Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 130: Những ngày tách ra




Tan ca trở lại ký túc xá, đã là mười hai giờ đêm, sợ làm thức giấc vài người đồng nghiệp làm ca sáng, anh thật cẩn thận bưng chậu ra ao.

Tháng tư thành phố P nhiệt độ không khí cao đến dọa người, sơ mi mỏng manh mặc đi làm một hai ngày đã sớm ướt đẫm mồ hôi, anh cởi áo, vò thành khăn xoa xoa thân.

Đến nơi này đã gần một tháng, anh cũng dần thích ứng hoàn cảnh.

Giai đoạn mới thành lập, rất nhiều phương diện đều không đầy đủ, cũng may còn có một quán cơm giản dị, không cần sầu chuyện ăn cơm, chỉ có chuyện tắm rửa này, làm đại đa số người đều thật đau đầu.

Không có nhà tắm, bọn họ chỉ có thể múc nước ấm vào trong buồng vệ sinh xối vài gáo hoặc là giống anh, tùy tiện lau vài cái liền xong việc.Lau thân xong, anh không vội mặc quần áo, ngược lại lấy thuốc lá trong túi áo ra đốt lên, hít vài hơi

Sương khói không thể giải quyết phiền não nhưng có thể kéo suy nghĩ của anh đến một nơi rất xa.

Anh cuối cùng vẫn quyết định đến thành phố P, Kim Mỹ Tuyên đến tìm anh, đưa cho anh một chi phiếu giá trị khổng lồ.

Anh không muốn nhận, Kim Mỹ Tuyên dùng một câu liền đánh tan kiêu ngạo cuối cùng của anh.

Cậu muốn để Hứa Huy tiếp tục trải qua loại cuộc sống không bằng heo chó này sao, để nó gánh nợ của nhà cậu đến mệt chết sao?

Mất đi kiêu ngạo, anh thu chi phiếu.

Trả hết nợ, mua cho chú Câm một bộ phòng ở không khác lắm với căn phòng lúc trước ở dưới chân núi, khi đưa chìa khóa tới trước mặt hai người, anh cúi đầu thật sâu vái chào.

Đây là anh thiếu chú Câm, phải trả.

Đến công ti môi giới việc làm tìm một người phụ nữ trung niên nhiệt tình chịu khó chăm sóc sinh hoạt của hai người, làm xong tất cả, anh tới thành phố P.

Trong lúc đó Liêu Thắng Anh từng tới tìm anh, hỏi anh có biết Hứa Huy ở đâu không, vẫn luôn không liên lạc được.

Ngô Cảnh An lắc đầu.

Liêu Thắng Anh sắc bén nhận thấy cái gì, hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Cảnh An nói chia tay.

Liêu Thắng Anh cái gì cũng chưa nói, chỉ gật gật đầu liền rời đi.

Đây là kết cục mà hắn, hoặc là nói mọi người đều lường trước.

Có thể chống đỡ đến hôm nay, cũng không thể thay đổi được.

Không chỉ Liêu Thắng Anh mà ngay cả Hách Thời, Trương Âm cũng im lặng tiếp nhận sự thật này.

Không ai chỉ trích anh, Hách Thời chỉ ở trong lúc cùng anh uống rượu nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Hứa Huy hắn, chúng tôi sẽ giúp cậu chiếu cố.”

Ngô Cảnh An tưới rượu vào bụng, cảm kích gật gật đầu với hắn.

Thuốc lá đốt tới tay, anh cuống quýt buông ra, dẫm tắt tàn thuốc trên đất, anh bưng bồn trở về phòng đi ngủ.

Anh ngủ không nhiều lắm, cho dù mệt đến mức tay chân rã rời, anh cũng chỉ có thể ngủ được ba bốn giờ.

Trần Lỗi cùng phòng hỏi anh có phải có chuyện gì phiền lòng không, nửa đêm về sáng tỉnh giấc thường xuyên thấy anh ngồi bên giường ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ.

Ngô Cảnh An cười cười, dùng một câu nhớ nhà xí xóa đi qua.

Nhớ nhà, hiện tại, trong nhà, đã không còn người có thể nhớ.

Người anh tưởng niệm kia ở đâu, đang làm gì, anh không thể nào biết được.

Anh không dám điện thoại cho Liêu Thắng Anh, Hách Thời, không dám hỏi tin tức của Hứa Huy, anh sợ biết đến một ít tin tức không nên biết, trái tim kiên định liền sẽ dao động.Cả tháng anh không về nhà lấy một lần, chú Câm hỏi anh sao lại bận rộn như vậy, anh miễn cưỡng cười cười, đúng là dịp này đang bận, chờ thêm một chút, có người chính thức đầu tư là tốt rồi.

Một tháng, anh gầy đi hơn mười cân, đồng nghiệp không hiểu nổi nhìn anh, bộ quần áo lao động này lúc cậu mới tơi mặc vẫn vừa mà, sao giờ mặc cứ như áo choàng vậy, cậu giảm béo à?

Một tháng, anh nhớ tới Hứa Huy ba mươi ngày, chưa từng gián đoạn.

Chỉ có khi ký túc xá không có ai mới dám nhìn ảnh chụp và video của Hứa Huy trong điện thoại, bởi vì anh biết anh sẽ không nhịn được, sẽ vuốt khuôn mặt người kia, hôn lên đôi môi kia, gọi tên người kia, rơi lệ đầy mặt.

Anh không biết khi người khác thất tình có thống khổ như mình không, anh chỉ biết, thì ra đau khổ này, thật sự có thể dùng thống khổ để hình dung.

Anh đeo chiếc nhẫn Hứa Nhĩ lên ngón áp út, có người hỏi anh sẽ nói đây là nhẫn cưới, người yêu không cho phép tháo xuống, Ngô Cảnh An anh có người mình yêu.

Tên của người anh yêu, khắc trên nhẫn, khắc vào trong lòng anh.

Thời điểm sắp tan tầm, chị Vương thu thập xong túi liếc mắt nhìn người trẻ tuổi vẫn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm máy tính, “Này, Tiểu Hứa, tan tầm rồi.”

Người trẻ tuổi kia cũng không quay đầu lại, nói: “Vâng ạ, em một lát nữa mới đi.”

Chị Vương lắc đầu, “Em ấy à, đừng liều mạng như vậy, chị về trước đây.”

Sau khi người trong phòng làm việc đều đi sạch, người trẻ tuổi kia dựa lưng vào ghế, xoa xoa ấn đường.

Di động vang, sau khi bắt máy đầu kia vang lên thanh âm nhao nhao, “Huy Tử, ở đâu vậy… Đừng có nói với tao mày quên hôm nay là sinh nhật tiểu công chúa nhà tao… Vớ vẩn, đưa quà tới đây… Đừng nói nhảm, lại đây nhanh lên cho tao.”

Nói xong không đợi Hứa Huy giải thích thêm, cúp điện thoại.

Thở dài một tiếng, Hứa Huy nhận mệnh tắt máy tính, cầm di động và chìa khóa đi ra khỏi ký túc xá.

Ở trung tâm mua sắm gần đó mua một con búp bê thật to, gã đánh xe đi nhà Trần Thiến.

Đồ thuốc cao bôi da chó Liêu Thắng Anh trải qua hơn một năm cố gắng rốt cuộc có thể tới gần Trần Thiến hai bước, được voi đòi tiên ở trước mặt bạn bè công chúa nhà chúng ta thế này công chúa nhà chúng ta thế kia, giống như con gái Trần Thiến thật sự là con hắn.

Hôm nay là sinh nhật công chúa nhỏ, Liêu Thắng Anh tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hôi nịnh bợ này, ngược lại ý đồ của hắn bám riết Hứa Huy không tha bắt tham gia làm gã khó hiểu.

Bữa tiệc sinh nhật làm thật náo nhiệt, Liêu Thắng Anh đảo quanh bên người Trần Thiến, Hách Thời dẫn theo Vi Vi, Trương Âm mang cả nhà, chỉ có Hứa Huy một mình.

Tặng xong quà, Hứa Huy liền muốn đi.

Liêu Thắng Anh kéo gã đến một bên, không vui, người nhà mày có thể không cần, đám anh em chúng tao mày có phải cũng tính toán từ bỏ không.Hứa Huy rũ mắt im lặng, Liêu Thắng Anh cứng rắn tha gã ăn cơm xong mởi rời đi.

Toàn bộ thành thị bị ánh đèn màu chiếu sáng lên, Hứa Huy cắm hai tay trong túi áo, đi ở ngã tư đường phồn hoa huyên náo hơi có vẻ cô đơn.

Rời khỏi người kia đã hai tháng, mẹ gã tìm được gã ở một chỗ gần như là đống rác, tận tình khuyên bảo gã về nhà.

Hứa Huy từ đầu tới cuối không để ý.

Bà nội ôm cả người bẩn thỉu của gã vào ngực, chảy nước mắt nói, cháu à, về nhà đi, về nhà thì tót rồi.

Hứa Huy cũng biết về nhà sẽ rất tốt, ăn những loại sơn trân hải vị trước kia ăn đến ngán, ở nhà lớn lộng lẫy, cùng bạn bè tìm các loại kích thích, các loại việc vui, gây họa sẽ có người giải quyết cho gã.

Cuộc sống như vậy, giống như là chuyện kiếp trước.

Gã ngồi thẳng thân mình, nói với những người nhà đau gã thương gã lại bức gã đến đường cùng rằng, con hiện tại rất tốt, dựa vào năng lực của mình nuôi sống chính mình. Con nói rồi, trước khi làm ra bất kỳ thành tích gì, sẽ không về nhà họ Hứa.

Bà nội nắm tay gã, vỗ nhẹ mu bàn tay, không ai sẽ để ý con đã làm gì, chỉ cần con trở về, người trong nhà đều đang chờ con trở về, Tiểu Huy.

Hứa Huy bình tĩnh rút tay mình ra, bà nội, chờ một chút đi, chờ con làm ra chút thành tích, con sẽ dẫn người kia cùng về.

Hứa Huy nằm ngả trở lại vào đống rác của gã, dù người trong nhà lại khuyên thế nào cũng không đáp lại.

Vài ngày sau, lúc gã đang khiêng xi măng trong công trường gặp được một đồng nghiệp trước kia làm cùng trong siêu thị, Phương Vĩ.

Phương Vĩ hầu như không thể tin được biến hóa của gã, mới mấy tháng không gặp, Hứa Huy hoàn toàn như thành một người khác, đen, gầy, thân thể hiện ra trạng thái không khỏe mạnh.

Phương Vĩ hỏi có phải gã gặp chuyện phiền toái gì không, Hứa Huy lắc đầu lại không nói gì.

Phương Vĩ nhìn ra gã có tâm sự, cũng không hỏi nhiều, lúc cùng nhau ăn cơm, hắn nói công ti nhỏ em họ gã đang làm đang nhận người, hỏi gã có muốn đi thử không.

Đó là một công ti mậu dịch thật nhỏ, công nhân chỉ có ba người, Hứa Huy đi phỏng vấn, cùng ngày đã được nhận, còn chưa ngồi ấm chỗ, ông chủ đã ra lệnh một tiếng gọi gã chạy theo tới nhà xưởng.

Hai tháng qua đi, gã từ ban đầu mờ mịt luống cuống đến hiện tại thuận buồm xuôi gió, toàn bộ đều nhờ gã nghiêm túc cố gắng học tập.

Ở nhà xưởng, gã cùng đám công nhân ăn cơm hộp đơn giản, khiêm tốn học hỏi về một thế giới gã hoàn toàn không biết.

Văn phòng kỹ sư cũng là nơi gã hay đến, dần dần, nhóm công nhân trong nhà xưởng hợp tác cũng biết Mậu dịch XX có một tên nhãi chẳng những bộ dạng đẹp trai, tính cách cũng tốt, quan trọng nhất là kiên định chịu khó, tương lai nhất định có tiền đồ.

Ở công ty, gã tới sớm nhất về muộn nhất, xem cái loại văn bản nước ngoài, đi theo người khác học tập phân tích hoàn cảnh khách hàng, chế tác bảng báo giá, hợp đồng, hóa đơn…Hứa Huy ba mươi tuổi đã không còn là một đứa trẻ không ăn được đường liền khóc oa oa, tuy rằng loại thống khổ này vẫn làm người rất khó chịu, nhưng gã vẫn nhẫn nại.

Thuê một phòng nhỏ ở gần công ti, gã bắt đầu cuộc sống một mình.

Gã sẽ cười với đồng nghiệp, sẽ phối hợp mà chọc cười vài câu, sẽ cùng bọn Liêu Thắng Anh ăn cơm uống rượu.

Sẽ ở trên đường về rẽ vào căn phòng ở trước kia, yên lặng hút thuốc đi lại một hai giờ.

Gã biết Ngô Cảnh An đã không còn ở đây, nhưng không có dũng khí lấy chìa khóa mở ra cánh cửa căn nhà đã từng thuộc về gã kia.

Gã sợ xúc cảnh sinh tình, sợ không khống chế được nước mắt, sợ yếu ớt cùng tê tâm liệt phế sẽ lần thứ hai đánh úp lại.

Trở lại căn phòng của mình, nấu một chén mì suông, nghe thanh âm TV nhà cách vách truyền đến, yên lặng tịch mịch ăn bữa tối.

Mẹ gọi điện thoại tới, người phụ nữ đã quen kiên cường cuối cùng không nhịn được rơi lệ, ngày mai là sinh nhật mẹ, trước kia dù con ở đâu, mặc kệ chơi có bao nhiêu điên, ngày đó cũng sẽ về cùng mẹ chúc mừng sinh nhật. Tiểu Huy, mẹ không cầu gì khác, trở về ăn một bữa cơm, một bữa cơm là được, mẹ xin con, được không.

Ngày Kim Mỹ Tuyên sinh nhật hôm đó, Hứa Huy đi, cầm món quà hiện nay gã có thể mua được.

Để chăm sóc tới cảm xúc của Hứa Huy, tiệc sinh nhật thật sự chỉ có người một nhà ngồi cùng nhau, trên bàn bày đầy đồ ăn Hứa Huy thích ăn.

Ông bà nội, ba, mẹ, cô, dì, mọi người đều cười vui mừng, không nói thêm gì, chỉ kéo gã tới trước bàn ăn, khuyên gã ăn nhiều một chút.

Hứa Huy sầu não nhìn một bàn tiệc tinh xảo, “Con ăn không vô.”

Kim Mỹ Tuyên gắp đồ ăn vào bát gã, “Tốt xấu cũng ăn một chút, đây là mẹ tự tay làm, con nếm thử xem tay nghề có lùi lại không?”

Kim Mỹ Tuyên tươi cười chân thành, xinh đẹp, Hứa Huy rũ mắt, cầm lấy đũa.

Cô gã khuấy động không khí, bà nội thoải mái cười to, ngay cả ông nội bình thường ít nói ít cười cũng không khỏi cười ra tiếng.

Tất cả mọi người lặng lẽ đánh giá Hứa Huy đang mặt không đổi sắc.

Cơm mới ăn được một nửa, Hứa Huy mãnh liệt đứng lên, biểu cảm thống khổ vọt vào buồng vệ sinh.

Mọi người hoảng sợ, vội vàng theo sau, ở ngoài buồng vệ sinh nhìn thấy Hứa Huy đang ôm bồn cầu nôn đến tối tăm trời đất. <ins class="adsbygoogle"