầu nhìn thẳng vào mình.

Cậu nắm lấy tay phải, cảm thụ không khí xẹt qua ngón tay. Một khắc kia, Hách Phúng bắt đầu hoài nghi.

Hai tay này của cậu, có thật đã giết người kia không.

Ký ức mơ hồ đêm đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Ầm ầm — — xích sắt đánh lên cửa, phát ra âm thanh va chạm nặng nề.

Ngày hôm sau, Hách Phúng bị tiếng mở cửa đánh thức.

Cậu mở mắt ra, nhìn thấy một cảnh sát quen thuộc, còn có một nam nhân mang giày da, nam nhân kia nhìn cậu, hơi hơi vuốt càm ý bảo.

“Tôi là đến bảo lãnh cậu, Hách Phúng tiên sinh.”

Hách Phúng hoang mang trừng mắt nhìn, huyết sắc trong hốc mắt như một tấm lưới đem cậu trói lại.

“Bão lãnh?”

Cậu thì thào lặp lại, nhìn dương quang theo hai người chiếu vào phòng. Trong nháy mắt, cậu lại cảm thấy có chút chói mắt, sợ ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống.

“Cứ vậy đi, tôi quay về thăm dò tình huống trước, chờ anh đến thì gọi tôi, cúp đây.”

Điện thoại truyền đến câu nói cuối cùng, Lâm Thâm nghe được đối phương vội vàng cắt đứt, chỉ để lại âm thanh tút tút.

Bây giờ anh đang ngồi trên xe lửa đi Đông Đô. Trước đó trên một chuyến xe đường dài, còn một đoạn đường ngắn sau đó, anh chạy đến thành phố cách trấn nhỏ gần nhất có nhà ga, chính thức bắt đầu hành trình đến thành phố Hách Phúng đang ở.

Trước khi xuất phát, Lâm Thâm từ chối đi chung xe với Vu Việt. Khi đó đối phương nhìn anh chăm chú, không hiểu tại sao anh lại lựa chọn phương thức phiền toái lại phức tạp này. Nếu lúc đó ngồi trên xe cùng Vu Việt rời đi, như vậy giờ phút này Lâm Thâm chắc đã cùng hắn thoải mái ngồi trên máy bay, có thể lập tức đi tìm Hách Phúng. Nhưng Lâm Thâm lại cố tính từ chối, từ chối hảo tâm của người khác, thậm chí là đi máy bay miễn phí, mà lựa chọn ngồi xe lửa đi đường dài, không ai hiểu được suy nghĩ của anh.

Lúc Vu Việt đến Đô Đông đã là mười tiếng sau, lúc này mới nhận được điện thoại của Lâm Thâm.

“Tôi đến rồi.”

Lâm Thâm đứng trong đại sảnh nhà ga, đối với điện thoại nói.

“A, cái gì, tôi nghe không rõ, anh ở đâu?” Lúc này Vu Việt mới nhận được tin tức Hách Phúng được bảo lãnh, hiện tại đang đi đến chỗ Hách Phúng ở.

“Tôi nói tôi đã đến….”

“Bên anh rất ồn, tôi nghe không rõ.” Vu Việt không có thời gian, liền thản nhiên nói:”Như vậy đi, chút nữa mười hai giờ, sau khi anh ăn cơm trưa xong thì đến phía đông Khải Việt gặp tôi.”

“Tút tút tút — —”

Lâm Thâm nghe thấy điện thoại lần thứ hai vang lên âm thanh cúp máy, ngẩng đầu, nhìn những người chung quanh nhà ga.

Người, bên trái là người, bên phải là người, phía trước là người, phía sau là người, ngay phía trên và phía dưới cũng là người. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, Lâm Thâm mờ mịt, anh không biết ở địa phương đông người như vậy, đến tột cùng là đi đâu tìm Khải Việt mà Vu Việt nói.

May mắn tư duy Lâm Thâm vẫn là bình thường, anh tìm được một lão bá ở tiệm bán báo trong nhà ga.

“Xin hỏi đến Khải Việt phải đi như thế nào?”

“A, nhóc nói cái gì, tôi nghe không rõ?” Ông cụ hỏi lại.

“Ông ơi, con muốn biết đến Khải Việt đi như thế nào?”

“A, cái gì?”

“Khải….”

“A, là Khải Việt?’” Lão nhân rốt cục nghe rõ, cười tủm tỉm nói:”Tiểu tử nhóc muốn đi Khải Việt? Phía đông?”

Lâm Thâm gật đầu.

Kế tiếp lão nhân như súng máy, ba ba một hơi nói:”Vậy nhóc muốn đi khách sạn Khải Việt, rạp chiếu phim Khải Việt, cửa hàng 4S Khải Việt hay là quảng trường Khải Việt? Tiểu tử muốn đi chỗ nào của Khải Việt?”

“….”

“Hay là nhóc muốn đi trung học Khải Việt?”

Lâm Thâm ngây cả người, trong lúc ngây người, bả vai bị người đi ngang qua hung hăng đụng.

“Ở đâu ra cái tên nhà quê này vậy, đừng có cản đường!” Người đụng vào anh hùng hổ rời đi, lúc Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn thì ngay cả bóng lưng cũng không còn.

Đập vào mắt anh chỉ có đầu người trước mặt.

Nhà ga người đến người đi, bên trái là người, bên phải là người, phía trước là người, phía sau là người, ngay phía trên và phía dưới cũng là người. Trong biển người, Lâm Thâm giống như một giọt nước tiến vào biển khơi, rất nhanh liền biến mất không thấy.

Mà lúc này, Vu Việt vô ý đem người ta hại thảm mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần. Hắn vỗ mạnh lên đùi một cái, cả kinh nói:”Không đúng a, tiểu tử này tại sao lại nhanh như vậy?”

Khoảng cách từ trấn Lục Hồ đến Đông Đô chính là cách xa vạn dặm, giống như hắn ngồi máy bay trở về gấp, hơn nữa trên đường đi sân bay Lâm Thị cũng làm trì hoãn thời gian, tổng cộng tốn mất tám tiếng. Nhưng Lâm Thâm thì sao, tên kia chính là ngồi xe lửa a. Hơn nữa trên đường còn phải đổi xe, thời gian ít nhất là phải hai ngày mới đến được đi?

Nhưng bây giờ? Vu Việt nhìn xuống xem thời gian, nhất thời hoảng sợ, thế nhưng chỉ cách mười tiếng hắn ngồi máy bay! Việc này chứng minh trong mười tám tiếng này, Lâm Thâm ngựa không dừng vó mà đổi xe, vừa đến nơi liền lập tức đổi xe đi, ngay cả một phút cũng không trì hoãn.

Con người cũng không phải là máy móc, cho dù là máy móc cũng phải thường xuyên tra dầu vân vân, Lâm Thâm cho mình là Thiết kim cương? Vu Việt càng nghĩ càng thấy không đúng, vội vàng muốn gọi lại dặn dò Lâm Thâm trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi một chút. Khác với Hách Phúng không xảy ra chuyện gì thì Lâm Thâm lại té xỉu, hắn nhất định bị Hách Phúng chỉnh chết a.

Nhưng Vu Việt vừa mới lấy điện thoại ra bấm, giây tiếp theo, khóc không ra nước mắt cúp máy.

【 Số máy quý khách vừa gọi đã kích hoạt dịch vụ hổ trợ thông tin liên lạc, xin vui lòng…】

Điện thoại Lâm Thâm hết pin! Lúc nào không hết lại hết ngay lúc này?

Nhưng mà ít nhất Lâm Thâm biết đến Khải Việt tìm người đi, chính mình vừa rồi trong điện thoại có nói Khải Việt….Khải Việt nào? Nguy rồi! Vu Việt thầm nghĩ, quên nói cho Lâm Thâm biết chỗ nào của Khải Việt!

Đông Đô có đến năm sáu địa phương tên Khải Việt, hắn để một người từ nhỏ đến lớn sống trong núi đi đâu tìm a!

“Tiên sinh, đã đến nơi.”

Tài xế taxi dừng xe lại, đối với Vu Việt ngồi phía sau nói.

Vu Việt qua cửa sổ xe nhìn khách sạn cao chót vót bên ngoài, Hách Phúng đang ở một trong những phòng đó, đây là tin tức vui mừng hắn lấy được. Nhưng mà bây giờ Vu Việt hận không thể tìm một cái lỗ để chui, một chút cũng không muốn đi vào nhìn Hách Phúng.

Vu Việt một bên xuống xe, một bên cười khổ.

Làm sao đây, chẳng lẽ muốn hắn nói với Hách Phúng, tôi không cẩn thận bỏ rơi ông chủ nhà cậu rồi? Ha ha ha ha….

Một chút cũng không buồn cười, Vu Việt lệ chảy ròng ròng chạy đi.

=====================================================

Vợ nhờ thằng bạn đi trông chồng dùm, thằng bạn bỏ chồng bơ vơ một mình, thằng bạn không dám nhìn mặt vợ =)) đánh nó, dám vứt anh Lâm của chúng ta