Đó là một con ve sầu đã chết. Thân thể cong lại, hơi hơi cuộn mình.
Ca sĩ mất đi sinh mệnh đã không còn sức lực để ngân nga, trừng lớn đôi mắt vô thần nhìn thế giới, dường như muốn nhớ kỹ thứ gì đó. Cánh ve mỏng manh mỹ lệ đã không cách nào xòe ra giờ đây đã biến thành bộ tang phục nhẹ nhàng khoác trên lưng.
Một đôi tay nhẹ nâng ve sầu đã chết đi, đưa đến trước mặt cô gái nhỏ, cô bé kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Đừng, thật đáng sợ.”
Hắn quay đầu, nhìn cô gái nhỏ sợ hãi.
“Tại sao phải sợ nó?”
Cô bé thoạt nhìn khoảng bốn năm tuổi sợ hãi nói:”Bởi vì nó là sâu, rất xấu, sâu đều xấu lại đáng sợ.”
“Vậy sao? Nhưng con nhìn cánh nó này.” Nam nhân đem hai cánh của ve sầu nâng lên cho cô bé xem:”Nhìn nè, nó dưới ánh mặt trời hiện lên màu sắc rực rỡ, nhưng lại phản xạ ánh sáng xinh đẹp, chẵng lẽ tụi nó không đẹp sao?”
Cô gái nhỏ do dự, cẩn thận đánh giá cánh ve sầu. Hình dáng nó mỏng manh lại xinh đẹp. Rất nhanh liền hấp dẫn cô.
“Đúng là rất đẹp, giống như pha lê vậy!”
“Đúng vậy.” Nam nhân ôn nhu mỉm cười:”Cho nên tuy rằng sâu phần lớn xấu xí, nhưng trên người chúng nó vẫn có bộ phận xinh đẹp. Cũng giống như Noãn Noãn vậy, con rất đáng yêu, thế nhưng Noãn Noãn đi ra ngoài tiện tiện (đi ấy) có phải rất thối đúng không? Chẳng lẽ bởi vì vậy mà Noãn Noãn không đáng được thương sao?”
“Phốc — —, mới sáng sớm anh cùng trẻ con nói cái gì đó?”
“Mẹ mẹ ——!” Cô gái nhỏ vui vẻ nhào vào trong lòng người mới đến.
Cô gái trẻ nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, điểm điểm chóp mũi cô nhóc nói:”Noãn Noãn, đừng tin ba con, nghe xong lỗ tai cũng bị ô nhiễm.”
Hắn không biết làm thế nào, nhìn một lớn một nhỏ kia, nói:”Anh chỉ là so sánh bằng cách khác.”
“Dùng đại tiện để so sánh? Cũng chỉ có anh mới nghĩ ra.”
Bị cô gái trừng mắt một cái, hắn thật bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn chưa định buông tha, đối với cô bé giải thích:”Con xem, Noãn Noãn, cho dù là con sâu xấu xí, trên người vẫn có bộ phận xinh đẹp, mặc dù là người tốt hắn cũng sẽ có một mặt xấu. Cho nên chúng ta không thể dễ dàng từ bên ngoài đánh giá một sự vật, hiểu không?”
Cô gái nhỏ có cái hiểu cái không, nhìn ve sầu trong tay hắn, gật gật đầu.
“Ba ba, tại sao ve sầu phải chết? Nó có đôi cánh đẹp như vậy, chết liền không thể bay, rất đáng tiếc a.”
Đúng vậy, vì sao những vật xinh đẹp luôn dễ dàng biến mất, lại không thể lâu dài?
Hắn thản nhiên cười, nói:
“Đại khái là bởi vì lão thiên không cho phép những vật xinh đẹp tồn tại quá lâu đi.”
Con người không hiểu thế nào là quý trọng, quá dài lâu, bọn họ cũng sẽ không bảo vệ.
Cô gái nhỏ ngây thơ gật đầu, lấy tuổi của cô bây giờ không cách nào lý giải được lời nói của nam nhân. Cô chỉ có thể nhớ kỹ, hiện tại nắm chặt hai bàn tay, một trái một phải, nam nhân cùng cô gái gắt gao nắm chặt cô.
Mà khi nam nhân quay đầu nhìn người yêu của mình, tiếp đón hắn là một đôi mắt sáng ngời đầy ý cười. Kia vừa nhìn liền giống như con thuyền cập vào cảng nhìn thấy ngọn hải đăng của mình.
Ấm áp, lại quang mang sáng ngời.
***
“Hạ…Hạ…Hạ Thế Ly!”
Rất xa, lại giống như âm thanh đến từ thế giới khác mang hắn rời khỏi bến cảng, rời khỏi thế giới ấm áp.
Hắn không nguyện ý mà nhíu mày, nhưng âm thanh kêu gào kia càng ngày càng đến gần bên tai.
“Hạ Thế Ly! Hạ Thế…Ly….”
“Hạ — — Hô!
Hách Phúng vôi vàng thở hổn hển lấy hơi, cậu chạy nửa ngày trên núi, bây giờ đã muốn tinh bì lực tẫn, còn phải vừa chạy vừa gọi, mới thốt vài tiếng cậu đã cảm thấy “Thiếu oxi”
“Hạ…Kháo, tên này đến tột cùng là trốn đi đâu rồi?”
Sân nhỏ một mảnh vắng vẻ, trong phòng không nhìn thấy ánh đèn, cửa cũng đóng chặt. Cho dù là tuần lâm đi nữa nhưng đến giờ này đã sớm trở về rồi chứ, vì sao vẫn không thấy người đâu?
Hách Phúng trong lòng dần dần có suy đoán không tốt, chẳng lẽ thật sự như Lâm Thâm đã nói, Hạ Thế Ly cậu ta là…
“Tìm tôi có việc?”
Ba, một bàn tay dùng sức đập vào vai Hách Phúng đang thở hổn hển, Hách Phúng cả kinh mãnh liệt quay đầu lại. Vừa mới quay lại liền đập vào mắt cậu là một khuôn mặt trắng bệch đang kề sát nhìn mình chằm chằm, còn cái miệng mở to như chậu máu, lộ ra một hàng răng rõ ràng.
Hồi lâu thấy Hách Phúng không có phản ứng, Hạ Thế Ly cảm thấy kỳ quái.
“Đứng hình rồi?” Hắn vươn tay quơ qua quơ lại:”Nè, hoàn hồn, hoàn hồn! Còn hồn không? Có người không?”
“Cậu…”
“Ân?” Thanh âm Hách Phúng quá nhỏ, Hạ Thế Ly không nghe rõ, liền dí sát vào.
“Cậu là cái đồ thiếu đầu óc! Năm lần bảy lượt cậu cố ý phải không?” Hách Phúng hướng lỗ tai hắn rống to:”May mắn tôi không có bệnh tim, nếu không sớm muộn gì cũng đi tìm cậu đền mạng!”
Hạ Thế Ly bị chấn động lùi về phía sau hai bước, liên tục xoa xoa lỗ tai, hắn nhìn Hách Phúng tức đến khó thở, cười ha ha. Đem tới Hách Phúng càng thêm tức giận, trong cơn giận dữ xông lên phía trước kẹp cổ hắn ra tay đánh người.
Thời điểm Lâm Thâm theo phía sau trở về, chính là nhìn thấy Hách Phúng và Hạ Thế Ly một dáng anh em tốt, hai người cùng một chỗ khanh khanh ta ta.
Anh đi vào sân, đạp mạnh cành cây khô vang lên, hai người kia đều đồng loạt nhìn anh.
“Đánh không tồi, vận động tập thể hình, tiếp tục chơi đi.”
Cũng không quay đầu lại đi ngang qua hai người, Lâm Thân hướng cửa chính bước qua.
Hách Phúng vội vàng chỉnh lại quần áo.
“Tôi không phải đang chơi a, là đang hỏi cậu ta về mặt công tác.”
“A.”
“Thật sự, tôi lừa anh làm gì? Không phải anh vừa rồi ở chân núi nói với tôi Hạ Thế Ly sẽ có khả năng ‘Gây rối phương diện công tác’, cho nên tôi mới đặc biệt đến xem tình huống của cậu ta.”
“A.”
“Lâm Thâm…Anh câm à, đổi từ khác được không.”
“Được.”
Hách Phúng không còn lời gì để nói, bị Lâm Thâm đột nhiên dở chứng thật không còn cách nào, người này làm sao vậy, đột nhiên tâm trạng không tốt.
Ngược lại Hạ Thế Ly như nhìn ra điều gì, ở một bên ý cười nhẹ nhàng nhìn hai người. Hắn vốn tính toán không nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy một vật trong tay Lâm Thâm, khẽ la lên.
“Lâm Thâm, trên tay anh là?”
Lâm Thâm nghe thấy câu hỏi của hắn, xoay người, thấy vẻ mặt Hạ Thế Ly có chút lo lắng.
Anh đột nhiên nhếch môi, cười cười.
“Cậu hỏi cái này?” Duỗi tay phải ra, để Hạ Thế Ly thấy rõ, Lâm Thâm nhìn chằm chằm mắt hắn, gằn từng chữ:”Trên đường nhặt được một con ve đã chết.”
Đã mất đi sinh mạng nhỏ bé đang vô lực nằm trong lòng bàn tay Lâm Thâm, đôi cánh luôn luôn sáng ngời cũng mất đi sắc thái, ảm đạm không ánh sáng.
Đồng tử Hạ Thế Ly thoáng chốc co rút lại.
Lâm Thâm không để ý đến điểm này, gắt gao hỏi:”Cậu rất để ý nó? Một con ve sầu đã chết?”
Hạ Thế Ly ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt gây sự của anh, một lúc sau mới lộ ra tươi cười.
“Không có, chỉ là nó khiến tôi nhớ đến một chuyện.”
Sắc mặt dường như có chút tái nhợt, Hạ Thế Ly nói:”Khiến tôi nghĩ đến một ít chuyện vui vẻ, nhưng rồi như thế nào lại nhớ không rõ lắm, vì sao?”
Hắn một người lâm vào hoang mang, sắc trời đã tối, đứng dưới tán cây, cả người giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóng tối nuốt chửng..
“Hạ…” Hách Phúng lo lắng muốn gọi hắn.
“Tôi nhớ ra rồi!” Ha Thế Ly đột nhiên hoàn hồn, đối với hai người đang nhìn mình lộ ra nụ cười sán lạn:”Tôi nhớ đến hình như không lâu trước đó tôi đã từng nói với con gái của tôi giống như vậy.”
Hắn vừa nói, dường như nhớ đến ký ức ấm áp, trên mặt mang theo ý cười vui vẻ.
“Lúc ấy tôi nói với con bé rất nhiều, nhưng mẹ của con bé lại nói tôi dạy hư trẻ con, thật ra cô ấy cũng rất hiểu tôi. Cô ấy biết tôi chỉ muốn nói cho Noãn Noãn một việc, cô ấy hiểu được…”
“Con gái?” Hách Phúng hơi lên giọng:”Từ từ! Cậu và con gái của ai, cậu khi nào thì sinh con gái? Không đúng, cậu như thế nào sinh con gái?”
“Đương nhiên không phải là tôi, là mẹ của con bé sinh.” Hạ Thế Ly kỳ quái nhìn cậu:”Đàn ông sao có thể sinh con? Cậu có bình thường không Hách Phúng?”
“Không phải tôi không bình thường, chờ một chút, cậu cùng bạn gái chưa kết hôn đã mang thai? Không, chưa kết hôn đã sinh con?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy cậu cùng cô gái khác sinh? Hay là nhận nuôi?”
“Tôi chỉ yêu một mình cô ấy, làm sao có thể có nữ nhân khác! Noãn Noãn là con của tôi!” Hạ Thế Ly dường như có chút tức giận.
Hách Phúng hoang mang:”Cậu không cùng bạn gái chưa kết hôn đã mang thai, cũng không làm cô gái khác mang thai, đứa bé này đến tột cùng là ở đâu ra?”
Hạ Thế Ly thở dài, cười nói:”Hách Phúng, đầu cậu có vấn đề gì không? Tôi yêu cô ấy, cùng cô ấy có con, thời đại này đâu có sao đi?” Hắn thương hại nhìn Hách Phúng:”Có lẽ do trời quá nóng, tôi vào nhà cắt cho cậu miếng dưa hấu cho bớt nóng, đợt một chút.”
Nhìn bóng dáng Hạ Thế Ly vào nhà, Hách Phúng cảm thấy mình thật là vô lực.
“Tôi chỉ muốn biết một việc.” Hách Phúng nhìn cửa chính, chết lặng nói:”Nếu không cùng bạn gái chưa kết hôn sinh con, lại không làm nữ nhân khác mang thai, cậu ta kiếm đâu ra con gái ruột? Từ tảng đá chui ra? Tự thụ thai?”
Lâm Thâm nói:”Cậu nên đi hỏi cậu ta.”
“Tuyệt đối không!” Hách Phúng khóc không ra nước mắt:”Anh không phát hiện cậu ta vừa rồi phản bác tôi bộ dáng hợp tình hợp lý sao? Lại đi hỏi cậu ta, tôi sợ mình lại càng giống tên ngu ngốc.”
“Rất đơn giản.” Lâm Thâm nói:”Chọn một trong hai, không phải cậu ngu ngốc thì là do Hạ Thế Ly nói chuyện lẫn lộn không ăn khớp, tôi phải nhắc cậu một việc.”
“Cái gì?”
“Cậu ta vừa nói mình có con, trước kia cậu ra có nói cho cậu chuyện này sao?”
“Không có a.” Hách Phúng trả lời.
Lâm Thâm nói:”Vậy rất tốt, kế tiếp cậu chỉ cần lo lắng một việc. Có lẽ ngày mai, cậu ta lại đột nhiên chạy tới nói cho cậu, cậu ta có một đứa con, đứa đó tên Hách Phúng.” (phụt!)
“……Chuyện cười này một chút cũng không buồn cười.”
Lâm Thâm quay đầu, nghiêm túc nhìn cậu.
“Tai nào cậu nghe tôi nói giỡn, tôi nghiêm túc.”
Hách Phúng rất muốn phản bác, hai tai đều nghe được, nhưng nhìn vẻ mặt Lâm Thâm vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, cậu nhìn không được bắt đầu nghi ngờ mình.
Chẳng lẽ Hạ Thế Ly thật sự sẽ làm vậy? Kỳ thật tối hôm nay người không bình thường là mình?
Tưởng tượng một chút, ngày mai Hạ Thế Ly chạy tới nói với cậu:
Con ngoan, để ba ba hôn một cái.
Ba ba, hôn một cái.
Hôn cái.
“…”
Lâm Thâm quơ quơ tay, đột nhiên đứng bên cạnh Hách Phúng đang ngây như khúc gỗ.
“Nè, Hách Phúng, tỉnh tỉnh.”
“Vừa rồi tôi nói giỡn thôi.”
Hách Phúng đã hồn phi phách tán.
====================================================
Tiểu Phúng đáng thương của tui, bị hai thằng ác ma kia làm cho tưởng mình là người bị khùng (^゜), anh Lâm đúng ác ghen lên chỉnh vợ mình vậy đó (╯-╰”)
Chương này nghe mùi chua thoang thoảng ㄟ( ▔∀▔)ㄏ
À mọi người bình chọn dùm Tịch cái, Tịch đang phân vân không biết dùng cái nào.
Mọi người nghĩ nên để từ ve sầu(thiền), ve cái (thư thiền), ve đực(hùng thiền) nên để từ nào?
Ve sầu
Thiền
Ve cái
Thư thiền
Ve đực
Hùng thiền
Vote
View Results
Polldaddy.com