Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 15: Ảnh ngược trong nước (lục)




Một khắc Lâm Thâm cùng thân ảnh kia dây dưa cùng một chỗ, Hách Phúng liền đuổi theo. Cậu chỉ kịp vươn tay, đầu ngón tay còn chưa đụng đến góc áo Lâm Thâm, liền thấy anh cùng bóng đen lao thẳng xuống vực.

Hách Phúng hô hấp cứng lại, chạy như bay hướng vách đá.

Cậu không biết vực này đến tột cùng cao bao nhiêu, thời điểm chạy đến vách đá, chỉ thấy thác nước cuồn cuộn đổ xuống, thật nhiều bọt nước văng lên, mà nếu người rơi xuống đây rất nhanh đã bị dòng nước xiết cuốn đi không thấy bóng dáng.

“Lâm Thâm!” Hách Phúng chỉ có thể không ngừng hô to:”Lâm Thâm, Lâm ——!”

“Kêu cái gì mà kêu?”

“Có rảnh ở đây mà kêu còn không bằng kéo tôi lên đi.”

Cái gì?

Hách Phúng hoài nghi mình bị ảo giác, nhưng khi nghe giọng nói lần thứ hai vang lên, cậu hướng vách đá nhìn lại, chỉ thấy Lâm Thâm một tay nắm chặt dây leo, giống như con khỉ treo lủng lẳng trên vách đá.

“…”

“Đưa tay đây.”

“Anh…” Thấy anh biến nguy thành an, Hách Phúng cả người vô lực:”Tôi tưởng rằng anh bị rơi xuống.” Vừa nói, cậu ở phụ cận tìm được cái dây leo vững chắc, quấn một vòng quanh ngươi, sau đó hướng Lâm Thâm vươn tay.

“Thực đáng tiếc, rơi xuống không phải là tôi.” Lâm Thâm nắm tay cậu, mượn lực Hách Phúng đem mình kéo lên.

“Nhưng mà, cái tên té xuống kia không quá tốt là được. Một hồi xuống xuống dưới vớt lên, có khi hắn bị phù thũng cũng nên.” Lâm Thâm xem như mọi chuyện không liên quan đến mình mà nói.

Lâm Thâm tuy rằng vượt qua nguy hiểm nhưng ở trên vách đá cũng bị trầy da không ít, má trái vì cọ sát làm sưng một khối, bùn đất dính khắp nơi. Hách Phúng nhíu mày, cũng không quay đầu lại nói:”Tiểu Hàm, giúp bọn tôi lấy một ít đồ, tôi dẫn anh ta đi dòng suối gần đây tẩy một chút.”

Đợi lâu cũng không ai đáp lại, Hách Phúng kỳ quái quay đầu lại.

“Tiểu Hàm?”

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy liền giật mình, cô gái trẻ sắc mặt tái nhợt, so với Lâm Thâm cô càng giống như vừa ngã xuống vực kia. Nghe Hách Phúng gọi mấy tiếng, cô mới khôi phục lại tinh thần.

“Tôi,tôi …” Cô gái trẻ ứa nước ắt:”Tôi vừa…”

“Đừng nói nhảm”

Lâm Thâm không kiên nhẫn đánh gảy lời nói của cô:”Mang theo đồ đạc, đuổi kịp chúng tôi.”

Tiểu Hàm vểnh vểnh môi, yên lặng mà gật đầu, chính là trên đường đi cũng không nói gì thêm. Hách Phúng cảm thấy kì lạ, lặng lẽ hỏi Lâm Thâm.

“Cô nhóc làm sao vậy?”

Bởi vì cậu ghé vào tai Lâm Thâm nói, lúc nói chuyện khiến nhiệt khí phun trên lỗ tai Lâm Thâm, khiến anh có chút ngứa.

“Cậu cũng nhìn thấy người kia là hướng nàng đánh tới.”

“Đúng vậy, cô nhóc còn bị dọa không ít, không kịp né tránh.”

“Không phải không kịp, cô ta căn bản không muốn chạy. Nhớ lại xem, lúc trước cậu ở bên dòng suối muốn bắt nàng nhưng đuổi không kịp, chứng minh rằng phả ứng của cô nhóc không hề chậm, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng lúc nãy khi bị tập kích lại không cử động.”

“Cái gì?” Hách Phúng nhíu mày “Ý anh là cô nhóc cố ý không chạy?”

Lâm Thâm nghĩ nghĩ, nói:”Cũng không phải cố ý.”

“Vậy anh đến tột cùng là có ý gì?”

“Ý của tôi là, một khắc kia bị tập kích cô nhóc trong đầu căn bản không có suy nghĩ né tránh, cậu hiểu không?” Lâm Thâm nhìn vào mắt Hách Phúng “Người bình thường cho dù có thứ gì bay đến ý nghĩ đầu tiên là né tránh, đó là bản năng cầu sinh, nhưng Tiểu Hàm nàng không hề có ý thức đó.”

“Nhưng là cô nhóc không giống…” Hách Phúng còn muốn cãi lại.

“Gặp được nguy hiểm, cô nhóc căn bản không nghĩ phải né tránh, trong tiềm thức sẽ không có khái niệm đó.” Lâm Thâm nói:”Cậu cho rằng cô nhóc vì cái gì đến khu rừng này? Chỉ là đến ngắm cảnh?”

Việc này Hách Phúng cũng không biết nói gì hơn.

Ba ngươi đi đến thác nước gần đó, Hách Phúng bắt đầu giúp Lâm Thâm xử lí đơn giản miệng vết thương, Tiểu Hàm vẫn không nói gì, chẳng qua là xa xa đứng một bên.

Cô thường vụng trộm ngẩng đầu nhìn hai người đằng kia xử lí vết thương, trên mặt Lâm Thâm bị thương không ít, nhìn thôi cũng biết là rất đau. Tiểu Hàm ngồi trên một tảng đá, nhẹ nhàng dùng mũi chân chạm vào mặt nước.

Trong nước, bóng của cô một hồi ngưng tụ một hồi tản ra, mơ hồ bất định.

Tiểu Hàm ánh mắt mê ly, không biết đang nghĩ đến cái gì. Thẳng đến lúc mặt nước xuất hiện cái bóng của người khác, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn Hách Phúng đứng sau mình.

“Lâm Thâm nói, cô vừa rồi không có ý định tránh đi, có thật không?”

Cô gái trẻ run lên một cái, chậm rãi gật đầu. Nhưng mà hồi lâu, quở tránh trong dự đoán không có đến, cô đánh bạo mở mắt ra, nghi hoặc mà nhìn về phía Hách Phúng.

“Không, không mắng tôi sao?”

Hách Phúng bất đắc dĩ cười:”Vì sao tôi phải mắng?”

“Bởi vì tôi làm hại Lâm đại ca bị thương, nếu vừa rồi tôi có thể né, anh ấy sẽ không té xuống, cũng không bị thương.” Tiểu Hàm hốc mắt hồng hồng:”Nhất định rất đau.”

Hách Phúng đi đến bên cạnh cô, tìm một tảng đá ngồi xuống.

“Như vây có thể nói cho tôi biết, vừa rồi tại sao cô không né tránh?”

“Tôi, tôi không phải cố ý!” Tiểu Hàm vội vàng nói.

“Tôi biết, tôi biết, có thể nói nguyên nhân không? Có phải muốn tránh nhưng không kịp, thời điểm bị người đánh tới cô không sợ sao, không muốn trốn sao?” Hách Phúng ôn nhu nói.

Tiểu Hàm cúi đầu, nhìn bóng của hai người trong nước.

“Tôi rất sợ một thứ, mụ mụ sợ, ba ba cũng sợ. Dần dần, tôi cũng quen rồi. Có đôi khi đều đã không phân biệt được, cái gì là sợ, cái gì là không sợ.”

“Cô sợ cái gì?”

Tiểu Hàm ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói:”Chết, tôi sợ chết.”

“Tôi biết tất cả mọi người đều sợ chết, nhưng không biết tử vong khi nào thì đến, có đôi khi nó tới quá sớm, chúng ta cũng không kịp làm cái gì, có đôi khi nó lại đến quá muộn, chỉ có thể một người cô độc mà chết đi. Tôi không biết tử vong khi nào buông xuống trên người mình, nên lúc nào cũng sợ hãi nó, sợ nó tới quá sớm, cũng sợ nó tới quá muộn.”

Cô nhìn cái bóng trong nước, ngươi ta lúc nào cũng có thể thấy được nó, nhưng không cảm giác được, vừa chạm vào liền tiêu tán.

“Cho nên tôi đã nghĩ, thay vì chờ nó đến chi bằng…”

“Không bằng chính mình tìm cái chết.”

Lâm Thâm mặc quần áo tử tế đi đến, nhìn hai người.

“Cô cho rằng như vậy chẳng khác nào đem cái chết chộp vào lòng bàn tay, không cần phải sợ hãi. Cho nên ban đầu cô ở bên dòng suối gặp Hách Phúng, là chuẩn bị nhảy sông tự tử?”

Tiểu Hàm do dự, vẫn gật đầu.

“Lúc sau vì cái gì thay đổi suy nghĩ?”

“Tôi…Bởi vì tôi nhìn thấy Hách Phúng ca lớn lên thật đẹp, tôi muốn nhìn thêm vài lần, sau đó liền vẫn luôn đi theo phía sau. Sau đó, cảm thấy đói bụng, nhịn không được phòng bếp ăn vụng, không nghĩ liền bị phát hiện.”

Hách Phúng dở khóc dở cười, chẳng lẽ dung mạo chính mình liền có thể ngăn người khác giới tự sát? Về sau nên tận dụng một chút.

“Nói đúng.”

Lâm Thâm ngoài ý muốn gật đầu tán thành:”May mắn khi đó cô chưa kịp tự sát, nếu không liền nhìn không thấy người này, có phải hay không?”

Tiểu Hàm nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, vui mừng gật đầu.

“Lần này là Hách Phúng, tiếp theo sẽ là người nào, ngay cả khi thời điểm cô lựa chọn kết thúc mạng sống của mình, cô vĩnh viễn không biết sẽ mất đi cái gì, là bình minh ngày hôm sau, cũng là một cuộc sống hạnh phúc.”

Lâm Thâm nói: “Sợ hãi tử vong, cho nên chính mình lựa chọn tử vong, thực ra cô không hề khống chế được nó, mà là bị nó hoàn toàn thao túng.”

Tiểu Hàm nghi hoặc:”Chính là, ai cũng phải chết nha. Chết sớm hay chết muộn, không bằng chết ngay bây giờ, bớt được rất nhiều phiền toái, không tốt sao?”

Hách Phúng nghe được lí luận này, khóe miệng hơi hơi run rẩy, vội vàng nói:“Đương nhiên không tốt!”

“Vì sao?”

“Cô nghĩ lại, nếu cô chết trước khi thấy tôi, không phải là không được nhìn thấy người đẹp giống như tôi?”

Tiểu Hàm gật gật đầu.

“Cũng không ăn được cơm tôi nấu.”

Tiểu Hàm lộ ra vẻ mặt không muốn.

“Còn có nhóm Tiểu Hồng Tiểu Lục Tiểu Bàn trong vườn, cô cũng không thể mỗi ngày cùng bọn nó nói chuyện.”

“Chính là cho dù hiện tại tôi không chết, đợi đến một ngày nào đó chết đi cũng sẽ mất chúng nó nha, có cái gì khác nhau sao?”

“Khác nhau! Rất khác nhau!” Hách Phúng nói:”Không cần biết thiên trường địa cửu, chỉ cần biết sống với chính mình là được! Cho dù ở trên cuộc sống này sống thêm được một phút cũng là đã có lời, làm việc mình muốn làm không vui vẻ sao? Cùng đại thụ gia gia của cô chào hỏi không vui vẻ sao? Cùng chúng tôi làm việc, cô không vui sao?”

“Rất vui!”

“Đúng vậ, nhiều thêm một giây, cô liền có thêm được nhiều niềm vui hơn, mất đi một giây là có lỗi với bản thân mình.” Hách Phúng mỉm cười:”Tốt hơn so với Lâm Thâm tên kia, nếu như vừa rồi anh ta ngã xuống vách núi chết đi, vậy thì thật lỗ rồi. Không lão bà, không con cái, sự nghiệp chưa thành công, người giống như anh ta đi địa phủ cũng sẽ không cam tâm đâu.”

“Có lão bà,có con cái, sự nghiệp thành công liền có thể đi chết sao?” Tiểu Hàm mở to mắt hỏi.

“Cũng không bắt buộc là phải như vậy.” Hách Phúng xấu hổ:” Nói tóm lại, khi còn sống làm được những gì, cho dù làm được thật ít nhưng cũng có lời. Nghe nói địa phủ có một quy định, lúc còn sống mang lại cho mình và người khác thật nhiều niềm vui thì có thể nhanh chóng đầu thai, kiếp sau nhất định hạnh phúc.”

“Thật vậy sao?” Tiểu Hàm trong mắt hiện lên ao ước.

“Đương nhiên.”

“Nếu tôi khiến mình và ngườu khác thật nhiều niềm vui thì có thể ở địa phủ làm nhiều việc khác sao?”

Thì ra cô gái này đem niềm vui trở thành tiền tệ thông hành trong địa phủ. Hách Phúng gật đầu, nói dối:”Có thể.”

“Có thể muốn ăn gì thì ăn sao?”

“Ách, nếu địa phủ có cái ăn…”

“Tôi có thể ở khách sạn 5 sao sao? Có phòng tổng thống nữa a! “

“Nếu địa phủ có ….” Hách Phúng nhỏ giọng nói.

“Còn có, nếu tôi có thật nhiều niềm vui thì cũng có thể chia cho người khác một ít sao?”

Tiểu Hàm nghiêm túc nói:”Chia cho ba ba và mụ mụ, cho Hách Phúng đại ca, Lâm Thâm đại ca, cho mọi người sau này khi xuống dưới ngày nào cũng vui vẻ.”

Hách Phúng dở khóc dở cười:”Có thể có thể, bất quả bây giờ nghĩ nhiều như vậy còn rất xa.” Cậu xoa xoa đầu Tiểu Hàm nói:”Thừa dịp chúng ta còn sống tốt, tìm cho chính mình vui vẻ mới là quan trọng. Một tấc quang âm một tấc vàng.”

“Ân!” Tiểu Hàm nắm chặt tay:”Tôi nhất định cố gắng!”

Hách Phúng không còn gì để nói.

Tiểu Hàm vui sướng đung đưa chân đánh lên mặt nước.

“Tôi vốn nghĩ chỉ cần ra ngoài thế giới nhìn ngắm một chút, như vậy liền sẽ không tiếc nuối. Chính là cùng Hách Phúng ca ca các nanh sống chung thật lâu, tôi lại càng luyến tiếc, càng không muốn rời đi. Tôi còn tưởng rằng chính mình càng thêm sợ hãi tử vong, trở nên nhát gan. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, hình như là không phải như thế.”

Tiểu Hàm ngẩng đầu, đối với hai người lộ ra nụ cười rạng rỡ.

“Bởi vì tôi biết cùng hai người một chỗ rất là vui vẻ, cho nên mới muốn có thêm thật nhiều thời gian.” Nói tới đây, vẻ mặt cô lại có chút ảm đạm.

“Làm sao vậy?” Hách Phúng hỏi.

“Tôi nghĩ đến ba ba mụ mụ. Bởi vì bọn họ bình thường cũng không có mang tôi ra ngoài, cho nên tôi mới trộm chạy đến đây.” Tiểu Hàm chau mày:”Bọn họ nhất định đang lo lắng cho tôi, nhất định sẽ không vui.”

Hách Phúng cùng Lâm Thâm liếc nhau, Hách Phúng nói:”Này dễ lắm. Đem phương thức liên lạc của cha mẹ cô cho chúng tôi, để bọn họ cùng cô sống, được không?”

“Ân!” Tiểu Hàm vui vẻ từ trên đá nhảy xuống:”Trở về liền liên hệ! Tôi ước gì giây tiếp theo sẽ được nhìn thấy ba ba và mụ mụ. Thật nhớ họ!”

Cô chạy như bay xuống sông, khiến nước sông văng lên tung tóe.

“Tôi muốn nói cho mụ mụ biết, thế giới bên ngoài một chút cũng không đáng sợ! Có rất nhiều người thật đẹp, thật là nhiều người tốt!”

“Khi mụ mụ đến, tôi muốn cho bà nhìn thấy nhóm Tiểu Hồng Tiểu Bàn, nói cho bà biết tôi cũng có thể làm mụ mụ!”

“Còn có ba ba, ông là đầu bếp a! Hách Phúng ca ca có thể thỉnh giáo trù nghệ của ba ba!”

Tiểu Hàm ở trong nước khuấy đảo, tiếu ngữ doanh doan, cái bóng trong nước cùng cô nhảy múa, như là mặt gương đối xưng hai người giữa hai thế giới khác nhau, đồng thời làm nổi bật nét mặt tươi cười của cô gái trẻ.

“Tôi hiện tại một chút cũng không sợ hại!”

“Tôi đang rất vui a!”

Thanh âm vui sướng truyền khắp sông, Hách Phúng và Lâm Thâm ở bờ sông nhìn cô gái trẻ, hai người cùng lộ ra ý cười.

Lạch cạch.

Nhưng mà, tựa như đất lở mặt nước rung chuyển, nguyên bản hình ảnh khoái hoạt bị đột ngột đánh vỡ.

“Tiểu Hàm — —!”

Hách Phúng mãnh liệt đứng lên, hoảng sợ hô to.

Cô gái trẻ đứng giữa sông, đột nhiên vô lực ngã xuống, văng lên một mảnh nước bọt.

Trong phút chốc cái bóng trong nước biến thành từng mảnh nhỏ.

Hóa thành ngàn phiến vạn phiên, rốt cục, vô pháp ngưng tụ.