Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 61: Nghĩ thông suốt




Mồng bốn đầu năm, kết thúc ca làm đầu tiên, một nhóm trực hơn mười người chậm rãi đi về hướng nhà Khổng Tân.

Vợ Khổng Tân mang thai, làm cho ông bố trẻ mừng rỡ không tìm ra phương Bắc nơi nào, thét to một tiếng mời tất cả nhóm trực về nhà.

Đứng trên đường, Ngô Cảnh An khinh thường liếc hắn một cái, “Không phải chỉ là mang bầu thôi sao, còn chưa sinh đâu, đáng để cậu tốn tiền thế sao!”

Khổng Tân mừng rỡ mấy ngày nay vẫn chưa khép miệng lại được, “Chờ đến lúc sinh lại đến phiên các cậu tốn kém!”

Ngô Cảnh An lặng lẽ cân nhắc tiền lì xì trong lòng, mẹ nó, số tiền này đều là múc nước đổ đi, cả đời này anh cũng không kết hôn, làm gì có cơ hội mò trở lại!

Không nên không nên, như vậy rất chịu thiệt, xem ra quán bánh bao vẫn nên mở cửa, đệt, tôi không kiếm được tiền mừng cưới, tiền mừng sinh, vẫn có cơ hội kiếm tiền mừng mở quán chứ.

Khổng Tân ở bên cạnh anh nhỏ giọng hỏi: “Đại Cương được không?”

“Cái gì?” Ngô Cảnh An buồn bực.

Khổng Tân nhíu mày trừng anh, “Sao cậu chậm hiểu thế, tôi hỏi cậu Đại Cương xứng với em vợ tôi ổn chứ?”

Ngô Cảnh An lúc này mới hiểu, bữa cơm này không chỉ là chúc mừng Khổng Tân làm cha, còn có một nhiệm vụ gian khổ, chính là tác hợp Đại Cương và em vợ Khổng Tân.

Ngô Cảnh An cười, “Sao lại nghĩ đến Đại Cương, em vợ cậu chẳng lẽ không thích Tiểu Kiều sao, trẻ tuổi, đẹp trai, điều kiện trong nhà cũng không tệ lắm. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn hắn, so với Đại Cương cả mặt đầy mụn kia tốt hơn nhiều.”

Khổng Tân than thở, “Cậu không hiểu, cái gì gọi là xứng đôi vừa lứa.”

“Vợ cậu không phải làm ở phòng nhân sự sao, em cô ấy…”

“Ở bên đường giúp người ta may quần áo.”

“Đệch, kém nhiều vậy.”

“Khi còn bé thành tích không tốt, hơn nữa sau cô ấy còn có một em trai, cấp hai chưa học xong đã bỏ học.”

“Vậy cũng không sao, bộ dạng đẹp là được, Tiểu Kiều kia nhìn thấy mĩ nhân là đi không nổi, nhất định… Aiz, cô ấy lớn lên thế nào, không phải giống vợ cậu…”

Khổng Tân thở dài, “Nói hai cô ấy không phải chị em cũng không ai tin.”

Ngô Cảnh An không còn lời nào để nói, được rồi, nếu anh là Khổng Tân, cũng sẽ chọn Đại Cương.

Em vợ Khổng Tân gọi là Phương Xảo, bởi vì chị gái mình mang thai lần đầu nên đến ở chăm sóc một chút, hôm nay Khổng Tân mời khách, cô gái thành thật chịu khó bận bịu cho đến trưa làm một bàn lớn đồ ăn, lúc Khổng Tân giới thiệu với mọi người, cô gái nhỏ xấu hổ cúi đầu.

Trên bàn rượu, một đám người kêu gào bảo Khổng Tân phát biểu cảm nghĩ làm cha, cá tính Phương Mai cũng nhiệt tình hào sảng, cùng một đám đàn ông gào thét lảm nhảm linh tinh.Tính tình của Phương Xảo và chị lại tương phản, cá tính hướng nội, chào hỏi tất cả mọi người xong trốn xuống phòng bếp ăn cơm.

Ngô Cảnh An cũng đói bụng, ăn xong một chén cơm chưa cảm thấy no, bưng bát đến phòng bếp tính toán ăn thêm chút.

Đi đến cửa phòng bếp nhìn thấy Đại Cương đang cùng Phương Xảo nói chuyện gì đó, Ngô Cảnh An không muốn quấy rầy đành phải bưng bát không trở lại.

Cơm no rượu say, một đám người ở phòng khách mở hai bàn mạt chược, tiếp tục chém giết.

Có vài người trực tiếp nằm trên sô pha ngủ một lát.

Tiểu Kiều từ phòng bếp rót nước đi ra ngạc nhiên gọi: “Lão Khổng, nhà cậu lạ thật, điều hòa lắp trong phòng bếp, ha ha, đây là cậu đau lòng chị dâu vất vả phải không!”

Hai vợ chồng Khổng Tân xấu hổ cười cười, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Ngô Cảnh An.

Ngô Cảnh An ngậm điếu thuốc làm bộ không nghe thấy, “Ăn, được lắm, nhà cái có hổ, cái chuôi này ông đây không cầm không thắng được.”

Một buổi chiều rất nhanh trôi qua, tiền thắng chơi mạt chược đều lấy đến mua rượu và thức ăn buổi tối, lại là một phen ăn uống.

Đến gần mười giờ tối mới tan cuộc, người ở gần đó thì về nhà, mấy người uống say ở lại phòng khách nhà Khổng Tân, cuối cùng trở về chỉ có Tiểu Kiều và Ngô Cảnh An, nhà Đại Cương ở gần ga, cũng cùng bọn họ đi một đoạn đường.

Ngô Cảnh An kỳ thật uống cũng không ít, lắc lắc cánh tay Đại Cương, cười hề hề hỏi hắn, cùng em vợ Khổng Tân đến đâu rồi.

Đại Cương có chút ngại ngùng mà “Haiz” một tiếng, “Cũng được.”

Tiểu Kiều cũng đi theo trêu chọc, “Không phải tiệc rượu mừng sinh của con Khổng Tân còn chưa ăn đã uống được rượu mừng của cậu chứ?”

Đại Cương cười mắng một câu, “Cậu là ỷ vào tuổi trẻ mới nói được như thế, qua vài năm chờ đến tuổi của tôi, xem cậu còn dám nói thế không.”

Tiểu Kiều kiêu ngạo, “Tôi không so với cậu, sáu năm kháng chiến, thật không dễ dàng!”

Đại Cương năm nay hai mươi chín tuổi rưỡi, hắn định nhân nửa năm này kết hôn cho xong.

Ngô Cảnh An cười hỏi, “Cậu thực sự là nhất kiến chung tình với em vợ Khổng Tân?”

Đại Cương nói: “Gì mà chung tình không chung tình, tìm đối tượng làm gì có chuyện như thế, điều kiện tương đương, tuổi đều không còn nhỏ, thông qua được là được.”

Ở lối rẽ, Đại Cương chia tay với bọn họ, lúc chờ xe, cơn nghiện thuốc lá của Tiểu Kiều lại bùng lên, vừa vặn trên người cả hai đều không có thuốc, hắn chạy vài bước đến siêu thị không đóng cửa ở gần đó.

Mười giờ tối, chờ xe ở đó chỉ có vài người, Ngô Cảnh An cả người đều là mùi rượu sợ bị người ngại, đứng cách xa những người còn lại một chút.

Uống đến say, đầu óc choáng váng nặng nề, nhìn cột điện đối diện đều thành hai cái.

Lúc này chợt nghe chuông tin nhắn, anh sờ soạng hồi lâu mới móc được di động ra, là Hứa Huy.”Đã ngủ chưa?”

Ngô Cảnh An cười, tên nhóc này rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, hở chút là thích gửi tin nhắn đưa tình. Mà anh hôm nay, nào có phần nhiệt tình này ứng đối người nọ.

Đại Cương nói tìm đối tượng chính là như vậy, điều kiện tương đương, tuổi đều không nhỏ, thông qua được là được.

Con gái người ta đã không chê nhà hắn nghèo công việc không tốt, hắn có gì mà chọn lựa!

Nói đến nói đi, cũng không nhắc đến chữ thích.

Cũng đúng, vừa mới gặp mặt, cũng không phải thiên tiên tuấn lang, ai sẽ thích ai chứ.

Nhất kiến chung tình, trên đời này làm gì có nhiều nhất kiến chung tình như vậy.

Năm trước Vương Xương kết hôn, hắn với vợ hắn từ gặp mặt đến công chứng cũng chỉ hai tháng. Mà Đại Cương, phỏng chừng cũng không đến nửa năm là xong.

Thanh niên lớn tuổi dư lại, cũng chỉ còn anh.

Đã từng anh cũng muốn tìm một người nào đó thông qua được là được, vì thế anh với Tưởng Lộ ôm ý tưởng giống nhau đến với nhau.

Bọn họ cũng coi như không có lỗi với nhau, có trách nhiệm với đoạn tình cảm này.

Nếu không có những chuyện loạn thất bát tao kia, có lẽ, bọn họ thật có thể giống đại đa số người đi đến già.

Chỉ là…

Đèn xe chói mắt chiếu lại đây, đồng thời tiếng còi liên tục vang lên, Ngô Cảnh An quay đầu híp mắt nhìn về phía cái xe đang lao tới.

Anh định nhường về phía bên trái, nhưng đầu óc choáng váng làm anh đi không xong, vừa bước ra hai bước, mắt thấy xe đã lao tới gần, anh lảo đảo thân mình ngã xuống trước mũi xe…

Đèn xe sáng lóa chiếu vào mắt, một khuôn mặt hoảng sợ trong nháy mắt phóng đại.

Tiếng phanh xe sắc nhọn vang lên, Ngô Cảnh An ngã ngồi dưới đất, đầu xe cách đầu anh chưa đến vài mét.

Lái xe kinh hồn chưa định từ ghế lái ló đầu ra, sau khi xác định người trước mũi xe không việc gì chỉ là ngã ngồi dưới đất xong, tâm tư hoảng sợ buông xuống hơn phân nửa, tức giận bay lên, chửi ầm, “Muốn chết à! Đi đường không có mắt, mẹ nó, đâm chết mày đồ XX!”

Ngô Cảnh An bay mất ba hồn bảy vía ngồi dưới đất, vẻ mặt hoảng sợ, trong chớp mắt kia, anh nghĩ mình chết chắc rồi.

Trước kia cũng từng bạn bè nói giỡn, có lẽ có khi nào xảy ra việc ngoài ý muốn, sẽ chết.

Khi đó anh nghĩ, cứ như thế mà chết, rất không cam lòng, rất nghẹn khuất.

Anh nộp bảo hiểm tám năm, chỉ cần chờ đến về hưu là có thể dọn cái bàn, cái ghế ra tàng cây trong công viên nhìn người khác chơi mạt chược, không có việc gì hưởng phúc quốc gia.

Mẹ và chú Phương tuổi càng lúc càng lớn, đến ngày nào đó không thể tự lo liệu, anh phải đem hai ông bà về sống cùng hầu hạ. Mỗi ngày bóp chân cho mẹ, đút cơm cho chú Phương, mỗi ngày dù vất vả nhưng không cô đơn.Anh vẫn mơ ước một cửa hàng bánh bao, còn chưa có mở cửa.

Chú Câm và chú Trương cũng là trách nhiệm của anh, còn chưa tìm được bạn thích hợp đem đến cho hai người nhìn.

Cứ như thế mà chết, anh có rất nhiều tiếc nuối, rất nhiều ủy khuất.

Thật sự gặp được tử vong, trong hai giây ngắn ngủn kia, người duy nhất anh nghĩ đến lại là…

“Cảnh An…”

Người đàn ông từng quen thuộc, từng yêu, từng hận, gã anh tuấn, tiêu sái, khóe môi nhếch lên cười phóng đãng không kiềm chế được, như lúc đầu mới gặp nhau.

Hứa Huy…

Anh còn chưa kịp buông xuống những khúc mắc kia, chưa kịp nói với người kia một câu ba chữ, chưa kịp hưởng thụ những hứa hẹn gã chính mồm nói ra, yêu.

Chỉ có, Hứa Huy.

Lái xe kia vẫn chưa ngừng mắng, Tiểu Kiều đi tới, nhìn thấy Ngô Cảnh An ngã ngồi trước mũi xe sợ tới mức tỉnh rượu một nửa, bước lên trước hỏi anh thế nào, có bị thương chỗ nào không?

Ngô Cảnh An mờ mịt nhìn hắn, say rượu lại hoảng sợ, đầu óc của anh có chút mờ mịt.

Tiểu Kiều nói, “Lão Ngô, cậu không phải là sợ đến choáng váng chứ?”

Lái xe không định xuống xe, nghe hắn nói thế, lùi đầu về định lái xe chạy lấy người.

Tiểu Kiều thấy xe nổ máy, nhận thấy ý đồ của hắn, vội vàng tới trước đầu xe chặn người, “Đồ chó này, xuống xe cho tao, đụng vào người ta còn muốn đi? Xuống dưới, hiện tại lập tức đem bạn tao đi bệnh viện kiểm tra, có chuyện gì mày định chạy trốn à?”

Lái xe buồn bực rướn cổ lên, “Mẹ nó, hai thằng con hoang chúng mày định làm gì?”

Tiểu Kiều tuổi trẻ nóng tính, hơn nữa lại uống rượu, nghe người ta mắng như vậy càng giận dữ, đứng bên đường chửi nhau với lái xe kia.

Ý thức Ngô Cảnh An dần trở về, thân thể yếu ớt lại không thể đứng dậy nổi, bên tai vang lên tiếng cãi nhau kịch liệt, anh buông tha giãy dụa, tiếp tục ngồi tại chỗ chờ đợi một chút sức lực trở lại.

Có người vây xem nói lái xe này thật không ra gì, đụng vào người mà cả xe cũng không xuống, có phải đàn ông hay không.

Ngô Cảnh An nghĩ, đúng vậy, anh thật không giống đàn ông. Vì chút chuyện mà rối rắm nửa năm, giống hệt đàn bà không được như ý thì dây dưa không bỏ, rốt cuộc là muốn gì?

Anh cùng Tưởng Lộ có thể cùng nhau đến già không ai cũng không nói chính xác được, những chuyện loạn thất bát tao đó một khi phát sinh, dù không phải là Hứa Huy giở trò, nhưng với cá tính của hai người, cũng chỉ có thể có cùng một kết quả.

Tiểu Kiều nói, có giỏi mẹ nó mày đâm đi, đâm chết tao tao đem mạng bồi cho mày.

Nháo đến nháo đi, chẳng lẽ còn muốn Hứa Huy đem mạng đến đền cho anh anh mới cam tâm sao? Nếu không phải, rốt cuộc là muốn gì? Hai người dây dưa không rõ, ai cũng không chịu lui về sau một bước.Tài xế kia không chịu được áp lực, rốt cuộc im miệng.

Kỳ thật điều anh chân chính để ý, chính là một câu thật xin lỗi kia đi, cũng chính là ba chữ kia, làm tim anh triệt để mềm nhũn.

Vậy tại sao vẫn không thả xuống, ôm lấy một lần thương tổn kia không cho hai người một cơ hội.

Tiểu Kiều nói, mày thiếu chút nữa đâm chết cậu ấy rồi!

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, có lẽ, thật sự sẽ chết.

Nếu chết, mới thật sự là cái gì cũng mất.

Di động đột nhiên vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Ngô Cảnh An, móc ra vừa thấy, ba chữ “Hứa súc sinh” trên màn hình làm anh bật cười.

Sau khi nhận điện thoại, anh ngẩng đầu nhìn không trung tối như mực, cả một ngôi sao cũng không có, ngày mai nếu không mưa cũng tuyết rơi, nhất thời không có tâm tình đi làm.

Khóe miệng anh khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Ngày mai tôi không muốn đi làm, hiện tại, cậu có thể đến đón tôi không?”

Giống như chú Câm đã nói, không quản được tim mình, vậy cho gã một cơ hội hung hăng tổn thương triệt để.

Ngay tại giây phút này, anh chỉ muốn gặp người kia. <ins class="adsbygoogle"