Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 104: Ôn lại hồi ức




Rời khỏi thành phố C, bọn họ đến thành thị gần đó.Tỉnh Trình giống như vô ý hỏi, “Bao giờ đến xem nhà tớ một chút đi. Phong cảnh thành phố A cũng rất đẹp.”

Ngô Cảnh An nhìn anh ta một cái, gục đầu xuống từ chối cho ý kiến.

Thành phố A, một nơi không thể nào tồn tại trong kế hoạch du lịch của anh.

Xuống xe lửa, Ngô Cảnh An tiêu mấy chục tệ mua một cái căn cước giả.

Tỉnh Trình nói: “Cũng cho tớ một cái.”

Ngô Cảnh An không đồng ý, “Cậu cũng không cần, loại chuyện này chỉ sợ một cái lỡ như, đối với tương lai cũng ảnh hưởng không tốt.”

Tỉnh Trình đi làm ở cơ quan nhà nước, Ngô Cảnh An không muốn bởi vì mình mà liên lụy đến anh ta.

Tỉnh Trình cười cười, “Có thể có chuyện gì, nhiều nhất là ngồi tù, chúng ta cũng coi như có bạn.”

Tìm một khách sạn nhỏ, sau khi vào ở, Tỉnh Trình kéo rèm, nhìn bầu trời trong sáng ngoài cửa sổ. “Cậu có nhớ không, trước đây chúng ta từng đến đây.”

Tay cởi áo khoác của Ngô Cảnh An dừng một chút, “Ừm.”

Tỉnh Trình nhìn lại anh, đoạn hồi ức kia, đối với hai người bọn họ đều là khắc cốt ghi tâm.

Không ai có thể dễ dàng quên.

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong nằm trên giường nhàm chán xem TV, Tỉnh Trình đột nhiên nói: “Nếu không, chúng ta đánh bài đi!”

Ngô Cảnh An cười, “Cậu cũng chơi trò này sao?”

Tỉnh Trình: “Cậu không biết, đơn vị của tớ nhàn biết bao nhiêu, không đánh bài biết lấy gì giết thời gian.”

Nói xong, anh ta vơ lấy áo khoác liền lao xuống dưới lầu, khi trở về không chỉ cầm theo một bộ bài tú lơ khơ, còn một bàn cờ nhảy giản dị, một bàn cờ ca rô, một bàn cờ vua.

Ngô Cảnh An trừng mắt, “Cậu mua nhiều như vậy làm gì? Không định ngủ nữa sao?”

Tỉnh Trình đem đồ đặt lên giường, “Còn nhớ trước kia chúng ta đánh bài, chơi cờ suốt đêm không? Người nào thua hôm sau phải mua hạt dưa.”

Ngô Cảnh An cũng nhớ tới khoảng thời gian điên cuồng đó, cười nói: “Ngày mai tớ mua ba cân hạt dưa cho cậu cắn chết luôn, không sợ nóng trong người sao?”

Tỉnh Trình đổ bài ra, lão luyện xào bài, chia bài, “A, ý của cậu là nhận thua phải không?”

Ngô Cảnh An nhảy lên giường anh ta, cầm bài lên nhìn lướt qua, “Ai thua ai thắng chờ đến mai sẽ biết, hôm nay tớ liều mình bồi quân tử, không ngủ! Nhớ năm đó…”

Năm đó trên mặt anh còn dán ria mép, dùng mấy lá bài thấp hù cho Tỉnh Trình dù cầm bài cao trong tay cũng không dám tùy tiện đánh ra, hưng phấn kéo chòm râu rách của Tỉnh Trình, một cái ôm mạnh mẽ đẩy ngã mối tình đầu của mình, dùng một nụ hôn ngọt ngào khóa lại hai trái tim vừa ươm mầm tình ái.

Bọn họ ôm nhau, bọn họ hôn môi, bọn họ dùng hai bàn tay cảm thụ thân thể đối phương.

Bọn họ trẻ tuổi, bọn họ không sợ trời không sợ đất, bọn họ vui vẻ, bọn họ dám dùng thanh xuân đánh cược.Đặt chân lên đỉnh núi, đem trời xanh mây trắng dẫm dưới lòng bàn chân, bọn họ la lên tên mình với trời đất rộng lớn.

Ngô Cảnh An, số một thế giới.

Tỉnh Trình, số một số một thế giới.

Bọn họ ôm đối phương, cười như những kẻ ngu ngốc.

Ngô Cảnh An nói, Tỉnh Trình, chúng ta vĩnh viễn cùng nhau được không?

Tỉnh Trình nói hình như cũng là vĩnh viễn. Vĩnh viễn, vĩnh viễn…

Đó là năm tháng điên cuồng của bọn họ, đó là thanh xuân bọn họ không thể trở về.

Là quá khứ bọn họ phải dứt bỏ.

Ngày hôm sau Ngô Cảnh An va vào cánh tay Tỉnh Trình tỉnh lại, hôm qua bọn họ chiến đấu đến quá muộn, ngủ quên lúc nào cũng không biết.

Đến cuối cùng cũng không nhớ rõ ai thua ai thắng, bài tú lơ khơ, cờ năm quân, cờ nhảy lại vương vãi khắp giường.

Anh vừa động Tỉnh Trình cũng tỉnh theo, dụi dụi cặp mắt buồn ngủ, “Mấy giờ rồi?”

Ngô Cảnh An xoa xoa đầu, nhìn nhìn đồng hồ cửa hàng đối diện, “Sắp mười giờ rồi, cậu ngủ nữa không?”

Tỉnh Trình thả mình lại trên giường, “Ngủ thêm mười phút.”

Ngô Cảnh An nhảy xuống giường vào toilet, khi đánh răng nhìn chính mình trong gương, nhớ tới tư thế ngủ lúc nãy của bọn họ, lại không ai cảm thấy đó là hình ảnh xấu hổ.

Rửa mặt xong, anh mặc quần áo nhẹ tay nhẹ chân đi ra cửa.

Nghỉ hè mười mấy năm trước, anh đập ống tiết kiệm, cầm mấy tờ tiền lẻ nhảy lên xe lửa cùng Tỉnh Trình đi đến nơi này.

Bọn họ ở khách sạn nhỏ, dùng phương pháp làm nũng giả bộ dễ thương giúp bà chủ chào hàng, ở miễn phí vài ngày.

Trời tháng ba, thời tiết đầu xuân se lạnh, Ngô Cảnh An dựng thẳng cổ áo bành tô, đi theo con đường trong ký ức.

Đi qua cái hẻm nhỏ phía sau chợ, ai còn nhớ rõ, ở trong khu kho hàng đã từng rất náo nhiệt, anh cướp được một con tôm vừa mới lột trong bát Tỉnh Trình, Tỉnh Trình trộm đi một xâu thịt dê cuối cùng trong đĩa của anh.

Đi qua quán cà phê tao nhã, mơ hồ có thể thấy bóng dáng phòng máy chơi game, bọn họ tập trung tinh thần mà chơi Contra, Super mario, Battle City, cho đến khi hết sạch tiền trong túi.

Đi qua cửa hàng bánh mì lâu đời, năm đó anh đứng trước tủ kính chảy nước miếng nhìn một loạt ổ bánh mì tinh xảo ngon miệng, Tỉnh Trình đi vào mua một cái, hai người cậu một ngụm tôi một ngụm, nhai đến thơm ngọt.

Nơi này biến hóa quá lớn, rất nhiều kiến trúc năm đó đều đã mất. Chỉ có đoạn ký ức kia không thay đổi, rõ ràng như tạc.

Trong trí nhớ, là tuổi trẻ, là xúc động, là ngây thơ, là không sợ hãi.

Nhắm mắt lại, thời gian chảy ngược, thành phố này, nơi nào cũng có bóng dáng bọn họ.

Vượt đèn đỏ, đập chai rượu, kéo bè kéo lũ đánh nhau, bọn họ không có chuyện xấu nào không làm, bọn họ phóng túng tùy ý.Đó là thời đại của bọn họ, mỗi môt ngày đều nên tận tình tiêu xài phung phí.

Bọn họ thi chạy cùng xe bus, bọn họ liếc mắt đưa tình với nữ sinh, bọn họ phấn đấu vì giấc mơ, vì thất bại mà rơi lệ, vì vỗ tay mà thét chói tai.

Ngô Cảnh An và Tỉnh Trình, lặng lẽ dắt tay nhau, đi ở trên con đường phủ đầy ánh mặt trời.

Mở mắt ra, ô tô ồn ào náo động, tiếng âm nhạc huyên náo, thời gian bị kéo trở lại hôm nay.

Hôm nay, anh sẽ không chạy trốn trên đường cái, sẽ không tùy tiện ném vỏ chai rượu, không hiểu cái gì là mộng tưởng, cũng không tùy ý gào thét ầm ĩ.

Anh đã qua tuổi ấu trĩ, bỏ lỡ người tốt nhất trong năm tháng tuổi thanh xuân.

Dù là anh hay Tỉnh Trình, đều chỉ có thể đi ra khỏi đoạn thời gian kia, nhìn về phía trước, không quay đầu lại.

Không ai có thể quay về quá khứ.

Hai ngày sau, Ngô Cảnh An đề nghị lại đi lên sơn đăng một lần nữa.

Tỉnh Trình vui vẻ đáp ứng, ba lô đơn giản đeo sau lưng bọn họ xuất phát về hướng đỉnh núi cao nhất.

Lúc tuổi còn trẻ, bọn họ dọc đường đi không ngừng cãi nhau ầm ĩ, thời gian chẳng mấy chốc mà qua. Lúc mệt, Ngô Cảnh An nhảy lên lưng Tỉnh Trình, ồn ào đòi anh cõng một đoạn.

Tỉnh Trình khiêng khối hành lý hình người cố hết sức bước từng bước lên bậc thang, rất nhanh đã ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc, “Được rồi, đến cậu cõng.”

Ngô Cảnh An cắn lên mặt anh một cái, cắn được một miệng toàn mồ hôi, ghét bỏ, “Phì, hôi quá, cho cậu cõng ông đây là vinh hạnh của cậu, đợi xuống núi lại đến lượt tớ cõng cậu, nhanh lên, đến cả lừa cũng nhanh hơn cậu!”

Hiện giờ, bọn họ mỗi người một nhánh cây, chống “quải trượng” cố sức đi về phía trước, may mà tìm ra vài đề tài chung, thời gian cũng qua nhanh. Khi mệt, Tỉnh Trình cúi xuống, mặt mày vui vẻ nhìn anh, “Cậu còn được không? Nếu không, tớ cõng cậu một đoạn, đợi xuống núi cậu lại cõng tớ.”

Ngô Cảnh An cười, “Anh bị lừa đến nghiện rồi à, làm gì có chuyện xuống núi tớ cõng cậu, thuận miệng nói mà cũng tin.”

Tỉnh Trình nói: “Còn không phải là do tớ thương cậu, sợ làm cái tay nhỏ cái chân nhỏ này của cậu mệt rụng. Lên đây đi, tớ bây giờ còn khỏe, cõng được cậu. Chờ đến lúc tớ đi không nổi nữa, đổi thành cậu đỡ tớ, được không?”

Ý tứ trong lời nói của Tỉnh Trình Ngô Cảnh An nghe được hiểu được, anh rũ mắt, nói: “Cậu không cõng nổi tớ.”

“Cậu thì nặng bao nhiêu chứ? Đi lên thử xem!”

Ngô Cảnh An nói: “Trọng lượng mười mấy năm, cậu cõng không nổi.”

Tỉnh Trình dừng lại, giương mắt nhìn anh.

Ngô Cảnh An đã bước lên phía trước, con đường này, dài lâu lại gian khổ, anh lại cố gắng chống đỡ mà đi hết, thủy chung, một mình.

Mười mấy năm bỏ lỡ, lấy cái gì để bù lại.

Có người đi đường từ đỉnh núi đi xuống, nhìn thấy bọn họ, tốt bụng mà lên tiếng cổ vũ, “Còn vài bước nữa là đến nơi, cố lên!””Cố lên!” Ngô Cảnh An mỉm cười đáp lại.

Vài bước, chỉ là khoảng cách vài bước, mà bọn họ năm đó, lại đều lui bước.

Đi tới đỉnh núi, Ngô Cảnh An đã mệt đến nỗi không nói ra lời, tê liệt ngã xuống một bên, thở hồng hộc.

Tỉnh Trình ném gậy, tháo ba lô xuống, lấy bình nước đưa cho anh.

Từ đỉnh núi quan sát thành phố này, trời đất mờ mịt chẳng qua như một bức tranh màu nước, vạn vật nhỏ bé như ở trước mắt, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, vẩy ánh sáng rực rỡ vào mỗi góc thành thị.

Tỉnh Trình hướng về phía xa xa hét lên đầy ấu trĩ, “Ngô Cảnh An, số một thế giới.”

Một ngụm nước vừa uống toàn bộ đều bị phun ra, Ngô Cảnh An chuẩn xác nện một cái nắp bình vào đầu người nọ, “Gọi cái lông! Cậu định hù chết tớ à!”

Tỉnh Trình cười, không để ý đến kháng nghị của anh, tiếp tục hô, “Tỉnh Trình, số một số một thế giới.”

Đã từng, đây từng là khẩu hiệu của bọn họ. Hiện giờ, đây là mật mã tỉnh lại hồi ức.

Sau khi nghỉ ngơi, Tỉnh Trình nhìn ra phương xa, không phải không tiếc hận mà nói: “Đúng ra nên đem máy ảnh đến.”

Ngô Cảnh An uống từng ngụm từng ngụm nước nhỏ, “Cậu còn chơi chụp ảnh?”

Tỉnh Trình dùng di động chụp mấy tấm, “Thỉnh thoảng vui đùa một chút, sau này giới thiệu bạn của tớ cho cậu, có một tên rất mê trò này, gia sản hầu như đều tiêu tốn vào mặt này.”

Ngô Cảnh An nói: “Cậu còn biết cái gì? Có cái gì cậu không biết không?”

Tỉnh Trình cười, “Tớ cũng không phải vạn năng. Trước kia khi chưa làm nhà hàng, cùng bạn bè đi câu cá, cũng chơi đùa đua xe, bị Tỉnh Y lôi đi học vẽ, tớ là loại cái gì cũng biết một chút, nhưng cái gì cũng không giỏi. Cậu thì sao? Cậu thích cái gì?”

Ngô Cảnh An nở nụ cười, nụ cười kia không giống bình thường, có vài phần chua xót, vài phần gượng ép.

Đều là mười năm, có người sống trong ánh mặt trời, có người nhưng vẫn chìm trong hắc ám.

Người anh chờ mong có thể kéo anh ra khỏi bóng tối, lại thủy chung không xuất hiện.

“Tớ? Cuộc sống của tớ không nhiều màu nhiều sắc như vậy, đầu óc tớ ngốc, cái gì cũng không học được. Không học đại học, không chơi đua xe, không biết vẽ tranh, cũng không chụp ảnh. So sánh với cậu, tớ có vẻ rất nhàm chán.”

Tỉnh Trình: “…”

Ngô Cảnh An ngẩng đầu nhìn lên không trung vô ngần, nơi đó chỉ có hai màu xanh trắng không thay đổi. “Sinh hoạt của tớ buồn tẻ chán nản, đi làm, về nhà, ngẫu nhiên đánh ván bài, xem trận bóng, cùng bạn bè uống rượu, hát karaoke, tớ chỉ biết làm mấy việc không cần động não đó. Tỉnh Trình…” Anh đưa mắt nhìn qua người đối diện, “Không có tớ, cuộc sống của cậu vẫn rất phấn khích. Sau này, cũng sẽ càng thêm phấn khích.”

Cảm giác điềm xấu trong lòng Tỉnh Trình tăng thêm, nhíu mày cắt ngang, “Cảnh An…”

Ngô Cảnh An chống gậy đứng lên, trên mặt vẫn treo nụ cười, “Được rồi, Tỉnh Trình, cảm ơn cậu vẫn cùng tớ đi đến nơi này, cũng nên là thời điểm, chấm dứt lữ trình của cậu rồi.” <ins class="adsbygoogle"