Vương Lang men theo đường mòn núi, chạy về phía Nha Trang thành. Nói chạy là bởi vì trong vùng chứa của hắn chỉ còn một vòng sáng, không thể phí phạm năng lượng vào việc bay, đó là Vương Lang, nếu gặp người khác chắc đã suy kiệt đến chết.
Lần trước đi theo Tần Phí, thẳng hướng chim bay, còn bây giờ theo đường mòn lại dẫn ra đường chính, cuối cùng là đường dẫn đến cổng thành. Chính là cổng phía bắc.
Cổng nam của Nha Trang thành tiêu điều vắng vẻ, không ma nào dám đến. Còn cổng bắc thì hoàn toàn ngược lại, nếu đem so sánh, chính là đom đóm với trăng rằm.
Cổng bắc chính là biểu tượng cho sự phồn vinh của Nha Trang thành, riêng nó thôi đã nhìn như một cung điện thu nhỏ.
Tại đây, người người ra vô nhộn nhịp, thậm chí bên ngoài cổng còn có các loại kiến trúc xây dựng, tạo thành một khu thương mại sầm uất.
Cổng thành có hai tầng, tầng dưới dành cho người bình thường và các phi thuyền thương mại. Tầng trên dành cho tầng lớp tinh anh.
Vương Lang đang mặc phục trang riêng biệt, dù là hàng dỏm thì cũng bộc lộ được thân phận tinh anh, đương nhiên hắn phải lên tầng trên để vào thành.
Nhà giàu thì cái cửa cũng giàu, sảnh đón tiếp tầng trên cũng nhộn nhịp không kém sàn giao dịch tinh anh, có đủ các hoạt động mời chào, rao bán.
Tại đây, có hai cửa để báo danh vào thành, một là "tinh anh môn", phía trước có hàng dài mấy trăm người đang xếp thành hàng, chính là người bước xuống từ mấy phi thuyền hạng sang phía xa.
Cổng bên cạnh thì nhỏ hơn, nhưng bài trí công phu, tráng lệ. Chỉ có một hai khách bước vào, nhưng mỗi người đều có năm bảy nhân viên niềm nở tiếp đón, giới thiệu. Cổng đó chính là " đặc thù môn".
Người tinh anh đang xếp hàng, đa phần đều là tuổi trẻ, gương mặt không tránh khỏi nét tự cao, nhưng dễ nhận ra trong ánh mắt của họ, khi nhìn về đặc thù môn, là tràn đầy hâm mộ, kính ngưỡng.
Vương Lang điệu thấp, sau khi dạo một vòng trên sảnh thì hòa vào dòng người đang xếp hàng, thong thả tiến lên.
Có vẻ như đang quá tải, hàng người nhít lên từng chút.
Ngày thường tại cổng bắc nhìn cũng khá xôm tụ, nhưng không quá khoa trương như thế này. Lý do là ngoài sự thu hút của kế hoạch thành hội, thêm phần lớn là công của sát thủ bốn bánh bao đen, khiến các yêu cầu về an ninh hay xác minh thân phận bị siết chặt. Tốc độ cấp giấy phép thông hành của mỗi người chậm hơn rất nhiều.
Đó là mấy điều Vương Lang loáng thoáng nghe được, nghe qua hắn lại cười cười, hung thủ các ngươi đang tìm chắc giờ đang nằm trong lòng chủ tịch của các ngươi, cứ thong thả mà tìm, đừng vội.
Nhưng nghe thêm mấy câu, nụ cười chớm nở đã vội tàn:
_ Ngươi nghe nội dung lệnh "tinh thành" sáng nay chưa.? Cơ bản là giết nhầm còn hơn bỏ sót.
_ Đừng nói là nghe, chính mắt ta vừa nhìn thấy hồi sớm, có mấy kẻ thân phận bất minh, cự cãi lại bảo vệ, tính vượt trạm vào thành, không ngờ bị thuộc tướng của La tướng quân một đòn đánh chết một tên. Mấy tên còn lại tan nát, sợ nửa cái mạng cũng không còn.
_ Đúng vậy, khi đó ta cũng có mặt, lần đầu trong đời ta thấy người tinh anh một con kiến cũng bằng.
_ Dĩ nhiên rồi, quân đội liên minh đã tiếp quản Nha Trang thành, không đùa được đâu, đặc biệt lần này là do La máu lạnh nắm quyền.
_Chậc, đừng nhắc, vừa nghe tới tên người đó, chân tay ta bủn rủn hết cả, không được, ta phải về nhà.
_ Đúng vậy, ta cũng về, lỡ La máu lạnh kia không vui, đem hết tinh anh trong thành ra luyện hết một lần. Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ta vẫn là công tử gia. Thành này,.. quá nguy hiểm.
Nói là làm, ngay lập tức có mấy người xếp phía trước rời khỏi hàng. Danh tiếng ba chữ La máu lạnh quá chấn động.
Vương Lang có nghe, cũng có hiểu, nhưng thấy có gì không đúng, lần trước gặp, hắn thấy La tướng quân kia là người rất ôn hòa, khả ái.
Ngẫm nghĩ, bản thân hắn hiện cũng không có thân phận gì để mà xác minh, không lẽ nói ta đang là cu li không lương trong thành, không ổn lắm. Tốt nhất nên lùi lại, suy nghĩ kĩ thêm một chút.
Đúng lúc này, từ bên trên lầu canh gác của cổng thành, bay ra một nhóm binh sĩ sáu người, toàn thân lấp lánh giáp bạc, chặn đường nhóm người vừa ra khỏi hàng
_ Đứng lại, các ngươi muốn đi đâu, tại sao không chờ để xác minh thân phận.
Nhìn toán binh lính tay lăm lăm vũ khí, khí tức sát phạt không dấu giếm, đám kia hoảng hồn, mặt cắt không còn giọt máu.
_ Chúng ta, chúng ta.. chỉ là có việc nhà, cần phải về gấp, không muốn vào thành nữa.
Một binh sĩ nâng vũ khí cao lên một chút.
_ Nơi này coi như đã là nội vi Nha Trang thành, ngươi nói chưa vào thành, nghĩa là thế nào. Muốn đi cũng được, quay lại hàng, xác minh xong, muốn đi đâu thì đi.
Vừa nghe vậy đã có mấy người rục rịch quay lại hàng, nhưng vẫn có kẻ không cam tâm, nhìn hắn phục trang lộng lẫy, toàn thân sài toàn đồ tốt, chính là thơm phức mùi tiền.
_ Hừ, các ngươi là thứ gì mà lớn lối, nói cho các ngươi biết, bổn công tử ta là thiếu chủ của Kỳ Phong thương hội, cha ta là thành chủ thành thị cấp 2, hôm nay ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, xem ai dám làm gì ta.
Khí thế, đúng là rất có khí thế, mặt mũi phải nói là vô cùng đầy đủ, tên kia vừa nói xong thì vô cùng tự đắc, hất cằm nhìn xung quanh. Kì lạ, lần này xung quanh hắn không có ánh mắt hâm mộ, vào hùa như mọi khi, thay vào đó là ngạc nhiên, thương hại. Còn mấy bằng hữu quen biết của hắn, ai nấy cuối đầu xoay lưng, nhìn trời nhìn đất, cái gì cũng nhìn chỉ không thèm nhìn hắn.
_ Ngươi phản kháng, ngươi thật là muốn phản kháng? Đám binh sĩ mặt lạnh nhìn nhau, dằn nén cảm xúc.
_ Phải, ta.. Á á á.
Quá nhanh, quá dứt khoát, tên kia chưa nói hết câu thì toàn thân đã dính đòn. Đội ngũ này mới lên ca trực, khó khăn lắm mới tìm được con dê tế thần.
Bụp bụp bụp, mỗi người một đòn, chia đều ra mà đánh. Chưa hết một lượt thì tên kia đã thành cọng bún thiu, mềm nhũn. Khi bị kéo bay đi thì đã hoàn toàn bất tỉnh, nhưng đôi mắt vô hồn trắng dã vẫn trào nước không ngừng. Kết hợp với cái liếc mắt và liếm môi thèm thuồng của binh sĩ khi lướt qua, chính là đánh chưa đã cơn ghiền.
Đám người tinh anh tuổi trẻ ở đây, có người lần đầu thấy cách hành xự của quân đội liên minh, teo lại, co rút, giống như tắm nước lạnh mùa đông.
Không gian yên tĩnh đi rất nhiều, văng vẳng đâu đây bài hát, bé khỏe bé ngoan, bé thích xếp hàng.
Mắt Vương Lang đảo mấy vòng, lục tìm hết trong trí nhớ, xem thử có cách nào qua được ải này hay không.
Cứ vậy thêm một lúc, cuối cùng cũng đến lượt Vương Lang báo danh vào thành. Trước mặt hắn là bàn đăng ký có năm bảy nhân viên bận rộn, hai bên là binh sĩ canh gác, xen kẽ có mấy người mặc quân giáp của liên minh, chính là lực lượng vừa mới được bổ sung.
_ Tên?
_ Vương Lang.
_ Mục đích vào thành?
_ Du lịch.
_ Đưa thẻ thân phận để đăng ký.
_ Không có.
_ Có giấy tờ tùy thân nào khác không?
_ Không.
Hử. Đám nhân viên đưa mắt nhìn Vương Lang, cảnh này không phải là bọn họ chưa gặp, tuổi còn trẻ, chốn nhà chốn học viện đi chơi một mình, giấy cho phép không có, mà đẳng cấp chưa đủ nên cũng chưa cấp ấn ký tinh anh. Bình thường thì bọn họ có thể phạt để kiếm một chút rồi cho vô, nhưng hôm nay thì không dễ như vậy.
Từ bên cạnh, một quân sĩ bước tới, mặt không biểu tình:
_ Quy định mới, ai có thân phận bất minh, tạm giam bảy ngày. Đến khi có người bảo lãnh, mới được thả ra. Đi theo ta, khuyên ngươi nên hợp tác.
_Ta không đi. _ Vương Lang ương ngạnh, lại cố tỏ vẻ không phục.
Binh lính hai bên bước lên một bước, người xếp hàng phía sau thì thụt lùi lại, chuẩn bị xem tiếp trò vui.
_ Ngươi chống đối.?
Không biết có ai tốt bụng nói nhỏ:
_ Cậu bé, nghe lời quan quân đi, rồi gọi người nhà lên dắt về, đừng như vậy.
Bỗng Vương Lang như hóa rồ, không thèm nhìn xung quanh, hắn đưa một cánh tay lên, vận dụng năng lượng phát ra.
Hành động này trong mắt người khác, chỉ có một từ để miêu tả," hắn điên rồi, dám chủ động tấn công ", " cậu bé, ra đi bình an".
Một binh sĩ đứng gần nhất cười lạnh, đưa tay chụp về phía cổ của Vương Lang, chính là một đòn đắc thủ.
Bỗng gương mặt binh lính đó biến đổi, ánh mắt hồ nghi, lập tức chuyển hướng chụp về phía bàn tay của Vương Lang.
Tay nắm tay, mặt nhìn mặt. Giữa hàng trăm con mắt đang nhìn vào, bộ dáng binh lính kia bỗng trở nên ôn hòa, dịu dàng, gò má còn có chút ửng hồng, kích động.
Rồi có tiếng thở gấp dồn dập. Cuối cùng là tiếng rên ư ử.
Trí tưởng tượng của tất cả mọi người đang mục kích thỏa sức bay bổng, chủ yếu nghĩ về sinh hoạt kiêng khem của các chiến sĩ ngoài không gian.
Một chiến sĩ khác trong đội ngũ bước ra, giọng ái ngại, định tách tay hai người kia ra.
_ Đội trưởng, như vậy không hay đâu, hãy nhịn...
Nói chưa hết câu, kia hắn vừa chạm vào Vương Lang, tình cảnh cảm xúc lúc trước một lần nữa lặp lại.
Có quỷ, chắc chắn là có quỷ. Không lẽ tên thiếu niên kia bôi xuân dược trên tay, nhìn hắn mặt mũi cũng có chút thanh tú, không lẽ đây là mị thuật trong truyền thuyết hay sao.
Trực tại đây là một tổ đội chiến sĩ tinh anh 10 người, bọn họ lập tức tiến lên nhằm phá giải tình huống khó coi kia.
Rồi.
Ư ử, ư ử. Mười người cùng rên, có khẽ lắm thì người ngoài cũng nghe rõ mồn một.
Đây là kìm nén bộc phát, mười con sói một con dê. Vài người thầm nghĩ, nếu cả đội kia nhào vô, họ thà chết còn hơn.
Việc này hơi khác với trí tưởng tượng ban đầu của Vương Lang, sắc mặt hắn khó coi, lập tức cắt đứt dòng năng lượng đang truyền ra, phất tay, tỏ ra mệt mỏi không vui. Kể từ khi dồn hết năng lượng sinh mệnh và hạt giống kia vào vòng sáng 50, việc thu phát năng lượng đó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, không khác gì điều động năng tinh thuần. Vương Lang tỏ vẻ, là để hợp với hoàn cảnh.
Đám kia giật mình, nhanh chóng phục hồi khí thế, nhưng thần sắc không dấu được vẻ nuối tiếc, thèm thuồng. Người lên tiếng là đội trưởng:
_ Là do ta quá căng thẳng, chức trách trên vai, mong sinh mệnh sư bỏ qua cho. Mời ngài.
Lập tức theo hướng tay của đội trưởng, dòng người rẽ ra, mở một đường cho Vương Lang đi tới đặc thù môn. Tại đó có hơn chục người quần áo sang trọng, mặt mày hớn hở, nhìn Vương Lang như cục vàng di động.
Tính riêng người đội trưởng, không ngờ chỉ mới chạm vào Vương Lang mấy khắc, mà nội thương mấy năm qua đã tan hết hơn bảy phần, xương cốt như được gột rửa, dòng năng lượng trong người hài hòa, có chút dấu hiệu muốn đột phá.
_ Sinh mệnh sư, trời, không ngờ hắn là sinh mệnh sư.
_ Ta hiểu vì sao đám kia lại vậy rồi, chính là kiếm được chỗ tốt, ám thương lành lặn, khí huyết hồng hào.
_ Biết vậy ta cũng ráng vào ké một miếng, năm trước gãy xương, giờ đã liền lại nhưng cử động chưa tốt a.
_ Trời, ta biết trước thì tốt rồi, cái nhọt ở đít đã hành ta quên mất cảm giác ngửa mặt mà ngủ rồi.
Mọi người cứ vậy mà trầm trồ. Nhìn đám binh sĩ kia ghen ghét như bị ăn chặn tiền.
Vương Lang bước đi trong ánh mắt chìu mến của mọi người. Đặc thù sư quan trọng, còn sinh mệnh sư là quan trọng nhất nhì trong hệ thống đặc thù sư. Bọn họ có chức nghiệp thiên liên, là chữa bệnh cứu người, không bao giờ tranh đấu hay dành giật với ai. Sự trân trọng của mọi người dành cho sinh mệnh sư, là thật tâm.
_ Sinh mệnh sư cao quý, lệnh bài của ngài đã có rồi đây. Nhìn ngài còn trẻ như vậy, Vương Lang, ta đoán ngài xuất thân từ gia môn chứ không phải học viện. Ta là Thái Phổ, không biết có thể có vinh hạnh kết giao với Vương Lang huynh đệ không đây.
Người nói chuyện là một trung niên tròn trịa, bề ngoài bình thường nhưng trang sức toàn thân lấp lánh bừng bừng, vị này là bộ trưởng kinh tế của Nha Trang thành, hôm nay có việc đến cổng bắc, thấy Vương Lang, nhanh chóng bước ra làm quen. Dù sao có thể kết giao với một sinh mệnh sư, cơ bản là trăm lợi, không có một hại.
Thái Phổ vừa bước ra, lập tức đám người đang định mời chào phía sau trở nên khó coi, chính là vẻ bị cướp mất chỗ tốt mà không dám nói.
Điều này đương nhiên Vương Lang nhìn ra, phẩm chất của Vương Lang rất tốt, từ nhỏ đã cực kỳ thích kết giao với tiền và những người có tiền.
_ Thái Phổ huynh quá lời rồi, người phải vinh hạnh là tiểu đệ mới đúng. Ta vừa mới đến, định góp chút sức cho Nha Trang thành, hy vọng huynh có thể cho ta lời khuyên để làm việc được hiệu quả tốt nhất.
Câu này vào tai người khác thì thấy Vương Lang rất tốt, rất có tâm, không hổ với chức nghiệp sinh mệnh sư, nhưng vào tai cáo già kinh tế như Thái Phổ, đương nhiên là ẩn ý dạt dào.
_ Chắc chắn rồi Lang đệ, đảm bảo ta sẽ tìm cho đệ những chỗ tốt nhất, mọi thứ đều dễ nói.
Hai người vừa đi vừa thong thả trò chuyện, sau đó ngồi riêng một phi cơ du lịch, bay thẳng hướng trung tâm Nha Trang thành.
Có cao nhân chỉ điểm, tâm trạng Vương Lang càng lúc cành rộn ràng, không ngờ thân phận sinh mệnh sư từ trên mình Mỹ Mỹ rớt ra này, lại có nhiều chỗ tốt đến như vậy. Lần đầu tiên hắn nghĩ đến con hàng ham ăn kia, mà khóe mắt không nhăn lại.