Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 121: Cọ cơm




Hôm nay Hứa Huy được phát tháng lương thứ hai, Liêu Thắng Anh thông đồng với Hách Thời cùng Trương Âm lại tới la cà cọ cơm.

Ngô Cảnh An mặc tạp dề không ngẩng đầu lên phân phó, này ai ai ai, nước tương hết rồi, xuống lầu mua một bình đi.

Liêu Thắng Anh không hiểu, hỏi Hứa Huy: “Cậu ta này ai ai ai, rốt cuộc là gọi ai?”

Hứa Huy ngồi trên xích đu thoải mái lay qua lay lại, “Ai ai ai rốt cuộc có mấy tiếng?”

Liêu Thắng Anh đếm đầu ngón tay tính một chút, “Ba tiếng.”

Hứa Huy nhắm mắt lại ra vẻ đạo mạo, “Chúng ta ở đây trừ cậu ấy ra còn tên ai có ba chữ?”

Liêu Thắng Anh suy nghĩ một chút, cả giận, “Các người mấy kẻ có nhà có viện, bắt nạt tao một người cô đơn đúng không, ông đây, ông đây…”

Hách Thời: “Không ăn?”

Trương Âm: “Tức giận bỏ đi?”

Liêu Thắng Anh cắn răng một cái, giậm chân, “Ông đây đi mua nước tương!”

Một giờ sau đồ ăn được dọn lên, hai món nguội hai món xào một món canh, Liêu Thắng Anh chế nhạo, “Nha, lão Ngô, cậu làm hiền thê rất đủ tư cách, bước tiếp theo có phải muốn xuất phát đi về phía lương mẫu không?”

Ngô Cảnh An cầm chiếc đũa gắp một miếng hành tây cho vào miệng, nhai không nhanh không chậm, “Không vội, chờ ngày nào đó cậu thành công bước lên thành lũy kế phụ, lương mẫu tôi đây nhất định sẽ giúp cậu trông con.”

Hách Thời cười, Hứa Huy vui vẻ, Trương Âm vỗ bàn tán dương, Liêu Thắng Anh tức giận thổi râu mép trừng mắt.

“Lão Ngô cậu nói xem cậu có lương tâm không, tốt xấu tôi coi như cũng từng giúp các cậu, cậu cứ đối đãi ân nhân như vậy à?”

Ngô Cảnh An oan ức nhìn Hứa Huy, “Em không lương tâm sao? Trời nóng như vậy em một mình rúc trong phòng bếp nào nhặt nào rửa nào nấu, bốn vị đại gia các anh có ai đưa ra một đầu ngón tay sao? Ăn sẵn còn nói em không lương tâm?”

Ba vị đại gia đồng loạt cúi đầu lùa cơm, Trương Âm gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng vị đại gia gây chuyện, “Cái kia, lão Ngô, trong cái miệng chó này toàn là phân thôi, cậu đừng để ý.”

Miệng chó làm ầm ĩ. Sau một trận chèn ép mới bình ổn.

Hách Thời hỏi Hứa Huy tiền lương nhiều ít, vẻ mặt Hứa Huy xấu hổ, không tình nguyện nói một ngàn hai.

Trương Âm khoa trương kêu ầm lên, “Được đấy, không ít nha, người như mày, tao cứ tưởng một trăm cũng không kiếm được đâu! Huy Tử, anh đây rốt cuộc có thể để mắt mày.”

Hứa Huy híp mắt cười, “Kia vậy cảm ơn!”

Hách Thời gật gật đầu, “Từ từ sẽ đến, nhiều ít không phải vấn đề, cũng coi như cho mày một cơ hội rèn luyện.”

Liêu Thắng Anh: “Sao bên ba mày không có động tĩnh gì nhỉ, ông ấy không phải muốn chỉnh chết mày sao? Có phải là cảm thấy con trai làm việc trong siêu thị rất dọa người, khinh thường làm động tác gì không?”Trương Âm lắc đầu, “Tao nghĩ ông già cũng cố ý muốn cho mày ăn chút đau khổ, ổng chắc ước gì mày chịu tội nhiều một chút, chịu không nổi mới quay đầu đi cầu ổng.”

Trong lòng Hứa Huy cũng nghĩ vậy, dù thế nào cũng là ba mình, ở trước mặt bạn bè gã không bình luận nhiều.

Thấy gã không nói, mọi người cũng không nhéo mãi đề tài này, Liêu Thắng Anh kỳ quái hỏi, “Mẹ mày cũng không có động tĩnh? Nếu bà nội mày biết mày ở ngoài phải tội thế này, phỏng chừng lại lên cơn đau tim.”

Hứa Huy cười, “Bà nội tao không yếu ớt như mày nghĩ đâu, thành phố S có lớn bao nhiêu, nên biết bọn họ cũng đã sớm biết, bài thân tình không có tác dụng.”

Ông bà nội Hứa Huy không phải lớn tuổi si ngốc, giữa chuyện cháu đích tôn chịu tội vào cải tà quy chính bọn họ đương nhiên sẽ chọn điều sau, Hứa Huy từ nhỏ được nuông chiều, ăn không được khổ chịu không nổi tội, cho dù nhất thời hồ đồ làm chuyện ngu xuẩn, lâu, tự nhiên sẽ về nhà.

Bọn họ cũng đang chờ, chờ thời gian đánh cho thiếu gia vô dụng này về nguyên hình.

Thời gian đảm bảo chất lượng của tình yêu ngu xuẩn có bao nhiêu lâu, thời gian là đao phủ tàn khốc nhất, khi xúc động và tình cảm mãnh liệt thối lui, Hứa Huy, còn có thể tiếp tục kiên trì sao?

Đang nói chuyện, di động Hách Thời vang lên, là một điện báo không hiện số.

Hắn nghi hoặc bắt máy, đầu kia di động truyền đến một thanh âm phụ nữ xa lạ.

Cô tự xưng là trung tâm cứu trợ nhi đồng, ngẫu nhiên gọi điện thoại hi vọng người xa lạ đầu kia điện thoại có thể cổ vũ cho một đứa bé đang cần trợ giúp.

Biểu cảm trên mặt Hách Thời có chút vi diệu, đây là thủ đoạn lừa đảo qua điện thoại gì?

Hách Thời cố gắng lễ phép, “Ngại quá, hiện tại tôi không có thời gian.”

Vừa định ngắt cuộc gọi, người phụ nữ đầu kia điện thoại tựa hồ khẩn trương lên, vội vã kêu hắn đừng cúp, kỳ quái là người phụ nữ kia phát âm không quá tiêu chuẩn, nghe cũng không giống giọng địa phương, ngược lại có chút giống như người nước ngoài.

Hiện tại kẻ lừa đảo cũng quốc tế hóa?

Hách Thời không cúp điện thoại, nghe người phụ nữ kia lo lắng nói: “Thật sự không tốn bao nhiêu thời gian của ngài, chúng tôi không cần ngài quyên tiền, chỉ là, chỉ là hi vọng ngài có thể cổ vũ đứa trẻ đáng thương kia một chút, tiên sinh, kính nhờ ngài, thật sự kính nhờ.”

Lo lắng bối rối trong giọng nói của người phụ nữ kia làm cho Hách Thời có chút không đành lòng, tạm thời đánh mất vài phần nghi ngờ, đứng lên đi đến ban công.

Nếu không cần tiền, có lẽ là thật.

Tuy rằng nghe vẫn có chút không đáng tin.

Hách Thời: “Như vậy, tôi nên làm thế nào?”

Người phụ nữ kia bình tĩnh trở lại, “Ngài, ngài biết hát không? Hát một bài có thể chứ?”

Hách Thời nhíu mày, “Cái này… Còn có lựa chọn khác sao?””Ấy… Hoặc là, ngài nói vài câu cổ vũ đi! Bảo bọn chúng đừng buông tha hi vọng.”

Hách Thời lấy thuốc lá trong túi ra châm một điếu, tình huống hiện tại làm hắn có chút không biết làm sao.

Nói với điện thoại một vài lời khách sáo, cho một vài đứa trẻ không biết có tồn tại hay không nghe, loại hành vi này, cũng quá ngốc.

Nhưng, nếu là thật…

Rối rắm một hồi, mãi đến khi trong điện thoại truyền đến tiếng gọi của người phụ nữ kia, hắn mới hắng giọng một cái nói rằng, “Ách… Trước tiên giới thiệu một chút đi, tôi… Các cháu có thể gọi chú là chú Socola, tuy rằng chúng ta không thấy được mặt nhau, nhưng chú Socola vẫn sẽ ở một chỗ rất xa chúc phúc các cháu. Bất hạnh buông xuống trên người các cháu, các cháu sẽ sợ hãi, bối rối thậm chí sinh ra ý tưởng tiêu cực. Nhưng kỳ thật các cháu vẫn là may mắn, có thể được mọi người ở trung tâm cứu trợ trợ giúp, tin rằng các cháu sẽ tìm được người nhà hoặc là chiến thắng khó khăn. Quan trọng nhất là, dù là thời điểm nào, tuyệt đối đừng từ bỏ hi vọng. Chỉ có hi vọng mới có thể đem lại cho các cháu dũng khí, sức mạnh, chiến thắng tâm ma. Có một ngày, các cháu sẽ lớn lên, sẽ biến thành những người kiên cường, chính trực. Các cháu sẽ có được người yêu, người nhà, đến lúc đó, các cháu sẽ thấy, thế giới này, vẫn rất tốt đẹp. Chú Socola chân thành chúc phúc cho các cháu, nhất định phải kiên cường, ừm, đứng lên, vì tương lai mà nỗ lực lên!”

Lời còn chưa dứt, đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng nức nở rất lớn của một người phụ nữ khác, Hách Thời hoảng sợ, vừa định đặt câu hỏi, giọng nữ lúc đầu vang lên, cũng có chút nghẹn ngào.

“Cảm ơn ngài, cảm ơn cổ vũ của ngài, tin rằng cậu ấy… bọn họ đã nghe được, rất cảm ơn, tạm biệt!”

Không để hắn nói gì nữa, điện thoại ngắt.

Trong nháy mắt đó, lòng Hách Thời đột nhiên vắng vẻ.

Hắn không rõ, người lúc đầu liều mạng cầu xin hắn nói gì đó sao lại đột nhiên cúp điện thoại, hắn không rõ, sợi dây nào đó trong lòng vì sao lại giống như bị cắt đứt, chỗ nào đó, truyền đến đau đớn nhè nhẹ.

Tàn thuốc đốt đến ngón tay, hắn cuống quýt buông ra, tâm tình vẫn không chuyển biến tốt đẹp, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.

Ánh mặt trời chiếu vào mắt, hắn theo bản năng nheo mắt lại.

Một giọt lệ không hiểu vì sao chảy xuống khóe mắt, hắn đưa tay xoa xoa, nhìn vết nước trong lòng bàn tay, hắn hoang mang không hiểu.

Nước mắt, thứ này tựa hồ đã trở thành xa xỉ phẩm, trong tính mạng hắn hầu như đã không tồn tại người có thể làm hắn rơi lệ.

Hắn nắm chặt lòng bàn tay, che giấu thứ chất lỏng dư thừa đại biểu yếu ớt này.

Liêu Thắng Anh ở trong phòng gọi hắn, hắn cúi xuống nhặt tàn thuốc rơi dưới đất lên ném vào thùng rác, xoay người vào phòng.

Bảy giờ tối, Ngô Cảnh An tan việc về ký túc xá tắm rửa một cái, vừa ra cửa Tiểu Lâm gọi điện thoại tới.”Anh Ngô, liên hoan buổi tối hủy bỏ, mẹ lão Lô đột nhiên vào bệnh viện, hình như tình huống không tốt.”

Ngô Cảnh An: “Bệnh viện nào, nếu không chúng ta nhanh đến xem?”

Tiểu Lâm: “Có lẽ chờ ngày mai hỏi hắn một chút tình huống rồi hãy nói, nhà hắn bên kia có lẽ cũng loạn thành một đoàn.”

Cúp điện thoại, Ngô Cảnh An thu thập đồ đạc lên xe về nhà.

Lão Lô gần đây mới thăng chức, mấy anh em vốn đã hẹn nhau tối nay làm thịt hắn một bữa, hiện tại đột nhiên xảy ra chuyện này, liên hoan tự nhiên là hủy bỏ.

Dù sao cách nhà cũng không mấy bước, Ngô Cảnh An cũng không gọi cho Hứa Huy, trực tiếp về nhà.

Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười, nói không chừng còn có thể diễn một màn bắt gian tại trận cũng nên.

Mới vừa ra khỏi cửa xưởng, đã bị người ngăn cản.

Một người đàn ông mặc tây trang đi giày da lễ phép hỏi anh có phải là Ngô Cảnh An không.

Ngô Cảnh An nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn chiếc xe dừng sau người đàn ông kia, dự cảm không tốt tràn lên.

Ba Hứa Huy không đến mức dùng một thủ đoạn hai lần chứ!

Tuy nói như vậy, anh vẫn đề cao cảnh giác, trong túi áo đồng phục xưởng có một cái đèn pin nhỏ, vỏ kim loại, lực sát thương mặc dù không lớn, nhưng nếu dùng có lẽ cũng có thể thoát thân nhất thời.

Anh nắm chặt đèn pin, đề phòng nhìn người đàn ông kia, không nói một lời.

Người đàn ông kia đề cao âm lượng hỏi lại một lần.

Ngô Cảnh An: “Anh là ai?”

Trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, “Có người muốn nói chuyện với anh, mời theo tôi lên xe.”

Ngô Cảnh An liếc mắt nhìn cửa sổ xe tối đen như mực một cái, tính toán khả năng đào thoát.

Dưới chân anh chính là xe hai bánh mấy trăm tệ, người ta đây là xe bốn bánh ít nhất sáu chữ số, căn bản không thể so sánh.

Dùng phương thức này đến “mời” anh, hoặc là ỷ vào nhiều người, hoặc là người đàn ông trước mặt này là một đối thủ không thể coi thường, dù là khả năng nào, anh đều định trước là phải đánh một hồi.

Anh rũ mắt, chống xe, cúi đầu đi về phía vệ cỏ phía trước.

Người đàn ông xoay người đi về phía cửa sau ô tô, vừa định mở cửa, đột nhiên phía sau bị cái gì đập đến, hắn trực tiếp nằm úp sấp trên xe.

Thì ra Ngô Cảnh An thừa dịp anh ta xoay người, nhắc xe đạp lên ném vào người hắn.

Cũng mặc kệ thương thế người nọ thế nào, xoay người chạy về hướng trong xưởng.

Nơi này còn cách nội thành một khoảng cách, dựa vào hai đùi chạy ra ngoài tương đương chịu chết, anh chỉ có thể quay đầu chạy vào trong xưởng, chỉ cần anh tốc độ nhanh, hẳn là có thể ở trước khi bị bắt chạy đến chỗ đông người.

Nhà họ Hứa cho dù kiêu ngạo, cũng không thể ở trước mắt bao người bắt anh đi.

Mới vừa chạy được vài bước, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nữ trầm ổn.”Ngô Cảnh An.” <ins class="adsbygoogle"