Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 301: Phiên ngoại: Lần đầu bên ngoài của La Tiểu Lâu (2)




“Uy, La Tiểu Lâu, lần này ngươi lại là người xếp cuối cùng! Rốt cuộc ngươi có hay không nghiêm túc đi học a!” Road nhìn có chút hả hê kêu lên.

La Tiểu Lâu đi bên cạnh Nguyên Tích, quay đầu trợn mắt nhìn hắn một cái, “Có nha, ta đây rõ ràng đứng thứ 21, trong lớp có bốn mươi người cơ mà.”

“Ha ha, nhưng là, ba người chúng ta luôn có thứ hạng cao trong lớp, ngươi mỗi ngày cùng chúng ta học chung, không thấy tự ti sao. Chỉ có ngươi theo không kịp, suy nghĩ một chút về sắc mặt đội trưởng người hầu đi, thật không biết ban đầu ngươi là thế nào được chọn chứ.” Road cười hì hì nói.

La Tiểu Lâu bị tức đỏ mặt, muốn tới đánh Road, nhưng bởi vì tay bị Nguyên Tích lôi kéo nên không đi được.

Đi cạnh Nguyên Tích ở phía bên kia, Hạ Tá liếc Road một cái, “Ngươi thế nào cứ trêu chọc cậu ấy, có phải hay không lại muốn bị đặc huấn? Lại nói, thành tích của ngươi so với ta cùng Nguyên Tích cũng kém một đoạn, sao không thấy ngươi tự ti?”

Road bĩu môi, thấp giọng lẩm bẩm, “So với ta cùng lắm thì bao nhiêu, thế nào ngươi lại quản ta. Mấu chốt là thành tích các ngươi sao lại tốt như vậy, biến thái!”

Hạ Tá cười yếu ớt nhìn Road một cái, Road không chú ý, lại run lên, ngay sau đó nhìn hai bên một chút, kéo chặt áo khoác.

Nguyên Tích nghiêng đầu nhìn sắc mặt mất hứng của La Tiểu Lâu, nói, “Cái này không có gì, cũng đã có tiến bộ, hơn nữa học sinh ban A có rất nhiều thời gian học tập, còn người phải tham gia tập huấn.”

Nói đến đặc huấn, La Tiểu Lâu càng xám đen mặt. Mặc dù cậu quả thật cũng có đặc huấn, nhưng là cường độ đặc huấn của ba người Nguyên Tích cách cậu khoảng xa thật xa, mặc dù rất thích đặc huấn nhưng cậu thật là vô phương phát triển…

“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, huấn luyện tinh thần lực rất khó, người bình thường muốn huấn luyện cũng không được.” Nguyên Tích giống như là biết cậu muốn cái gì, an ủi.

La Tiểu Lâu gật đầu một cái, do dự một chút, quay đầu nhìn về phía Hạ Tá, hỏi: “Hạ Tá, ngươi đi học, có làm bút ký sao? ”

Hạ Tá quái dị nhìn cậu, lắc đầu, “Chưa từng làm, tiến trình ta tự học đã vượt qua lớp ohc5 hiện tại rồi”

La Tiểu Lâu oán niệm nhìn Hạ Tá, cậu cũng biết, bởi vì Nguyên Tích cũng không làm bút ký.

Nguyên Tích hơi cười một cái, nhìn La Tiểu Lâu, trong mắt lóe lên một tia ôn nhu khó gặp.

Buổi chiều, La Tiểu Lâu làm xong huấn luyện tinh thần lực, lại bị an bài một ít thể lực huấn luyện. Đợi đến lúc cậu mệt mỏi hết sức, Nguyên Tích ba người cũng từ phòng huấn luyện đi ra.

Trở lại chỗ ở, La Tiểu Lâu nhìn đại thụ trong sân, có chút ngẩn ra.

“Thế nào? ” Nguyên Tích hỏi.

La Tiểu Lâu nhìn gốc cây kia, phần trên bạch hoa đua nở, nhíu lại mi, không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy cảm giác quen thuộc quỷ dị, loại cảm giác đó giống như là nhiều năm trước, cậu đã từng đến chỗ này.

Cuối cùng La Tiểu Lâu lắc đầu một cái, theo Nguyên Tích đi vào.

Road cùng Hạ Tá ở tại lầu một, căn phòng của Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu ở lầu hai.

Trên thực tế, kể từ khi chạy trốn bị Nguyên Tích bắt được, Nguyên Tích một mực để La Tiểu Lâu ngủ ở phòng của hắn. Lúc mới bắt đầu, La Tiểu Lâu bởi vì không tìm được người nhà, vừa vội lại sợ, còn cảm thấy dị thường cô đơn, đối với an bài như thế ngược lại có mấy phần cao hứng.

Sau đó hai năm, Nguyên Tích mặc dù không suy nghĩ lại ý tứ của hắn, nhưng cũng không nói để cho La Tiểu Lâu đổi phòng, La Tiểu Lâu tự nhiên cũng lười nói.

Nguyên Tích lấy ra quần áo đổi giặt, nghỉ ngơi một hồi rồi nói với La Tiểu Lâu, “Đi tắm.”

La Tiểu Lâu mệt mỏi cũng không muốn nhúc nhích, nhưng suy nghĩ tắm một chút quả thật có thể hóa giải mệt nhọc, liền đi theo Nguyên Tích đi tới phòng tắm.

Pha xong nước ấm, hai người cũng vào bồn tắm, mỗi người một bên.

La Tiểu Lâu dựa vào bồn tắm mơ màng buồn ngủ, trong cảm giác mơ hồ có bàn tay đang giúp cậu gội đầu, mặc dù rất muốn nói cho Nguyên Tích, cậu đã tám tuổi, có thể tự mình tắm gội. Nhưng bởi vì mỏi mệt, không mở mắt nổi.

Thôi thì lần sau rồi hãy nói, dù sao thâm một lần cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Hô hấp của cậu dần dần thong thả, động tác của bàn tay lia cũng thả chậm xuống.

Nguyên Tích lẳng lặng nhìn La Tiểu Lâu, khóe miệng từ từ cong lên.

Không có ai biết, vương tử điện hạ lạnh lùng, còn có một mặt ôn nhu như thế.

La Tiểu Lâu ngủ một hồi, thức dậy đã đến giờ cơm tối, cậu đứng dậy đi ra ngoài, lúc bước qua tiểu phòng khách, thấy Nguyên Tích đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn quang não.

La Tiểu Lâu tùy ý ngồi ở bên cạnh hắn, cầm khay trà linh thực, lại bị Nguyên Tích đè tay xuống.

“Đói bụng sao, đi, chúng ta đi ăn cơm trước.” Nguyên Tích lại điểm mấy cái, ngay sau đó đóng cửa quang não.

Hai mắt La Tiểu Lâu không thôi nhìn nhìn linh thực, nhưng không phản đối, bởi vì phản đối là không có bất kỳ hiệu quả nào, Nguyên Tích đối với việc ăn cơm của cậu quản rất nghiêm.

Trước khi ăn cơm là không cho phép ăn linh thực, nếu không sẽ thiếu dinh dưỡng.

Bốn người cùng nhau dùng qua bữa ăn tối, Road kêu La Tiểu Lâu, “Đi thôi, tối nay chúng ta cùng nhau chơi trò chơi, ta có thể chỉ ngươi.”

La Tiểu Lâu lắc đầu, “Không đi, ta còn có bài tập. ” Hơn nữa cậu còn muốn học tập nhiều hơn, tháng sau thi cũng không muốn kém bọn họ nhiều như vậy.

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu lên lầu, cùng Hạ Tá nói qua nhiệm vụ ngày mai xong, cũng đứng dậy đi lên lầu.

Road nhún vai một cái, suy tính có muốn hay không mời Hạ Tá đi chơi trò chơi, nhưng lại thôi.

Nguyên Tích mở cửa phòng, phát hiện La Tiểu Lâu đã ngồi ở bàn đọc sách. Hắn đi tới, xem một chút La Tiểu Lâu đang cái gì, nói, “Ta giúp ngươi. ”

La Tiểu Lâu trong mắt lộ ra vui mừng, “Di, tối nay ngươi không vội vàng sao?”

Xoa xoa tóc La Tiểu Lâu, Nguyên Tích ngồi xuống bên cạnh cậu, “ừm ”

Lúc mà thành tích La Tiểu Lâu có thể đuổi theo bọn họ, đã là hai năm sau.

Bởi vì nhiệm vụ huấn luyện do huấn luyện viên an bài, bọn họ lại một lần đổi lịch trình học tập ở trường.

La Tiểu Lâu thay xong đồng phục học sinh, hướng về phía Nguyên Tích cùng Hạ Tá Road nói, “Các ngươi đi đi, ta đâu có quan trọng, hơn nữa, đã quen rồi.”

Nguyên Tích nhíu mày một cái, đem thanh súng giao cho La Tiểu Lâu, mới không yên tâm rời đi.

La Tiểu Lâu giúp ba người xin nghỉ, sau đó mới đi đến vị trí của mình. Không ít học sinh đều ở đây len lén quan sát cậu, phát hiện ba người đẹp trai kia không có đến, một ít tiểu nữ sinh không khỏi có chút thất vọng.

La Tiểu Lâu ngồi xuống, cậu khi đi học cũng rất nghiêm túc. Nhưng hôm nay, cậu nhìn đứa trẻ tóc bạc trước mặt không khỏi có chút ngẩn ra. Không biết tại sao, hài tử kia dị thường hấp dẫn tầm mắt của cậu.

Nét mặt kia quỷ dị lại mang chút lãnh đạm tinh sảo, trông vạn phần đẹp mắt.

Nhận ra được tầm mắt của La Tiểu Lâu, đứa trẻ kia ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sắc bén nhìn đến chính xác vị trí của La Tiểu Lâu.

Lúc này, chuông vào học vang lên, La Tiểu Lâu bận rộn quay đầu, tập trung tinh thần nghe giảng.

Buổi chiều lúc tan giờ học, La Tiểu Lâu xốc lên bọc sách, đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi cổng trường, các tiểu nữ sinh cùng lớp cũng đi cùng hướng với cậu, chỉ đi chứ không chào hỏi, kết bạn với cậu.

“Ngươi muốn đón xe bay công cộng sao? ” Tiểu nữ sinh hỏi.

“Ưm” La Tiểu Lâu trả lời, thật ra thì trường học đi bộ về chổ ở cũng chỉ có mười lăm phút, nhưng Nguyên Tích không yên lòng.

“Các ngươi, đổi lịch trình tới đây học, đã quen thuộc chưa? Ta nói là, bằng hữu cái gì đó, cũng tách ra rồi” Tiểu nữ sinh tò mò hỏi.

“Thế nào tách ra? Chúng ta có bốn người, hơn nữa, bản thân ta bằng hữu cũng không quá nhiều.” La Tiểu Lâu phản ứng. Đúng vậy, xuyên không tới đây đã bốn năm, trừ ba người kia, cậu cơ hồ không có bằng hữu, huấn luyện đã chiếm tuyệt đại đa số thời gian của cậu.

Cho dù có thời gian nghỉ ngơi, cũng toàn bộ cùng Nguyên Tích ở chung một chỗ.

Bé gái nở nụ cười, “Ta tên là Ỷ Lan, sau này hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu.”

La Tiểu Lâu cười cười, đang muốn trả lời, chợt trong hẻm nhỏ trước mặt xuất hiện mấy người. Ỷ Lan sắc mặt thay đổi, kéo La Tiểu Lâu xoay người trở về.

“Đứng lại!” Mấy người kia nhanh chóng vây quanh.

Đó là nhóm thiếu niên năm, sáu tuổi, ăn mặc đến tóc tai trưng ra đủ mọi màu sắc.

“Ngoan ngoãn, đem tiền giao ra đây.” Một tên tóc màu đỏ lên tiếng.

Ỷ Lan kéo kéo La Tiểu Lâu, tự mình đưa tiền ra trước.

La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, lúc này mới nghĩ đến, cậu cho tới bây giờ chưa hề mang tiền, tất cả đều do Nguyên Tích giữ. Mỗi lần mua đồ đều có Nguyên Tích hoặc là những người khác trả tiền, căn bản chẳng có lúc nào cậu dùng tiền cả.

“Thế nào, tiểu tử ngươi không có tiền sao? ” Tên tóc vàng bên cạnh đẩy La Tiểu Lâu một cái.

“Tiểu tử này nhìn yếu quá!” Tên tóc đỏ nói.

“Vừa nhìn cũng biết không phải quý tộc, nếu không làm sao có thể không có xe tới đón. Dạy dỗ nó đi, cho nó nhớ đời, lần sau nhớ mang tiền cho chúng ta.” Tên tóc vàng vừa nói, đã hướng La Tiểu Lâu động thủ.

La Tiểu Lâu đẩy Ỷ Lan, “Ngươi đi trước, đừng để ý tới ta!” Ỷ Lan lưu lại không giúp được gì, hơn nữa, chính cậu cũng đã trải qua huấn luyện, mặc dù không thể đi theo Nguyên Tích bọn họ đi thực hiện vài nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng là mấy người này chẳng lẽ không xử lí được.

Tiểu nữ sinh bị đẩy đi ra ngoài, nàng hoảng sợ nhìn nhìn, do dự một chút, xoay người chạy đi.

La Tiểu Lâu không lấy súng ra, đây đối với cậu mà nói, cũng như rèn luyện. Vốn chỉ muốn dạy dỗ cậu một chút, nhưng thấy cậu dám phản kháng, đám nhóc kia càng thêm phẫn nộ.

Năm tên, hai bị La Tiểu Lâu đánh lén vào cổ chân ngã quỵ, chính cậu cũng bị đánh phải sưng mặt sưng mũi, còn dư lại ba người thấy đồng bạn bị thương, ra tay bắt đầu không nhẹ không nặng.

Mặc dù La Tiểu Lâu về trễ một chút cũng không hẳn là có chuyện, nhưng lâu như vậy thì đúng là không an tâm.

Lúc La Tiểu Lâu bắt đầu cân nhắc dùng súng hay không, đầu hẻm bên kia chợt xuất hiện một người.

Ba tên côn đồ cắc ké ngừng một chút, hướng người bên kia quát, “Đi ra, chớ xen vào việc của người khác!”

Người nọ hai tay để trong túi, vốn là chỉ đi ngang qua thôi, nghe nói như thế, chợt ngừng lại.

Hắn quay đầu quan sát diện mạo tóc tai rối bời của La Tiểu Lâu một cái, chợt đi về phía bên này. Sau đó một cước đạp vào tên vừa quát hắn, tên kia bay thẳng ra ngoài. Một cước này so La Tiểu Lâu đánh lén thì lực đạo lớn hơn, tên đó lập tức hét thảm, rõ ràng không thể ngồi dậy nổi.

Hai đứa khác thấy rõ người tới, hơi có vẻ kinh hoảng, một đứa trong đó nói, “Tiểu huynh đệ, cái này chẳng phải chuyện của ngươi, lời của huynh đệ ta vừa rồi có cuồng ngông, ta thay hắn nói xin lỗi với ngươi.”

Tên này lời còn chưa nói hết, liền một cước vụt đến đem nó đạp bay ra ngoài, mấy đứa còn lại có thể nghe được thanh âm xương gảy lìa của nó.

Còn lại một tên lui về sau mấy bước, cuối cùng cắn răng, rút ra một thanh kích quang đao, tấn công tới.

Người kia sắc mặt không thay đổi, ngay lúc đứa kia quơ đao, thân hình thoáng một cái, đã đến phía sau nó, nhấc chân đã đem đầu tên côn đồ cắc ké đạp xuống nằm bẹp dưới đất.

La Tiểu Lâu há to mồm, động tác như thế rõ ràng quá hoa mỹ rắn rỏi, ngoài ba người Nguyên Tích, cậu chưa thấy qua một ai.

“ Cám ơn ngươi.”

Tiểu thiếu niên với mái đầu trắng ngẩng đầu nhìn cậu, hừ một tiếng, “Ta chẳng qua là xem bọn nó không vừa mắt mà thôi. ”

Nói xong, dưới chân dùng một chút lực, tên côn đồ cắc ké lại phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó tiểu thiếu niên nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước.

La Tiểu Lâu đưa mắt nhìn hắn, hơi nở nụ cười, không biết tại sao, người này mang đến cảm thấy thân thiết, làm cậu bất giác nhớ đến đệ đệ La Duệ.

Hai tên côn đồ cắc ké bị La Tiểu Lâu đánh lén bắt đầu giùng giằng, La Tiểu Lâu cũng không thèmđể ý. Lúc này, đầu hẻm lại vang lên tiếng bước chân. Kèm theo thanh âm của Ỷ Lan thanh dồn dập, “Đang ở bên trong!”

La Tiểu Lâu xoay người, lại kinh ngạc phát hiện người mà Ỷ Lan mang tới lại là Nguyên Tích cùng Hạ Tá.

Sau một khắc, La Tiểu Lâu bị Nguyên Tích nắm chặc, kiểm tra trước sau một phen sau. Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu trên mặt sưng đỏ, giơ tay lên, nhẹ nhàng đụng một cái, ánh mắt từ từ híp lại.

Hạ Tá cũng nhanh chóng đi tới, lo âu hỏi: “Tiểu Lâu, ngươi thế nào rồi? Nơi nào đau?”

La Tiểu Lâu trên người còn có chút đau, nhưng là cũng không bị thương gì, vội vàng nói, “Ta không sao”

Nguyên Tích buông La Tiểu Lâu ra, hướng kia mấy côn đồ đi tới, tiếp theo, trong ngõ hẻm vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Sắc mặt Ỷ Lan càng thêm tái nhợt, La Tiểu Lâu cùng Hạ Tá cho là Nguyên Tích muốn đánh người hả giận, nhưng mắt lại thấy hắn hạ thủ càng ngày càng nặng, mấy tên côn đồ cắc ké cả người là máu, đã lâm vào trạng thái hôn mê, Nguyên Tích một chút cũng không có ý định dừng tay.

“Nguyên Tích, đừng đánh, chúng ta trở về thôi.” La Tiểu Lâu hướng Nguyên Tích đi mấy bước, kêu lên.

Một lát sau, Hạ Tá cũng nhíu lại mi, “Nguyên Tích, đủ rồi.”

Nguyên Tích lại tiếp tục nhấc chân đá vào đầu tên côn đồ nhỏ, mà cái loại lực đạo đó, trúng phải không chết cũng trọng thương.

La Tiểu Lâu cùng Hạ Tá liền chạy tới, La Tiểu Lâu ôm lấy cánh tay Nguyên Tích, Hạ Tá nhấc chân ngăn trở Nguyên Tích, đồng thời đem tên côn đồ cắc ké đạp ra ngoài.

“Nguyên Tích, ngươi muốn giết bọn chúng sao?” Hạ Tá căng thẳng hỏi.

Nguyên Tích mắt đỏ ngầu, một lát sau, mới xoay người, lôi La Tiểu Lâu đi ra ngoài.

Ỷ Lan á khẩu, không dám gọi bọn họ, đám người đi rồi, mới hướng phía ngoài chạy đi.

Buổi tối hôm đó, Nguyên Tích tắm nước thuốc cho La Tiểu Lâu, chờ cậu ngủ say mới đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Hạ Tá cùng Road bởi vì nhiệm vụ mà bị thương đang chờ hắn.

Nguyên Tích đứng ở bên cửa sổ, Hạ Tá nói, “Nguyên Tích, tâm tình của ngươi không đúng”

Road mặt mày lo âu nhìn về phía Nguyên Tích, “Điện hạ, ta biết ngươi cùng Tiểu Lâu tình cảm sâu nhất, thế nhưng chẳng qua là mấy tên côn đồ cắc ké đánh cướp, hơn nữa có người bảo vệ Tiểu Lâu, nếu như cậu ấy thật có nguy hiểm tánh mạng, bọn họ sẽ xuất hiện”

Nguyên Tích chen ngang, “Ta biết.” Chẳng qua là, ở lúc ấy, hắn căn bản không khống chế được. Hắn muốn giết mấy người kia, thậm chí cả tiểu nữ sinh báo tin nữa.

Nếu như không phải là Hạ Tá đã quá mức quen thuộc, hắn thậm chí không dám tưởng tượng có thể hay không động thủ với Hạ Tá.

Hạ Tá nói đúng, đây không phải là tâm tình tĩnh táo mà người thừa kế nên có.

“Ta sẽ giải quyết cái vấn đề này, các ngươi đi nghỉ trước đi.” Nguyên Tích nói.

Đêm khuya, Nguyên Tích lẳng lặng ngồi ở trên giường, nhìn sắc mặt non nớt của La Tiểu Lâu, cậu ngủ rất say, chẳng qua là chân mày hơi nhíu lại.

Qua thời gian rất lâu, Nguyên Tích ngẩng đầu sờ sờ tóc của cậu, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán La Tiểu Lâu.

Chẳng lẽ trải qua một lần sống lại, lực khống chế của hắn xuất hiện vấn đề? Ánh mắt Nguyên Tích rũ xuống.