Cơ Giới Khách

Chương 62: Chấp pháp giả




Trong ánh mắt sững sờ của mọi người, Vương Lang đưa tay qua, dùng đũa kẹp mảnh gỗ chỉ cách tròng mắt của Trương Mạn Mạn chưa tới một đốt ngón tay, để xuống mặt bàn. Lấy đầu đùa chùi chùi vào khăn ăn vài cái, rồi tiếp tục ăn tiếp. Phía bên kia, khoái đao của Hoa Đốn đang vung tới bỗng lệch qua một bên, Mạc Ba Tư chộp lấy cơ hội, lùi lại một bước rồi tiếp tục vung chưởng đánh tới, đội viên hai bên cũng bắt đầu tham chiến, bàn ghế đỗ gãy khắp nơi, hai bên chiến đấu kịch liệt, tình thế rơi vào giằng co. Đương nhiên đường đao bị lệch của Hoa Đốn, cũng là tác phẩm của Vương Lang. Thấy Tô Kinh nhìn mình đang định lên tiếng, Vương Lang khẽ nhắm mắt, nhẹ lắc đầu, Tô Kinh đành im lặng, Vương Lang cố gắng gắp cho đến miếng cuối cùng.

Tình huống trong thực đường vô cùng đặc sắc, vòng người xung quanh hò reo, chính giữa là một nhóm khoảng ba mươi người lấy Hoa Đốn và Mạc Ba Tư làm trung tâm, đánh nhau loạn xạ, tiếng đao kiếm va vào nhau, tiếp la hét ầm ĩ, thỉnh thoảng còn văng ra tiếng mắng chửi thô tục. Cách chiến trường đó một khoảng vài bước chân, một bàn sáu người giống như thế ngoại cao nhân, lẳng lặng ngồi ăn uống, không màn tới xung quanh. Có thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tay nâng ly trà chăm chú nhìn một thiếu niên đang ăn như hổ đói, thỉnh thoảng thiếu nữ còn gắp vài miếng ngon bỏ vào chén thiếu niên, không khác gì mẹ hiền chăm con.

Tình thế diễn ra như thế này, là nhờ đến tài năng lớn nhất, đặc biệt nhất của Mỹ Mỹ, tài ăn và ngủ. Khi vừa bước vào doanh trại, lỗ mũi nó khịt khịt lên một chút, vội vàng truyền âm tới Vương Lang, nói là đi hưởng thụ vị nhân sinh, sau đó mất dạng về hướng nhà bếp của thực đường.

Nhờ công lớn đó của Mỹ Mỹ, Vương Lang tranh thủ được một khoảng thời gian để hấp thu năng lượng tinh thuần vào vòng sáng, có lẽ nhờ đặt trong vòng sáng xanh dương, nên tốc độ hấp thu của Vương Lang nhanh hơn nhiều, chưa tới nửa ngày đã lấp đầy được vòng sáng đầu tiên nhỏ nhất, thêm một chút nữa ở vòng thứ hai.

Nhiêu đó thôi là đủ để Vương Lang sài rồi, khi tranh cãi mới nổ ra, Vương Lang theo thói quen, bật vùng khống chế, dùng năng lượng tinh thần để thăm dò, mặc dù cắm đầu ăn uống nhưng hắn nắm rõ mọi việc trong thực đường như lòng bàn tay.

Những mảnh vỡ bay tới mang theo khí của võ sư cấp bậc tinh anh đối với người bình thường đúng là nguy hiểm chết người, nhưng với cơ giới sĩ thì chẳng là gì cả, chỉ dùng vòng năng lượng tinh thần bảo hộ thôi là quá đủ để ngăn rồi. Vương Lang cũng vậy, nhưng hắn nghĩ làm thế là quá khoa trương, dù sao xung quanh cũng chỉ là những người bình thường, nên mới vờ dùng đũa để bắt lấy.

Người vô tình, kẻ hữu ý, trong mắt mọi người thuộc tổ đội của Tô Kinh, Vương Lang bây giờ là cao thâm không lường được, nếu đổi lại, mãnh gỗ đó chắc đủ xuyên qua họ tới mấy lần, đừng nói là hành động ngăn cản tùy tiện của Vương Lang. Vài người "thâm sâu " hơn còn liên tưởng đến đôi đũa không chút sứt mẻ của Vương Lang, đây phải chăng là cảnh giới võ học như trong huyền thoại, dùng nhành liễu để chống lại đao thương hay sao.

Có người khẽ liếc đám đông vây quanh s60D8jy đang hò reo cổ vũ, thỉnh thoảng phải tránh trước né sau, thậm chí còn bị thương do văng mảnh, kiêu ngạo mà lắc đầu, nơi đây mới là an toàn nhất nha, cảm giác nâng chén trà giữa muôn trùng kiếm địch, chính là đây sao, thật là cảm khái quá đi mà, nếu thêm cái quạt phe phẩy thì đúng là hợp cảnh mà, nghĩ là làm,có người không có quạt thì thay bằng đùi gà, gió thì không có nhưng mỡ văng ra thì không thiếu.

Chợt Vương Lang khựng lại, có gì đó vừa lọt vào vùng tinh thần cảm nhận của hắn, hắn chỉ vừa loáng thoáng cảm nhận được, vấn đề là vừa nhận thấy thì biến mất ngay. Trực giác báo hiệu sự nguy hiểm, Vương Lang khếch đại vùng khống chế của mình, lập vòng bảo hộ, tay từ từ hạ chén xuống, không ngừng cảm nhận sóng tinh thần xung quanh, các giác quan đều tập trung hết mức. Mình lại quá chủ quan rồi, Vương Lang thầm nhủ.

Đúng là có nguy hiểm, nhưng sự nguy hiểm đó không hướng vào hắn. Một bóng mờ màu đen vụt xuất hiện trong thực đường, nhanh như chớp len lỏi vào đám người đang ẩu đả. Khoản khắc sau, Hoa Đốn và Mạc Ba Tư dừng lại, xung quanh hai người bọn họ, đám đội viên ngã như rạ cùng lúc. Tất cả mọi người trong thực phòng đều im lặng kinh ngạc, gần như nín thở. Bỗng một người chỉ tay lên trên, rung rung nói:

_ Dạ..khách, là dạ khách.

Lơ lửng trên không trung của thực phòng, một người mặc áo choàng đen phủ kín, đeo mặt nạ đen trên mặt, khí thế hoàn toàn thu liễm, đôi mắt lạnh lẽo ẩn hiện dưới lớp mặt nạ, phát ra một giọng nói trầm khàn:


_ Người náo loạn, đến hình đường, những người khác,giải tán.

Không một âm thanh nào khác vang lên, mọi người im lặng làm theo, nhiều người sau khi rời khỏi thực đường, về tới phòng riêng của mình mới dám thở mạnh một hơi.

Vương Lang cũng hòa vào dòng người rời khỏi thực đường, hắn cố tình tránh mặt, không đi chung với tổ đội Tô Kinh, hắn có một cuộc hẹn cần phải đến.

Khi ra lệnh xong, thân ảnh người áo đen mờ dần rồi biến mất, trước lúc đó một tin nhắn được truyền âm đến Vương Lang, vang trong đầu hắn là giọng trầm khàn vừa nãy: " Nửa tiếng nữa, hiện diện tại hình đường "

Vương Lang không thích đánh bạc với bản thân, những việc không nắm chắc hắn sẽ không tùy tiện đâm đầu vào. Việc đầu tiên hắn làm là tìm hiểu tung tích của người vừa rồi, việc cũng không khó lắm, lúc mọi người định thần lại cũng là lúc những lời bàn tán vang ra.

Dạ khách là tên của một tổ đội cũng là tên chung của các thành viên trong tổ đội đó. Tổ đội gồm sáu người, luôn đi theo chấp pháp giả của vùng sinh tồn. Nhiệm vụ của họ là đại diện cho nhân loại giám sát sự thực thi của hiệp định ban đầu.

Chấp pháp giả là chức vụ truyền thừa, một đời đều được chọn ra bởi chấp pháp giả đời trước. Tại thế lực nhân loại trong vùng sinh tồn, mệnh lệnh của chấp pháp giả là cao nhất, thậm chí vượt qua tiếng nói của liên minh hay các đại gia tộc, còn tổ đội sáu người dạ khách là người thực hiện mệnh lệnh đó.

Thân phận của chấp pháp giả là tuyệt đối bí mật, số người có thể biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, đều thuộc tầng cao nhất của nhân loại. Còn tổ đội dạ khách là do đích thân chấp pháp giả chọn lựa, từ trước đến nay luôn duy trì ở con số sáu người, không thêm hay bớt.

Năng lực, độ tuổi, giới tính, tên gọi....của chấp pháp giả luôn là bí mật. Nhưng chưa từng có ai nghi ngờ về năng lực của chấp pháp giả, kể cả tinh thú cấp cao cũng không dám tùy tiện chọc giận, số lượng tinh thú vương phạm luật, chết trong tay chấp pháp giả không phải chỉ một hai.

Tương tự, nhân loại cũng vậy, trước đây, khi hiệp hội sinh tồn giả chưa được thành lập, đã từng có trường hợp vài gia tộc hợp tác với nhau, đưa lượng lớn cơ giới sĩ và thiết bị cơ giới cấp cao vào vùng sinh tồn, trong đó cũng có vài cơ giới sĩ cấp hoàng kim,mục đích là muốn khai thác qui mô lớn một mỏ nguyên liệu cao cấp họ tìm được.

Kết quả là có đi mà không có về, theo lời những người bình thường còn sống sót kể lại, cuộc chiến diễn ra nhanh chóng, chỉ một mình chấp pháp giả ra tay, dạ khách chỉ làm người dọn bãi. Từ đó các gia tộc đành phải thành thật tuân theo hiệp ước, một tiếng ho cũng không dám phát ra.

Từ trước đến nay chỉ có duy nhất một người có thể không tuân theo qui định, thoải mái đi khắp mọi nơi, tiếp xúc với tinh thú trong vùng sinh tồn, lại đặc biệt được hoan nghênh chào đón, có người còn thấy người đó vui chơi với hơn chục tinh thú vương cùng lúc. Vấn đề là chồng của người đó lại là đời chấp pháp giả duy nhất chủ động công khai danh tính của mình. Cả tinh thú và nhân loại đều nhắm mắt cho qua, không bên nào nói tới luật lệ cả, lý do chung là, coi như vợ đi đến chỗ làm thăm chồng, chuyện nhà người ta, bàn làm gì. Cặp vợ chồng đó là ai hẳn mọi người đều đã đoán ra rồi.

Trường hợp vừa nói trên coi như không tính. Là người thực thi luật thì bản thân cũng phải tuân theo luật. Bản thân chấp pháp giả và tổ đội dạ khách tuyệt đối không phải là người đã khai mở vùng chứa, lý do cho năng lực của họ là điều bí mật, chỉ có thể nói rằng, vị trí của họ là giấc mơ, là cái đích cao nhất muốn hướng tới của những người bình thường.

Không biết thì thôi, biết rồi thì Vương Lang lại càng phát hoảng, rõ ràng mình đã phạm vào điều luật không khai mở vùng chứa quang trọng nhất, đã vậy còn thêm tội giả mạo thành viên hiệp hội sinh tồn giả, nếu tính luôn đến lệnh cấm tiếp xúc thì Mỹ Mỹ nhà mình còn tự xưng là thần thú đó nha. Pháp luật nghiêm minh, tội chồng thêm tội, búng tay một cái Vương Lang ra quyết định, giải quyết tình trạng này chỉ có một cách thôi, đó là trốn.

Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách, quyết định rồi thì phải nhanh chóng làm, như có thần giao cách cảm, Vương Lang chạy vào bếp tìm Mỹ Mỹ, quả nhiên vừa tới gần đã nhận được truyền âm của nó. Không nói nhiều,hai huynh đệ dứt khoát ngay lập tức lên đường, lúc ngoái đầu nhìn mảng hỗn độn trong nhà bếp, Vương Lang thầm nghĩ, sợ là chờ thêm chút nữa sẽ gánh thêm tội bỏ đói cả doanh trại, bụng con hàng này có khi nào cũng không đáy như vòng sáng xanh dương của mình không.

Việc canh phòng của doanh trại cũng không cẩn mật lắm, Vương Lang dễ dàng tìm cớ để thoát ra, để Mỹ Mỹ tàng hình ngồi trên vai, Vương Lang chọn một hướng rồi cắm đầu chạy, còn vận dụng một chút năng lượng tinh thuần để gia tốc. May là ở trạng thái vô hình mức năng lượng mà Mỹ Mỹ mượn cũng thấp đi. Vương Lang vẫn có thể cân bằng giữa việc hấp thu và hao tổn.

Khoảng lúc nửa đêm, tuy đã rời khỏi doanh trại một khoảng khá an toàn, nhưng Vương Lang vẫn không giảm tốc độ, có năng lượng sinh mệnh trao đổi của Mỹ Mỹ,hắn không cảm thấy mệt, hắn định sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy tinh thú hệ phi hành. Chủ quan chính là thiếu thận trọng, hậu quả của nó không bao giờ là tốt. Thời gian gần đây Vương Lang thật đã chủ quan quá nhiều rồi, hắn tự hứa với lòng từ giờ không chủ quan coi nhẹ bất kỳ việc gì nữa, phải như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ, tâm nguyện của bản thân. Lòng quyết tâm làm hắn tự tin hẳn lên.

Nghĩ tới đây,lúc nhìn về phía trước thì hắn xém té xấp mặt, gần đây mà có cục đá nào vừa tay chắc Vương Lang sẽ cầm lấy đập ngay vào đầu. Ông trời có trêu ngươi quá không, con vừa mới tự hứa đã đạp con thêm phát nữa rồi.

Trước mặt Vương Lang có bảy người, sáu người đứng xung quanh khoát áo choàng đen,đeo mặt nạ đen âm trầm đứng nhìn hắn. Người đứng ở giữa thì quay lưng, ung dung đứng chắp tay ngắm nhìn bầu trời. Có ngu đến mấy thì cũng biết đám người đó là ai, nguyên bộ xậu a.

Bonus:

Nhật ký khách sạn hoa anh đào đỏ

Ngày 5: hột mít là tạp vụ của khách sạn, cô đã hơn 40 và luôn nói dối về tuổi của mình. Cô hay khoe khoang về người yêu sống ở nước ngoài của mình. Những lúc vậy cô luôn tỏ ra đắc ý. Lần nọ tay bảo vệ mới nói rằng hột mít nói dối,người hột mít quen là tay vô công rỗi nghề sống gần đây, chính người trên cây phía trước nói cho hắn biết. Tôi không thích người nhiều chuyện nên bẻ đi cái kính đen gọng vàng của hắn. Thế là hắn không ra khỏi tầng hầm được. Hột mít vẫn đắc ý như xưa.