Cơ Giới Khách

Chương 58: Hiệp hội




Sinh tồn giả là tổ chức do nhân loại lập ra sau hiệp định thứ hai đó, theo thời gian nó dần trở thành một chức nghiệp. Ban đầu, vì vùng sinh tồn là một miếng bánh béo bở, nên nhiều tổ chức liên tục được lập ra do các đại gia tộc hay vùng lãnh thổ. Khi đó, mặc dù nguy hiểm chính vẫn đến từ tinh thú, nhưng sự cạch tranh giữa người với người là không thể tránh khỏi, lúc cao trào, số lượng người chết do tranh đoạt còn nhiều hơn trong nanh vuốt của tinh thú.

Việc đó đã chấm dứt từ hơn ba mươi năm trước, một người đã đứng ra sát nhập tất cả các nhóm sinh tồn giả lại thành một, đó là hiệp hội sinh tồn giả hiện nay. Nguyên tắc hoạt động mới của hiệp hội đã gây thiệt hại không ít đến lợi ích của các thế lực, theo đó, nếu ai có nhu cầu về những thứ có trong vùng sinh tồn thì có thể thông qua hình thức phát nhiệm vụ cùng phần thưởng tương đương. Nhóm sinh tồn giả nào hoàn thành nhiệm vụ sẽ có được phần thưởng. Ngoài ra sản phẩm dư thừa tìm được cũng có thể thông qua hiệp hội để bày bán công khai, tìm người mua cao nhất. Hiệp hội chỉ giữ lại khoảng phần trăm nhỏ để duy trì hoạt động và trợ cấp phúc lợi về sau. Còn nhiều nguyên tắc nữa nhưng nhìn chung đều có lợi hơn cho các sinh tồn giả so với việc lệ thuộc vào gia tộc.

Các gia tộc đương nhiên vẫn có thể duy trì được tổ chức của mình nhưng lợi nhuận giữa thu và chi, không còn tốt như lúc trước nữa, trên hết, việc mất đi quyền khống chế trong tay, mới là điều khiến các gia tộc lo sợ. Tuy nhiên, ngoài ngậm quả đắng ra, họ không thể làm được gì khác, thậm chí còn phải lên tiếng ủng hộ, đứng nhìn hiệp hội sinh tồn giả ngày càng vững chắc. Đó là vì chủ tịch danh dự của hiệp hội, không ai khác, chính là đại ca Vương Nhất.

Ngày nay, chỗ đứng của hiệp hội sinh tồn giả đã vững, tồn tại thành một thế lực độc lập, xác định mối quan hệ hợp tác với liên minh và các gia tộc.

Thành phần chủ yếu, chiếm đa số trong hiệp hội sinh tồn là những người bình thường, họ dựa vào sức mạnh và năng lực chiến đấu đơn thuần của cơ thể để hoạt động, làm nhiệm vụ trong vùng sinh tồn. Họ được gọi chung LIbItcg là sinh tồn giả, gồm các vũ sư và vũ sĩ.

Vũ sĩ là những người đã học và rèn luyện phương pháp chiến đấu mà lấy nền tảng là võ học được tích lũy nhiều năm của nhân loại, như quyền pháp, đao pháp, kiếm pháp... Sức chiến đấu của các vũ sĩ, dù là vũ sĩ cao cấp, đương nhiên vẫn không thể so sánh với các cơ giới sĩ được. Sự thiếu hụt về năng lượng tinh thần không thể chỉ dùng cơ bắp để bù đắp.

Vũ sư là những người đã lĩnh hội được tinh hoa võ thuật đỉnh cao, đặc biệt hơn,nhờ sự miệt mài rèn luyện với phương pháp chính xác, nhất là là rèn luyện để nâng cao tâm cảnh của bản thân. Họ có thể mượn dùng được một lượng rất nhỏ năng lượng tinh thần thường được gọi là "khí", để hòa vào chiêu thức của mình, tăng sức mạnh của chiêu thức lên nhiều lần.

Việc sử dụng khí là một hành động đánh đổi, họ phải trả giá bằng năng lượng sống và năng lượng trong ý thức của bản thân. Rất ít vũ sư nào có thể sống qua năm mươi tuổi, người có thể sống, cũng thường rơi vào tình trạng tâm thần phân liệt, ý thức mơ hồ, đôi lúc tới những hoạt động sinh hoạt, sinh lý bình thường nhất cũng không thể tự làm được, nói chung là một phế nhân, may mắn là nhờ phúc lợi của hiệp hội, họ có thể có nơi chăm sóc cho tới cuối đời.

Con đường tàn khốc là thế, gần như chỉ có một điểm đến tang thương cuối cùng. Nhưng việc trở thành vũ sư, vẫn là khao khát, giấc mơ, nỗ lực không ngừng của các vũ sĩ.

Năng lượng tinh thần là cái lạch trời, gần như chia cắt nhân loại ra làm hai tầng thứ, những người có thể, và những người không thế. Dù có phải trả giá lớn đến như thế nào, để có thể bước qua, dù chỉ là vài bước, gần với bờ bên kia, họ vẫn chấp nhận. Nhiều người coi đó, là minh chứng cho sự tồn tại của mình.

Nói tiếp về trận chiến đang diễn ra giữa nhóm sinh tồn giả và tinh thú.

Con tinh thú này, thuộc họ nhà linh cẩu, có thể nhận ra nó bằng hình dạng các đốm trên da, cũng như chùm lông trên đỉnh đầu. Nó là tinh thú cấp 4,thuộc vào hàng đỉnh trong cấp 4, về sức mạnh có thể tương đương nhưng trí lực thì thua kém rất nhiều so với tinh thú cấp ba. Kích thước cơ thể nó cao hơn 3 mét, răng nanh và móng vuốt rất phát triển. Cách chiến đấu của con linh cẩu này hoàn toàn phụ thuộc vào bản năng, đơn thuần là các đòn cào và cắn, cách di chuyển đơn giản, chủ yếu là xoay theo hướng bị tấn công.

Nhóm sinh tồn giả có tám người, bảy nam một nữ, vũ khí là đao,thương và dây thừng. Riêng người nữ dùng roi dài có gắn mũi kim loại nhọn ở cuối. Các thành viên trong nhóm hợp tác rất bài bản, dần dần đã vây quanh con linh cẩu, hai người đứng đối diện đã quấn được dây thừng vào một chân trước và một chân sau của nó, các thành viên đứng hai bên liên tục dùng vũ khí để gây ra vết thương mới trên cơ thể con linh cẩu, miệng vết thương hở ra, máu của nó chảy đầm đìa, nhiều nơi máu còn xịt ra thành tia. Người nữ cầm roi thì cố tấn công vào mắt của con linh cẩu, rất nhanh ngọn roi đã đâm vào mắt trái của nó.

Đúng lúc đó, con linh cẩu gào lên, dùng chút sức cuối cùng giãy giụa, giật tung sơi dây thừng khỏi tay người đứng phía sau, nó lao lên cắn vào đầu người cầm đao đứng gần nhất, nó xoay cổ,quơ cái xác vẫn đang dính vào răng trúng người bên cạnh, khi người đó ngã xuống,nó giơ chân trước lên, hạ xuống, cắm 4 móng sắc nhọn lún sâu vào bụng người đó. Nhả cái xác kia ra, nó cắn vào chân của người đang bị ghim dưới đất, một cái lắc đầu, cơ thể người đó bị xé toạc ra làm hai, rồi nó quay người một chút chân sau đá ra, hất tung người nữ cầm roi bay lên trời. Hướng về phía Vương Lang đang chạy tới.

Cùng lúc đó, một nam tử trung niên cầm thương hô lên một tiếng, nhảy lên không trung, ra một chiêu duy nhất, cắm cây thương vào giữa trán của con linh cẩu. Cả người và tinh thú cùng đổ sầm xuống đất. Mọi việc diễn ra quá nhanh, nữ tử đang bị đá bay chỉ kịp hô một tiếng " đừng" rồi ngất đi, may mắn rơi vào lòng Vương Lang đang chạy tới.

Bonus: truyện ngắn của tác giả. Không thích thì đừng đọc.

Nhật ký khách sạn hoa anh đào đỏ.

Ngày 1. Có một đôi nam nữ muốn thuê phòng, tôi từ chối. Một lát sau họ quay lại,lần này tôi đồng ý. Vì thứ theo sau họ đã hứa để họ yên trong vài ngày nữa. Vậy thì tốt rồi, chỉ cần bắt họ trả phòng trước lúc đó thôi.