_ Ta đã xem qua báo cáo sơ bộ ban đầu của " thành hội". Các con số không có vấn đề gì, mọi người làm rất tốt. Bây giờ đi vào báo cáo chi tiết, từng bộ hãy nói ra vấn đề của mình, mọi người sẽ cùng thảo luận.
Mộng Băng Doanh khép lại trang cuối cùng của bản báo cáo sơ bộ, mắt nhìn về hướng các ủy viên đang ngồi trong phòng họp. Thành hội là bản kế hoạch Mộng Băng Doanh đề ra, mục đích là lợi dụng buổi đấu giá của Tạ gia, làm cơ hội quảng bá hình ảnh cho Nha Trang thành, hàng loạt những sự kiện diễn ra tiếp sau đó, chính là nội dung chủ yếu của kế hoạch thành hội.
Khi kế hoạch thành hội được đưa ra, chỉ dòng yêu cầu kinh phí đầu tiên, đã khiến mọi người rùng mình. Một kế hoạch chỉ diễn ra trong thời gian chưa tới nửa tháng, lại dùng tới hai năm kinh phí hoạt động của Nha Trang thành, thời gian triển khai cũng quá gấp, chính là ngay lập tức. Mà mục đích của kế hoạch cũng quá mông lung, quảng bá và chiêu mộ, thứ khó dùng con số để phân tích thiệt hơn.
Nếu là người khác đưa ra, chắc chắn bản kế hoạch sẽ bị gạt bỏ, cơ hội lên mặt bàn cũng không có. Nhưng chủ tịch Mộng Băng Doanh thì khác, uy vọng của chủ tịch hơn cả mặt trời ban trưa, nếu không có chủ tịch, Nha Trang thành lúc này phải lo gồng mình kiếm đủ tiền trợ cấp phúc lợi, khỏi nói tới cái gì quảng bá.
Bản kế hoạch thành hội khi đó được thông qua nhanh chóng, phiếu thuận là tuyệt đối, thậm chí có người bỏ phiếu khi chưa đọc xong bản kế hoạch. Cả Nha Trang thành như cổ máy hoạt động hết công suất, từng bước của kế hoạch thành hội được triển khai nhanh chóng, mọi người chỉ hận không thể mọc thêm tay nữa.
Nỗ lực họ bỏ ra đã được bù đắp xứng đáng, kế hoạch thành công tốt đẹp, lợi ích mang lại còn vượt qua dự đoán ban đầu. Tính tới nay, chỉ nói số tiền thu được thông qua mua sắm tiêu phí từ các khách du lịch bốn phương, đã đủ bù vào kinh phí tổ chức ban đầu. Tiền thu được từ bản quyền phát sóng xếp thứ hai, hiện hội đồng đang hướng tới các hợp đồng quảng cáo dài hạn, đảm bảo con số tăng ổn định.
Còn số tiền thu được từ các sự kiện, theo bố cáo ban đầu, sẽ dùng cho phúc lợi thành phố, không tính thành lợi nhuận. Nhưng thùng chỉ có một cái, gạo đổ vào góc nào thì vẫn là gạo trong thùng. Theo bản quyết toán số tiền này sẽ được dùng để xây dựng thêm hai học viện cơ giới nữa. Đó sẽ là bước thay đổi về chất của Nha Trang thành.
Còn về mục đích ban đầu của kế hoạch thành hội, rủ người đến dễ, giữ người lại mới khó. Nhưng mọi người tin rằng với chủ tịch Mộng Băng Doanh thì không có gì là khó. Ví như hơn nửa số người ngồi ở đây, không có xuất thân từ Nha Trang thành, là bằng chứng sống rõ nhất.
Người đầu tiên lên tiếng là ủy viên lo khâu tiếp đón của kế hoạch:
_ Tất cả các cơ sở lưu trú đều đã kín phòng, kể cả cơ sở tư nhân và nhà dân được điều động. Quy mô các hội trại đã mở rộng gấp đôi, lô hàng thiết bị khoang cư trú lưu động mới nhập về đã dùng gần hết, liệu có nên nhập thêm một lô nữa hay không.
_ Không cần, đó là vật phẩm tiêu hao, không thiết thực khi dùng lâu dài. Mở thêm hai hội trại quy mô vừa nữa, đặt cạnh nhau một cho nam một cho nữ. Đem số khoang lưu trữ còn lại đặt ở giữa, mở thêm chế độ thuê theo giờ.
Ủy viên đảm nhiệm khâu tiếp đón trợn mắt nhìn chủ tịch Mộng Băng Doanh. Ý này còn hơn cả cao kiến, là ông nội của cao kiến đó nha. Cấm công khai nhưng cho quyền lén lút, kiểu này thì đám nam thanh nữ tú đó, sếp hàng dài mà bồng bế nhau vào khoang cư trú. Tiền thuê ngắn hạn đương nhiên sẽ nhiều hơn, mà có thuê dài hạn, hai người ở chung một khoang thiết kế dành cho một người, chắc chắn sẽ không phàn nàn gì đâu, ấm cúng quá mà. Mà có vấn đề gì xảy ra cũng là chuyện của chín tháng sau, việc của bên dân số, mình không cần phải lo.
Một vị ủy viên khác lên tiếng:
_ Hiệp hội sinh tồn giả có mức tiêu thụ rất tốt, nhưng chủ yếu là sản phẩm thứ phẩm, các mặt hàng tinh phẩm vẫn kén người mua, tiền thuế thu được chỉ bằng một nửa so với các mặt hàng cấp thấp.
_ Mở thêm các tua du ngoạn đến nơi giao dịch của hiệp hội, cứ chú trọng vào việc mua bán các sản phẩm cấp thấp. Khi gần bế mạc thông báo với hiệp hội sinh tồn giả, Nha Trang thành sẽ thu mua số lượng lớn các mặt hàng tinh phẩm, yêu cầu là phải có giá ưu đãi.
Việc này đã nằm trong dự đoán ban đầu của Mộng Băng Doanh, thành thị muốn phát triển thì sản phẩm từ vùng sinh tồn là không bao giờ đủ, cơ hội thu mua số lượng lớn với giá rẻ là không dễ có được.
Ủy viên phụ trách đại hội thi đấu lên tiếng:
_ Bên đại hội cơ giới sư thì không có vấn đề gì, nhưng bên cơ giới sĩ thì hơi lạ. Thí sinh tham gia hình như đều quen biết nhau, có thù oán trước, đều ra tay rất nặng, tổ trọng tài cùng tổ y tế yêu cầu bổ sung thêm nhân lực.
Mộng Băng Doanh hơi cười, đây là tác phẩm của ông chú Raphen. Đám sĩ quan tinh anh trẻ tuổi được cử đến, lại không có ràng buộc gì. Đa phần cùng một lứa xuất ra từ các học viện, năm xưa còn đi học có chuyện nói chưa xong thì giờ rảnh rỗi gặp nhau lại nói tiếp, cũng là bình thường.
Mộng Băng Doanh lo hơn về đại hội cơ giới sư, đám chế tạo đó im lặng đã thành tính, muốn họ sôi động thật không dễ gì. Hiện tiền bản quyền phát sóng thu được từ bọn họ là thấp nhất, nhà tài trợ hay đăng ký quảng cáo cũng không nhiều, Mộng Băng Doanh suy nghĩ, có lẽ phải trút vốn gốc.
_ Bên đại hội cơ giới sĩ ngoài các nữ sinh mệnh sư của Tạ gia, tuyển thêm lượng lớn nữ chăm sóc viên, tỉ lệ là một sinh mệnh sư, năm chăm sóc viên. Trọng tài không cần tăng thêm, thay vào đó tăng lương và tăng ca là được. Đổi phần thưởng thanh năng lượng tinh thuần thành thanh năng lượng sinh mệnh.
_ Bên đại hội cơ giới sư, phần thưởng tăng gấp đôi, tăng thêm một khỏa tinh hạch đặc thù của tinh thú cấp hai.
Suy nghĩ thêm một chút, Mộng Băng Doanh nói tiếp:
_ Chuyển thời gian chung kết của hai đại hội,sẽ diễn ra vào dạ tiệc hóa trang. Người chiến thắng sẽ nhận được một vé tham dự đại hội đấu giá, là vé mời danh dự.
Tất cả các ủy viên đều trầm ngâm, đây đúng là một đại thủ bút. Tinh hạch của tinh thú đặc thù cấp hai thì quý khỏi cần nói, dùng tiền khó mua được, sức chiến đấu của tinh thú cấp đó, tương đương với chuẩn chiến sĩ hoàng kim của nhân loại, lần này đám thí sinh cơ giới sư kia, dám sẽ cầm bút khắc mà đánh nhau. Bên truyền hình tha hồ mà quay được cảnh đẹp.
Vấn đề là bên đại hội cơ giới sĩ,quà thay đổi thực tế hơn là việc nhỏ, chuyện lớn là cái chế độ chăm sóc kia. Bị thương là rơi vào vòng tay của sáu mỹ nữ, lại có một một đặc thù sư của Tạ gia, cái nôi sản sinh mỹ nữ, hạnh phúc khó nói nên lời. Sợ là cuộc đấu sẽ thay đổi về chất, chỉ công không phòng, lấy bị thương làm mục đích, vậy sẽ thảm liệt tới mức nào. Ít nhất phí bản quyền phải tăng gấp đôi. Không hổ là tuệ nữ mà.
Còn bản quyền của đêm thi đấu chung kết, cùng lúc với dạ tiệc hóa trang, thét giá bao nhiêu mà không được.
Nhiều vấn đề được ra, Mộng Băng Doanh nhanh chóng đưa ra phương án. Buổi họp trở thành buổi phân bố mệnh lệnh của nàng. Mọi người đều không có khúc mắc gì, lấy lợi ích chung làm chính, chỉ cần làm tốt việc của mình thôi.
Khi buổi họp sắp kết thúc, thì bỗng có một người nữa lên tiếng. Người này tên là Thục Sinh, hiện Thục Sinh tuổi còn trẻ chỉ mới 25, hiện chưa phải là ủy viên chính thức, cần công tác thêm một thời gian nữa thì mới được đề xuất bổ nhiệm. Trong kế hoạch thành hội, Thục Sinh không được phân nhiệm vụ chính gì. Bộ phận của Thục Sinh là y tế thú y, công việc chủ yếu là huấn luyện và chăm sóc tinh thú cấp thấp cho Nha Trang thành, dùng vào nông nghiệp, nông sản hay vận tải, nói thẳng ra là chăn nuôi. Bình thường Thục Sinh rất ít nói, việc hắn chủ động lên tiếng làm mọi người khá ngạc nhiên:
_ Chủ tịch, tôi muốn báo cáo về dịch bệnh da xanh lá gần đây, quy mô bệnh đã mở rộng, đã có tinh thú cấp thấp sống lân cận Nha Trang thành mắc bệnh.
Nói xong Thục Sinh cũng đưa ra bản báo cáo của mình, chữ viết chưa đầy mặt giấy, hắn không giỏi viết báo cáo, mà thật cũng không có gì nhiều để báo cáo.
À thì ra là bệnh dịch của bọn tinh thú cấp thấp, trách nhiệm của hắn, hắn báo cáo là đúng, mà cuộc họp lần trước không phải nói xong rồi sao, hiệu xuất của ngươi thật kém quá đó. Báo cáo nhanh chút đi, ta còn phải về lo công việc nữa, quan trọng hơn việc của ngươi nhiều. Mọi người tuy vẫn còn ngồi lại bàn họp, nhưng nét vội vã biểu hiện thì không cần giấu.
Bệnh dịch da xanh lá của tinh thú cấp thấp vừa được phát hiện gần đây, khoảng hơn tuần trước. Theo nghiên cứu thì bệnh dịch này khiến da của tinh thú chuyển qua màu xanh lá, biểu hiện khác là ngủ nhiều, rũ rượi, kém ăn, kém hoạt động. Ngoài ra các chỉ số khác của chúng hoàn toàn bình thường
Hiện bệnh dịch chỉ mới phát hiện ở tinh thú cấp thấp, bốn hoặc năm trở xuống, cấp gần suy thoái. Không có dấu hiệu lây sang người, hay động vật thông thường. Chưa biết có lây sang tinh thú cấp cao hơn hay không, nếu có thì cũng sẽ rất khó, vì khu vực xung quanh nơi nhân loại sinh sống, tinh thú cấp cao sẽ không xuất hiện.
Ngoại trừ làm giảm hiệu xuất của các tinh thú được huấn luyện dùng cho việc vận chuyển ra, thì chưa có vấn đề gì lớn. Mức ưu tiên không cao, nhất là trong những ngày này của kế hoạch thành hội. Có người còn ra ý kiến thu thập bệnh mẫu, bán cho các sinh tồn giả, nếu thật có thể khiến tinh thú cấp cao nhiễm bệnh, trở nên lừ đừ, thì việc săn bắt sẽ dễ dàng hơn. Nhưng cũng gác lại sau, tạm cứ tiếp tục nghiên cứu cách chữa trị.
Dịch bệnh dù có nguy hại hay không thì vẫn là dịch bệnh. Tuệ nữ Mộng Băng Doanh chắc chắn sẽ không xem thường. Nhưng cũng phải có mức ưu tiên trước sau, hiện toàn lực của Nha Trang thành đề dồn vào kế hoạch thành hội, khó phân ra phần sức khác. Kế hoạch giải quyết nàng cũng đã có, nhưng đành để chậm hơn mấy ngày.
_ Ta biết rồi, phương pháp giải quyết ngươi cứ soạn trước, cuộc họp lần tới sẽ thảo luận cách triển khai, chủ yếu bây giờ là nghiên cứu chi tiết hơn, có thể ra ngoại vi thành để thu thập mẫu, nếu cần thêm người thì cứ nói, ta sẽ sắp xếp.
_ Để em, để em..
Khi Mộng Băng Doanh vừa dứt câu thì thư ký Laurie đã vội chêm vào. Có lẽ biết mình hơi hớ hênh nên Laurie vội che miệng, nhưng không kịp rồi.
Ồ..ồ...Mọi người nhìn Laurie, có chút mỉm cười vỡ lẽ, Mộng Băng Doanh cũng vậy. Nghe nói bữa trước thấy thư ký Laurie nắm tay trai lạ trên đường, tung tăng tung tẻ, tưởng là lời đồn thổi, ai dè lại là thật. Laurie vừa trẻ vừa xinh đẹp, lại giỏi giang, dự là sẽ có không ít thanh niên nửa đêm cắn gối đây.
Mọi người nhìn sang Thúc Sinh, gật đầu khen ngợi, có người còn đưa ngói tay cái. Cha ông nói không sai, trong tán gái thằng ít nói nhất là thằng nguy hiểm nhất, tẩm ngẫm tầm ngầm mà đấm chết voi. Còn trẻ vậy mà sắp thành ủy viên thì phải có chút tài năng chứ. Bản lĩnh dắt gái, nhầm, phấn đấu này thật đáng học hỏi. Mà chiêu này cũng thật hay, lấy cớ dịch bệnh để công khai dắt nhau đi, dám có một khoang cư trú lại hao hụt đi à nha, càng ở gần thì càng dễ nghiên cứu mà.
Xôn xao một chút thì buổi họp kết thúc, mọi người nói cười vui vẻ rời đi, chỉ có Thúc Sinh im thin thít và Laurie mặt đỏ như trái gấc.
Mọi người đều tin vào sự phát triển rực rỡ của Nha Trang thành trong tương lai.
Còn cái dịch bệnh da xanh lá không nguy hiểm kia..thì không có gì nguy hiểm cả.
Bonus: Tản mạn.
P/s: Không thích thì đừng đọc.
Nhật ký lang thang:
Năm tôi 22 tuổi, tôi theo công trình đến thành phố mới. Công việc rất vất vả, rất vất vả...
Rồi thầu chính ôm tiền bỏ chốn, thầu phụ gom đủ phần mình cũng mất dạng. Công nhân chúng tôi lao đao.
Gắng gượng hơn tuần, lần lượt từng người trong nhóm ra đi, về nhà hoặc tìm việc khác. Chia tay nhau bằng cái vỗ vai.
Tôi ở lại cuối cùng, phòng trọ còn vài ngày mới hết hạn. Tôi tìm ra cách để trộm đồ trong công trình. Rất dễ để trót lọt, tôi có chút hả hê, làm người xấu lúc nào cũng dễ hơn.
Tôi trộm nhiều hơn, và rủ thêm đồng phạm. Tôi không ngốc, tôi chọn những thứ rẻ tiền, dễ bán, nằm lăn lốc khắp nơi trong công trình. Cứ cho là bị bắt, cũng không thành tội nghiêm trọng gì.
Công việc thuận lợi tới mức, tôi thuê thêm một phòng bên cạnh để làm kho chứa. Không đi bán lẻ nữa mà gọi người đến thu mua. Tôi kết thúc với đồng phạm cũ, rồi thuê người làm trả lương tháng. Tôi lo việc lấy ra, còn nó khuân vác về phòng.
Nó siêng năng giống tôi lúc trước, nhưng nhỏ tuổi hơn và gầy hơn. Nó muốn kiếm đủ tiền, để đi học nghề, rồi về quê. Tôi cho nó tiền ăn mỗi ngày, coi như phần thưởng, còn tiền lương thì tôi giữ giùm.
Tôi nghiễm nhiên trở thành chủ. Tôi liều lĩnh hơn, kiếm được nhiều hơn. Và cũng khôn ngoan hơn, tôi học được cách ăn chia với bảo vệ, khiến hắn phải ăn trộm giùm tôi.
Sau lần tiêu thụ cuối cùng,tôi đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Tôi bỏ trốn ngay trong đêm, đó là một quyết định đúng, tôi biết là như vậy. Việc đó giúp tôi tiết kiệm một khoảng tiền, lương và ăn chia.
Một năm sau,tôi xuống bến xe ở một thành phố lớn. Lúc chờ người tới đón, tôi thấy một người quen. Là thằng nhóc tôi đã từng thuê, nó bảo kê đám nhóc khác, ăn xin hoặc ăn giựt trong bến xe. Có vẻ cuộc sống của nó rất tốt.