Một tiếng gào thét, giống như sấm chớp chợt vang, vô luận là người đang ngủ hay không ngủ đều bị âm thanh này đánh thức.
Phản ứng đầu tiên của Hách Phúng và Lâm Thâm là chạy vào trong mưa, hướng tới địa phương phát ra âm thanh mà tìm kiếm. Hách Phúng chưa đi được mấy bước thì đã bị Lâm Thâm giữ chặt.
“Không nên chạy loạn.”
Lâm Thâm kéo cậu lại:”Chổ này có bẫy rập, đi theo tôi.”
“Không phải đâu, lần trước bố trí bẫy rập còn chưa lọt vào? Thế nhưng tiếng kêu thảm thiết vừa rồi…” Đừng nói là có người đạp trúng bẫy rập? Hách Phúng nghĩ nghĩ, liền cảm thấy đúng như vậy, tình trạng bây giờ của người đó cậu quả thật không dám tưởng tượng.
Khó trách tiếng hét chói tai vừa rồi lại thảm thiết như vậy.
“Bên này!”
Đi theo dấu chân trên mặt đất, hai người rẽ vào tiểu viện, bên trái gốc cây trong rừng phát hiện một bóng người khả nghi.
Một người không động đậy nằm trên mặt đất, tứ chi vô lực mà xụi lơ, đầu hơi nghiêng về một bên,
Hách Phúng đến gần mới phát hiện ra, người này nằm úp sấp trên mặt đất nên không thấy mặt, chỉ có mái tóc dài bị mưa làm ướt nhẹp có thể xác định được đó là một cô gái.
“Là một nữ sinh viên?”
Hoàn toàn vượt khỏi dự đoán, Hách Phúng cúi người xuống, muốn ôm cô gái trẻ lên.
“Không được lộn xộn!”
Lâm Thâm quát lớn dừng cậu lại.
“Cậu quên vừa rồi tôi vừa mới nói gì à? Bây giờ cậu tùy tiện di chuyển cô ta chỉ càng làm tình trạng vết thương nặng hơn.”
Lâm Thâm ngồi xổm xuống, thật cẩn thận ở trong bụi cỏ tìm cái gì đó, chỉ chốc lát liền tìm ra được một sợi dây nhỏ, anh lấy ra tiểu đao mang theo bên mình cắt đứt sợi dây, mới nói:”Bây giờ đem cô nhóc ôm lên, chú ý không nên đụng đến miệng vết thương.”
“Miệng vết thương?”
Hách Phúng nhìn kĩ lại, không khỏi cảm thấy hoảng sợ, chỉ thấy quần áo nơi bụng của nữ sinh đã nhiễm đỏ thành một mảng, đều bị thấm ướt bởi máu tươi, thoạt nhìn tình trạng vết thương không nhẹ.
“Bụng không bị đâm thủng, so với dự đoán thì tốt hơn rất nhiều.” Lâm Thâm một bên nói:”Trước tiên đem cô ấy về phòng cấp cứu.”
Ân.
Hách Phúng lần thứ hai khom lưng xuống, thời điểm đang chuẩn bị ôm cô gái trẻ lên thì phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân.
“Làm sao vây, chuyện gì xảy ra?”
Không chỉ có một hay hai người theo phía sau họ chạy đến.Nam sinh tới trước thấy rõ tình huống đầu tiên, thất thanh la to:”Tiểu Vận bị gì vậy! hai người đã làm cái gì với cậu ấy?”
Lâm Thâm nghe vậy, có chút không vui nhướn mày.
“Tôi đối với cô ta chỉ làm sai một việc duy nhất, chính là buổi tối không đem cô ta khóa lại trong phòng.”
Anh nói những lời này khiến cho phần lớn sinh viên cảm thấy bất mãn cùng hiểu lầm, vài sinh viên trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, mắt thấy sắp từ tranh chấp tăng lên thành đánh nhau.
Hách Phúng vội vàng đứng ra làm người hòa giải.
“Không cần hiểu lầm! Ý của Lâm Thâm là chúng tôi giám sát không chu toàn không có coi chừng các cậu kĩ. Buổi tối trong rừng rất nguy hiểm, hơn nữa nơi này có rất nhiều bẫy rập, nếu không được chúng tôi cho phép mà tự ý đi loạn, rất có khả năng bị thương giống cô ấy.”
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cô gái trẻ trên mặt đất, cẩn thận không chạm vào vết thương của cô.
“Thời điểm chúng tôi đuổi tới, cổ đã ngất xỉu, bây giờ ai có thể giúp tôi, chúng tôi phải trở về cấp cứu khẩn cấp.”
Nghe đến đây, mấy sinh viên đều lộ ra vài phần xấu hổ, bọn họ cũng không được cho phép mà tự ý chạy đến đây, lúc này trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, vội vàng nhường đường cho Hách Phúng.
“Nhưng vì sao ngoài bên ngoài lại bố trí nhiều bẫy rập như vậy?”
Một người còn không cam tâm chất vấn:”Đâu cần phải có mấy thứ này.”
Lâm Thâm khẽ liếc hắn một cái.
“Thế giới này so với tưởng tượng của cậu nguy hiểm hơn rất nhiều, chẳng qua tôi nghĩ cậu có lẽ không cách nào hiểu được điều này.”
Sinh viên kia bị Lâm Thâm độc mồm độc miệng nói đến không dám phản bác nữa, chỉ có thể thầm mắng trong lòng.
Sau khi đem Tiểu Vận trở lại nhà gỗ, khiến chỗ các sinh viên ở lại nhờ xôn xao một trận, các nữ sinh đều lập tức xông lên.
“Vận Vận làm sao vậy? Cậu ấy sao lại bị thương?”
“Thật nhiều máu! Cậu ấy không có sao chứ!”
Âm thanh các cô gái bén nhọn lại chói tai, huyệt thái dương của Hách Phúng ẩn ẩn đau.
“Tránh ra tránh ra, tản ra một chút, để cho cậu ấy hít thở không khí. Ai đến bên kia dọn dẹp chừa ra chỗ trống trên ghế sô pha. Đồng học nào giúp tôi lấy hộp cứu thương đến?”
“Tôi, tôi đi dọn.”
Các sinh viên luống cuống tay chân.
“Hộp cứu thương ở đâu? Tôi tìm không ra!”
Hách Phúng ở giữa chỉ cảm thấy nhóm sinh viên này càng giúp càng thêm phiền phức. Đang lúc Hách Phúng đau đầu thì bỗng trước mắt một cây kéo đưa ra, ngẩng đầu lên, Lâm Thâm một tay cầm hộp cứu thương, một tay cầm kéo ý tế.
“Đầu tiên đem quần áo ở bụng cắt ra, đừng để dính máu.” Anh nói.
Hách Phúng lập tức nhận lấy, cẩn thận cắt chỗ áo bị nhiễm đỏ của cô gái trẻ.
“A, chỗ này nhiều nam sinh như vậy, cắt ở đây không tốt lắm đi.” Một nữ sinh thấp giọng nói.
“Không thì cô tới?” Hách Phúng làm bộ muốn đưa kéo cho cô, cô sợ tới mức chạy ra xa, ngập ngừng nói:”Tôi chỉ nói vậy thôi, hơn nữa Tiểu Vận cậu ấy nhất định không hy vọng mình bị người khác nhìn thấy hết.”
“Vậy lấy cho tôi ra giường đến đây, tìm thêm vài thứ tạo thành vòng tròn xung quanh!”
Hách Phúng bắt đầu đối với đám sinh viên choai choai này cảm thấy không kiên nhẫn, ngữ khí không còn ôn hòa. Các nữ sinh nhìn nhau vài lần, ngoan ngoãn làm theo.
Mà lúc này, người vốn nên có mặt đầu tiên, lớp trưởng Dương Duệ mới vội vã chạy tới, nếu không phải Lý Đông đi đánh thức cậu, bây giờ hắn vẫn còn trên giường vù vù ngủ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Dương Duệ vừa xuất hiện, nhóm sinh viên giống như thấy tâm phúc, tất cả đều vây quanh.
“Lớp trưởng! Liễu Vận Vận bị thương!”
“Đúng vậy, nói cái gì mà đạp phải bẫy rập trong rừng.”
“Thế nhưng Vận Vận làm sao có thể một mình chạy ra ngoài…”
Nghe nhóm sinh viên cậu một câu tôi một câu, hai hàng lông mày Dương Duệ dần dần nhíu lại, cùng với hắn còn có Lâm Thâm và Hách Phúng hiện ra nét mặt giống vậy.
Các sinh viên nói với Dương Duệ như vậy, không chính là ám chỉ hai người bọn họ khả nghi nhất sao?
Hách Phúng một bên giúp cô gái tên Tiểu Vận khẩn cấp xử lí, một bên lửa giận trong lòng cũng bắt đầu bùng lên.
Cố sống cố chết chiếu cố đám sinh viên này, nhưng bọn họ không chỉ coi sự giúp đỡ của Hách Phúng và Lâm Thâm là việc đương nhiên, còn giống như cho rằng trên đời này ai cũng phải như cha mẹ đối xử tốt với bọn họ, một khi xảy ra chuyện, không chỉ không giúp ngược lại còn chất vấn hoài nghi.
Dù có là Bồ Tát cũng bị đám sinh viên tự cho mình là trung tâm này chọc giận.
May mắn trong nhóm bọn họ vẫn còn vài người có lý trí, ít nhất chính là người này, Dương Duệ. Lúc bí thư chi bộ Lý Đông vội vàng khuyên giải các sinh viên, hắn đi đến trước mặt hai người Hách Phúng, tỏ ý xin lỗi:”Thật xin lỗi, lại gây ra phiền toái cho các anh. Những lời bọn họ nói vừa rồi không cần để trong lòng.”
“Không có gì.” Hách Phúng thờ ơ nói:”Đây là công việc của chúng tôi, giúp đỡ các cậu là nghĩa vụ.”
Dương Duệ lúng túng nói:”Tôi sẽ cùng bọn họ nói rõ ràng, hơn nữa…” Hắn đang nói thì dừng lại một chút:”Sự việc có nhiều điểm đáng nghi, thật ra chúng tôi cũng rất luống cuống. Liễu Vận Vận bình thường rất văn tĩnh (điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít nói), không giống như loại người nửa đêm đi loạn. Cho nên trong lòng mọi người mới hoài nghi, thật xin lỗi, tuyệt đối không có ý nghi ngờ hai anh.”
Hách Phúng cùng Lâm Thâm nhìn nhau, đồng thời nhớ đến thời điểm ở trong phòng nghe được tiếng động lạ, còn có vừa mới mở cửa đã nhìn thấy một chuỗi dấu chân. Lần thứ hai nhìn lại, trên mặt đất chi chít dấu chân ẩm ướt cùng dình đầy bùn đất, hoàn toàn không nhìn ra của ai, tất cả đều chồng chéo lên nhau, Lâm Thâm, Hách Phúng, nhóm sinh viên vừa mới chạy đến.
Manh mối duy nhất cứ như vậy bị cắt đứt.
Hiện tại tình hình trước mặt bọn họ, không có một ai giải thích được vì sao cô gái trẻ nửa đêm lại chạy khỏi nhà gỗ mà bị thương ngất xỉu. Âm thanh kỳ lạ, dấu chân quái dị, tất cả đều bị sương mù bao trùm làm cho người khác nghĩ không ra.
“Ra giường đến đây, ra giường đến đây!” Các nữ sinh cầm một tấm ra giường lớn chạy ra, trong tay còn mang theo môt ít băng gạc.
“Chúng ta có thể đem ra giường cố định trên ngăn tủ và tường, tạo thành một vòng tròn?”
Hách Phúng không tỏ ý phản đối, tùy ý các cô bắt đầu chỉ đạo, chỉ chốc lát một không gian nhỏ đã được tạo thành. Hách Phúng và các cô ở bên trong, những người khác đứng xung quanh ra giường, có người ló đầu vào hỏi:”Có cần giúp đỡ không?”
Lúc này Hách Phúng cắt áo ra, có thể thấy rõ tình trạng vết thương của cô gái trẻ. May mắn thay miệng vết thương không quá sâu, không có đâm vào bụng, nhưng da thịt bong tróc nhìn qua cũng thật khinh khủng.
Hách Phúng cũng không quay đầu lại, nói:” Đi nhà bếp lấy một chút cồn giúp tôi, rượu gia vị cũng được!”
“A!”
Hách Phúng nghĩ: Việc đầu tiên phải làm là rửa sạch vết thương tránh cho bị nhiễm trùng, chuẩn bị đem hai tay vô lực của cô gái trẻ giơ lên để cậu dễ dàng làm việc.
Thế nhưng Hách Phúng vừa mới cầm cổ tay của cô bé, cảm thấy được xúc cảm kỳ quái, cậu sửng sốt một chút, lần thứ hai nâng cổ tay trái lên tỉ mỉ quan sát. Chỗ đó có vết sẹo lồi ra, hiển nhiên vừa mới khép lại không bao lâu, vẫn chưa mờ đi được. Mà những vết thương này lại chằng chịt, kéo dài từ cổ tay đến bàn tay cô.
Hách Phúng kéo ống tay áo cô kiểm tra, thậm chí ngay cả cánh tay cũng có. Cô bé này trước giờ luôn mặc áo dài tay che kín, Hách Phúng thiếu chút nữa không chu ý đến những vết thương này.
“Không thể nào.”
Cậu kinh ngạc, lẩm bẩm thì thào.
“Này rõ ràng là…”
“Rõ ràng là gì?”
Phía sau đột nhiên phát ra tiếng nói, Hách Phúng bị dọa giật cả mình, quay đầu lại thì thấy Lâm Thâm.
“Anh đi đường phát ra tiếng động một chút được không, không nên dọa tôi a!”
“Là cho cậu chuyên tâm.” Lâm Thâm nói:”Vừa rồi lầm bầm lầu bầu cái gì?”
“Đúng rồi, anh xem cái này!” Cậu vội vàng nói với Lâm Thâm:”Cái này rõ ràng không phải vết thương do người khác gây ra, có phải là — —”
“Tự làm mình bị thương.”
Lâm Thâm chỉ nhìn vài lần liền kết luận:”Không chỉ có một lần, nhìn tình trạng vết thương khép lại cho thấy rõ ràng là vết tích mới. Cô ta thuận tay phải nên vết thương chủ yếu tập trung ở cổ tay trái. Nhưng trên ngón tay phải cũng có một ít vết dao, chắc là khi cắt không cẩn thận cắt trúng.”
Kết luận giống như nhân viên chuyên nghiệp, Lâm Thâm cuối cùng nói:”Cho nên cậu cảm thấy cô bé này là ai?”
Hách Phúng há miệng, phun ra mấy chữ.
“….Là người tự sát.”
“Ân, rất có khả năng là loại này.”
===========================
Nói thật thì Tịch không ghét Chu Dịch Quân, cảm thấy tốt, không như đám sinh viên loi nhoi kia.
Đọc chương này tui phát hiện khi nàoTiểu Phúng học cứu thương thế?>? với lại hai nvc bị nghi ngờ rồi bla bla là tuột lun độ hảo cảm với đám kia. Đọc sao cứ thấy Tiểu Phúng tin chồng dễ sợ, tìm được cái gì hay thác mắc là cứ ‘Lâm Thâm Lâm Thâm” như “Chồng ơi chồng ơi vậy” =))