Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 284




Bắt cóc

La Tiểu Lâu nhìn tọa độ của bọn họ trên bản đồ, ngón tay hơi vô thức chạm nhẹ, khỏa tinh cầu hơi có vẻ u tối kia nhanh chóng phóng đại, cuối cùng lớn đến mức choán hết không gian căn phòng, trước mặt nó, La Tiểu Lâu cảm thấy mình như là bị một con quái vật nuốt vào vậy.

Trong bóng đêm, tiếng 125 lo lắng vang lên “dừng ở đây đi, hôm nay ngươi đã huấn luyện mười mấy tiếng đồng hồ rồi, tinh thần lực đã tiêu hao đến cực hạn, ta thấy là nên nghỉ ngơi một chút”

Nói xong, nó lấy ra một chiếc khăn tay hình vuông, cẩn thận lau mồ hôi trên trán La Tiểu Lâu, nhìn trạng thái tinh thần của cậu ta trở lại ổn định mới chậm rãi nói tiếp: “hơn nữa, chúng ta sắp tới nơi rồi. Trước đó, ngươi cần ở trạng thái tốt nhất”.

Nghe lời 125, La Tiểu Lâu thở ra một hơi thật dài, lúc này mới cảm thấy tinh thần cực độ mỏi mệt, còn có cả người ướt đẫm mồ hôi, gật gật đầu, tùy tay đóng bản đồ tinh hệ lại.

Không gian sau khi La Tiểu Lâu tắt bản đồ tinh hệ đi thì trở nên bừng sáng. Đây là một phòng huấn luyện. Xung quanh bày một vài dụng cụ tập luyện cao cấp. Nhưng khác vs các phòng huấn luyện bình thường khác, gian phòng này là dùng để huấn luyện tinh thần lực.

La Tiểu Lâu đi vào phòng tắm ở bên cạnh. Ngay khi dòng nước dội tới mái tóc đen của hắn, một ánh hồng quang chạy dọc từ mắt cá chân của hắn lên trên, cùng lúc đó, số liệu tình hình thân thể của La Tiểu Lâu cũng hiện lên trên vách kính ngay bên cạnh.

Khi 125 chiếu ánh hồng quang kiểm tra thân thể La Tiểu Lâu đến chỗ ngực, một đạo lam quang bay ra, cắt đứt quá trình kiểm tra, nhưng mà số liệu hiển thị trên vách kính lại không hề dừng lại.

Những số liệu này lát nữa sẽ chuyển về hệ thống giám sát của phi thuyền, rồi sắp xếp vào trong hồ sơ của từng thuyền viên. Đây cũng là biện pháp để cam đoan mọi người trên phi thuyền đều khỏe mạnh, kịp thời phát hiện và trị liệu nếu có vấn đề. Mọi người khỏe mạnh thì phi thuyền mới có thể đảm bảo an toàn.

Mà số liệu đo được của La Tiểu Lâu, 10 ngày trước đã được 125 làm giả. Ngực của hắn có dị vật, nếu bị hệ thống quang não của phi thuyền tra được, phi thuyền rất có thể sẽ đình chỉ hành trình – trừ phi La Tiểu Lâu lập tức bị cho ngủ đông đưa vào kho.

Không ai biết thân thể La Tiểu Lâu đã bị biến dị đến mức độ nào, chính hắn cũng cảm thấy mỗi lần hô hấp, ngực bị đè nén đến khó chịu. Nguyên Tích có lẽ nhận thấy được cái gì, mỗi lần ngủ đều gắt gao ôm hắn.

Bọn họ, sau nửa tháng hành trình, cuối cùng cũng sắp tới được Tư Đồ Á, một tiểu hành tinh bên cạnh liên bang.

Nguyên Tích dẫn dắt một đoàn phi thuyền – mà giờ đã biến thành chiến thuyền – một nửa số lượng quân phòng vệ – tiếp cận hành tinh kia. Sau khi phá phòng tuyến của bạch tuộc nhân, trên đường đi bọn họ cũng gặp được không ít hạm đội di tản từ các tinh cầu khác. Những người này đều không chút do dự mà cùng gia nhập.

Sự thật chứng minh, lựa chọn của những người đó đúng là vô cùng sáng suốt. Vô luận bị bạch tuộc nhân phục kích nhiều và mạnh như thế nào, bọn họ đều thành công phá vây mà đi.

Đội quân mới gia nhập cũng rất nhanh học được cách cùng đội ngũ của Nguyên Tích tác chiến, cùng nhau huấn luyện và chiến đấu. Đội ngũ chiến sĩ không ngừng lớn mạnh. Những phòng tuyến cuối cùng của địch rất nhanh bị phá.

Sau khi đổ bộ lên Tư Đồ Á, bọn họ cần đi tới điểm dịch chuyển K7, phi thuyền từ nơi này có thể tiến hành bước nhảy alpha, rời chiến trường tới thẳng hậu phương. Nguyên Tích có ý định để quân đội hộ tống phi thuyền cứu viện tới khu vực an toàn trước.

Trên phi thuyền, một vài vị tướng cao cấp đang xin chỉ thị của tổng bộ. Chỉ khi toàn thể lực lượng được đề cao sức chiến đấu lên một tầng nữa, bọn họ mới có thể để một nửa quân số theo Nguyên Tích đi Tư Đồ Á.

La Tiểu Lâu ra khỏi phòng tắm, hướng về phía phòng ngủ. Hắn có đi ngang qua phòng huấn luyện của Nguyên Tích, hơi thoáng dừng lại, nhưng cuối cùng cũng không vào, xoay người một mình ly khai.

Bài huấn luyện của Nguyên Tích so với hắn nặng nề hơn nhiều. Chắc chắn Nguyên Tích cũng không muốn để hắn thấy mà lại lo âu.

Sau khi La Tiểu Lâu trở lại phòng, một đôi mắt màu vàng nhìn theo bóng dáng hắn không ngừng lóe lên, tiếp đó một cái bóng trắng chợt lóe lên, rồi lại nhanh chóng biến mất. Không lâu sau, phòng huấn luyện của Nguyên Tích vang lên tiếng gõ cửa.

Nguyên Tích liếc nhìn bên ngoài một cái, vung tay chỉ lệnh mở cửa, cánh cửa không tiếng động mở ra, một thân ảnh màu trắng cao lớn tao nhã bước vào.

“Hắn đã về rồi?” Nguyên Tích mở miệng hỏi, nhưng cũng không ngừng tập luyện.

Vân Thiên đi tới một chỗ không xa Nguyên Tích và ngồi xuống, nói “Đúng thế. Bệnh trạng hôm nay không giống hôm qua. Sự phát triển của vật kia cũng không mau”. Nó nhịp móng vuốt một chút rồi mới thêm một câu “Có 125 ở, hẳn là có thể giúp hắn khống chế một chút”

Nguyên Tích ừ một tiếng, liếc cái màn hình đã đầy kín các số liệu, bắt đầu bài huấn luyện tiếp theo.

Vân Thiên im lặng mà trông coi ở bên cạnh, cái đuôi của nó khẽ đảo, trong tay đã xuất hiệm một cái màn hình, là một đoạn video. Trong màn hình, La Tiểu Lâu kinh ngạc mà đứng ở trước cửa phòng huấn luyện của Nguyên Tích, mái tóc đen ôm lấy gương mặt xanh xao tái nhợt, ánh mắt đen láy thăm thẳm nhìn không chớp mắt cánh cửa phía trước, ánh mắt đầy thâm tình và dịu dàng.

Là một cái vũ khí lợi hại nhất, trí thông minh nhân tạo tiên tiến nhất, nó vẫn không thể hiểu được hàm nghĩa tình yêu. Thế nhưng hồi tưởng lại lời giải thích của 125 cùng đôi mắt đầy nước tràn trề cảm động của 125, cùng với mấy bộ phim truyền hình … nó thực sự cảm thấy đó là một thứ gì đó làm người ta say xe.

Nhưng mà, nếu bệnh say xe này phát sinh ở chủ nhân của nó cùng người đã trao sinh mệnh mới cho nó, nó thực ra cũng vui mừng chúc phúc, hơn nữa vô cùng nguyện ý trợ giúp chủ nhân Nguyên Tích bảo hộ người yêu của mình – dù sao La Tiểu Lâu mỗi lần giúp nó tu sửa kiểm tra đều làm cho nó hết sức hài lòng.

Đêm khuya, cuối cùng Nguyên Tích cũng đã hoàn thành lần tập luyện cuối cùng trước khi đổ bộ xuống Tư Đồ Á.

Sau khi trở lại phòng, Nguyên Tích rất nhanh đã tắm xong, theo phòng tắm đi ra, khẽ khẽ tới bên giường, vừa lai mái tóc ướt sũng, vừa nhìn ngắm người đang bọc trong chăn ngủ trên giường hắn.

Đang định tiến vào phòng nhỏ ở bên cạnh, Vân Thiên không quá hiểu mà liếc Nguyên Tích một cái, thực không rõ hai người đều kết hôn lâu như vậy rồi, Nguyên Tích sao vẫn còn thích lén lút nhìn trộm La Tiểu Lâu. Vân Thiên bước vào phòng của mình, thuận tiện ngậm theo 125 đang tỏa sáng hai mắt nhìn hai vị chủ nhân, không để ý đối phương giãy giụa cùng nguyền rủa mà ném 125 về trên giường của nó.

Nguyên Tích đem khăn tắm ném xuống đất, đang định trèo lên giường, máy liên lạc cổ tay bỗng nhiên tỏa sáng.

Nhìn đến tên người gọi, hắn nhíu nhíu mày, ấn “Cự tuyệt”. Vài giây sau, máy liên lạc vẫn bất khuất mà tiếp tục sáng lên,. Nguyên Tích lạnh lùng nhìn cái máy, lại đứng dậy, đi vào phòng nhỏ bên cạnh.

Cái đuôi đang lúc lắc không ngừng của 125 sau khi Nguyên Tích bước vào mà tự động hóa đá, Nguyên Tích ấn “Chấp nhận”, cũng không nói lời nào. Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên thực hiểu biết tính cách của hắn, mở miệng nói trước “ Nguyên Tích, đừng cúp máy, ta, ta có chuyện phi thường trọng yếu tìm ngươi … cầu ngươi”

Âm thanh thoáng lên sự run rẩy, hoảng loạn mang theo cả nỗi sợ hãi.

Người ở đầu dây bên kia đợi một chốc, phát hiện Nguyên Tích thế mà hoàn toàn không có ý định nói gì, thậm chí còn không thể xác định được Nguyên Tích có đang nghe hay không nữa… nhưng … không thể tốn thời gian nữa, chỉ có thể kiên trì “ Nguyên Tích, ngươi, ngươi có thể cứu ta không? Ta biết ta sau khi cùng bọn họ rời đi, là ta đã không có tư cách hướng các ngươi kêu gọi sự bảo hộ, nhưng… chỉ ngươi mới có thể giúp ta. Trừ ngươi ra, ta không tìm thấy ai khác có thể tin tưởng được. Nguyên Tích, xem như nể tình chúng ta đã từng lớn lên cùng nhau, giúp giúp ta …”

Âm giọng lạnh như băng của Nguyên Tích rốt cuộc vang lên “Ngươi có chuyện gì?”

“ Nguyên Tích, ngươi có thể tới đây một chuyến không? Ta phải rời khỏi chỗ này! Nguyên Tích, mang ta đi khỏi nơi này. Mục đích của bọn chúng sắp đạt thành rồi. Bọn họ muốn lợi dụng ta để khống chế liên bang. Đến lúc đó, ta chính là tội nhân của liên bang…”

Trong mắt Nguyên Tích thoáng lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh kiên quyết nói “Không thể được, Nguyệt Thượng, ngươi có thể tìm vệ sĩ. Ta bây giờ sẽ không rời khỏi La Tiểu Lâu”

Nguyệt thượng ở đầu bên kia chợt im lặng, khi Nguyên Tích đang định ngắt máy, hắn bỗng nhiên nói “Ngươi giờ chắc đã tới gần Tư Đồ Á đi, ta đang ở Tư Đồ Á, lại đây một chuyến cũng sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu. Hơn nữa, ngươi nếu không đến, nhất định sẽ hối hận. Ta biết ngươi giờ đang vội vàng giải quyết việc trong cơ thể La Tiểu Lâu có Ngoan, ta còn biết, trừ ta ra, bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cho La Tiểu Lâu. Ta biết một âm mưu đang hướng tới La Tiểu Lâu. Nếu các ngươi không có phòng bị trước, tuyệt đối không trốn thoát. Cho dù không phải vì ta, vì hắn, ngươi cũng không tới sao?”

“ Nguyên Tích, ngươi biết không, ở trong lòng ta, ngươi so với bất cứ kẻ nào đều quan trọng, đều thân cận. Cho dù Tô Lan cũng kém tình cảm chúng ta lớn lên từ nhỏ. Cảm tình nhiều năm như vậy, ngươi đều quên toàn bộ sao? Nếu ngươi cần ta, nếu ngươi có chuyện gì nguy hiểm đến sinh mệnh, vô luận ở nơi nào ta đều có thể tới …” Âm thanh của Nguyệt Thượng càng lúc càng trùng xuống, mang theo bi thương, nghẹn ngào… Hắn đã nuốt câu cuối cùng xuống – vì Nguyên Tích, cái gì hắn đều nguyện ý làm.

Ngón tay của Nguyên Tích dừng ở trên cái nút “Chấm dứt cuộc gọi”, nhưng hắn cuối cùng vẫn lạnh lùng mà nói “Ngươi ở nơi nào?”
Nguyệt Thượng nhẹ nhàng thở ra, gửi một cái địa chỉ lại.

Sáng sớm hôm sau, La Tiểu Lâu tỉnh lại đã thấy được bầu trời xám xịt của tiểu hành tinh.

Hắn nhìn về phía Nguyên Tích – lúc này vẫn đang ở trong phòng – “Có phải hay không sẽ lập tức được nhìn thấy phụ thân bọn họ?” Lấy tốc độ của phi thuyền, sau khi tới tiểu hành tinh hẳn rất nhanh có thể đến được căn cứ của đế quốc ở nơi này.

Nguyên Tích sờ sờ đầu La Tiểu Lâu, ngón tay theo thói quen mà trượt tới khuôn mặt hắn, lại ở thời khắc sắp chạm vào đôi môi kia mà thu trở về, nhìn La Tiểu Lâu một lúc lâu mới nói “Chúng ta đi chỗ này trước, cứu một người”

La Tiểu Lâu gật gật đầu, tập trung tinh thần áp chế sự xáo động kì dị trong ngực. Càng tới gần tiểu hành tinh, loại xáo động này càng phát ra kịch liệt.

Nửa giờ sau, mấy chiếc phi thuyền ngừng lại, khoang thuyền của một con thuyền đi giữa mở ra, một trận cơ giáp màu trắng bay ra.

Trầm Nguyên tìm được La Tiểu Lâu đang ngồi chế tác siêu cấp năng lượng hộp, nhíu mày hỏi “Thời điểm này, Nguyên Tích còn muốn đi đâu? Vì sao phải một mình đi ra ngoài?”

La Tiểu Lâu vẫn chăm chú làm việc, một cái siêu cấp năng lượng hộp nữa rất nhanh được hoàn thành. Hắn đưa cái hộp cho 125 ở bên cạnh, để nó hỗ trợ kiểm tra số liệu cái hộp.

La Tiểu Lâu lau mồ hôi, đáp “ Nguyên Tích chưa nói gì, nhưng nhìn bộ dạng thực sốt ruột”.

Trầm Nguyên mím môi, trên mặt lộ ra vẻ không đồng ý “Còn có chuyện gì so với chuyện chạy về càng trọng yếu …”

Lời Trầm Nguyên còn chưa dứt, trong phòng La Tiểu Lâu bỗng nhiên vang lên tiếng còi báo động chói tai, đèn báo động màu đỏ không ngừng lóe sáng.

La Tiểu Lâu, Trầm nguyên đều cả kinh. 125 thì nhảy dựng cả lên. Hệ thống điều khiển của phòng La Tiểu Lâu vẫn là nó khống chế mà. Cho dù cao thủ mấy cũng rất khó có thể xâm nhập.

Tiếp theo đó, vách tường đối diện La Tiểu Lâu chợt lóe, một màn hình thật lớn hiện ra, tiếp đó là một loạt tiếng rè rè, cuối cùng hình ảnh cũng rõ ràng, một người xuất hiện trên màn ảnh.

Sau khi thấy rõ người đó, Trầm Nguyên kinh ngạc đứng dậy, thất thanh hô lên “Vương hậu bệ hạ!”
125 cũng khiếp sợ mà dừng thao tác kiểm tra hệ thống, nhìn chằm chằm đống tã bọc màu hồng trong tay Phượng Già Lăng

Chỉ có La Tiểu Lâu lạnh lùng mà nhìn chằm chằm người kia, hai giây sau mở miệng hỏi “Ngươi là ai?”

Phượng Già Lăng trên màn ảnh ngẩng đầu nhìn bên này, nở nụ cười cao quý tao nhã đến mức thần thánh, chậm rãi mở miệng nói “Xem ra ngươi đã tiến hóa hoàn toàn rồi, có thể thấy được ta ngụy trang”.

Giọng điệu xa lạ làm cho Trầm Nguyên ý thức được không thích hợp. 125 thì nháy mắt lại căng cứng cơ thể.

Khuôn mặt của người kia dần dần mơ hồ, chỉ thoáng chốc sau đã hoàn toàn biến thành một người khác. Người nọ chỉ có một cánh tay, đang ôm một đống tã lót. Một tay áo còn lại thì là trỗng rỗng.

Người nọ ngẩng đầu, mang theo ý cười châm chọc về phía La Tiểu Lâu “lần trước ở Bụi động, các ngươi đã cho ta một phần đại lễ, ta luôn luôn suy nghĩ làm thế nào để có thể hồi báo được cho các ngươi”

Đó rõ ràng là Thiên Hằng!

Lòng La Tiểu Lâu trầm xuống, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía tã lót trên tay của hắn. Trong lòng lại dâng lên sự bất an mãnh liệt.

Thiên Hằng đắc ý nở nụ cười, khẽ nhấc lên một góc của cái tã lót, hướng nó về phía màn hình, âm lãnh nói “Tuy rằng vương hậu là giả, nhưng tiểu vương tử mới sinh của đế quốc này đây là thật đấy. Đây là chính tay ta ôm ra từ trong cung đó nha”

Nói xong, hắn nhâng cao cái bọc, để khuôn mặt của hài tử kia tới gần màn hình hơn nữa.

Đại khái là bị ôm không được thoải mái, đứa nhỏ trong bọc tã cau mày, khó chịu, thoạt nhìn phi thường tức giận. Khi nó nhìn thấy La Tiểu Lâu, đôi mắt đen nhánh của đứa nhỏ bỗng nhiên sáng lên, thân thể bắt đầu vặn vẹo, một bàn tay nhỏ hướng về phía bên này. Mà khi nó di động cánh tay, hai viên tròn tròn gì đó cũng theo tã lót hiện ra.

Bị ôm bởi kẻ lạ mặt, tiểu hài nhi hẳn ra rất khó chịu. Nhưng nó dù nghẹn đỏ mặt cũng không có khóc, tay còn lại cố sức đem hai viên tròn tròn đó ấn xuống.

La Tiểu Lâu cảm thấy mình sắp khóc đến nơi. Hắn đỏ mắt nhìn về phía Thiên Hằng, khống chế cảm xúc, tận lực để giọng điệu bình thường mà hỏi “Ngươi muốn làm gì?”

Càng nghiêm trọng hơn, hắn không rõ Thiên Hằng có biết rằng, vụ bắt cóc này bắt một còn được thêm hai. Ba cái đứa nhỏ của bọn họ, không chừa cái nào đều bị mang tới đây.

Thiên Hằng mỉm cười, đem tã lót thu về “rất đơn giản, ngươi tự lại đây một chuyến, đi thẳng về phía trước của phi thuyền. Một mình ngươi. Không cho mang theo cơ giáp cùng vũ khí gì. Trừ phi ngươi muốn con mình chết ngay trước mặt”.

La Tiểu Lâu lẳng lặng mà nhìn Thiên Hằng trong một chốc, nói “Được”. Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía cửa phòng, không dám nhìn thêm đứa nhỏ một chút nào nữa – đứa nhỏ quật cường giống như đúc Nguyên Tích.

Trên màn hình, Thiên Hằng đắc ý mà biến mất, Trầm Nguyên cùng 125 đều đuổi theo La Tiểu Lâu đi ra ngoài.

Trầm Nguyên lo lắng hỏi “Đó là một cái bẫy, mục tiêu của hắn chính là ngươi”

125 nhảy lên vai La Tiểu Lâu, cũng vặn vẹo hai cái “Ta, ta đi theo ngươi”

“Không được. Thiên Hằng cũng là dị thú. Hắn có thể cảm nhận được ngươi”. La Tiểu Lâu nhanh chóng trả lời, cước bộ không ngừng mà hướng về chỗ cánh cửa phi thuyền.

Khi hắn đi ngang qua phòng khách, hắn bị buộc phải dừng lại. Lăng Tự mang theo người đứng đó chờ sẵn. Bọn họ đã biết mọi chuyện từ đầu đến cuối. Thiên Hằng đại khái cực kỳ tự tin. Trừ việc xâm nhập trái phép hệ thống thì cũng không hề chặn lại đường truyền tín hiệu.

“Ngươi không thể tự đi được. Việc này quá nguy hiểm”. Lăng Tự ngăn ở trước mặt La Tiểu Lâu

“Ta không có lựa chọn”

Lăng tự giật giật môi, cuối cùng tức giận hỏi “Lúc này rồi, Nguyên Tích đã đi nơi nào?”
“Hắn có việc” trong đầu La Tiểu Lâu tất cả đều là ánh mắt của đứa nhỏ. Hắn chỉ muốn nhanh chóng đem hài tử kia về bên cạnh mình.

“Có chuyện gì quan trọng có thể so với cứu con của mình chứ?” Lăng Tự căm giận nói.

La Tiểu Lâu không nói gì. Nguyên Tích đi cũng là đi cứu người. Hơn nữa lúc ấy Nguyên Tích còn không biết được rằng bọn nhỏ bị nguy hiểm. La Tiểu Lâu ngẩng đầu, nhìn những người trước mặt “Đứa nhỏ cũng là con của ta, các ngươi nên tin tưởng ta, ta sẽ đem đứa nhỏ về”

Mọi người đều cảm nhận được quyết tâm của La Tiểu Lâu, trọng yếu hơn là, Nguyên Tích không ở, không ai có thể ngăn cản được La Tiểu Lâu. Dù có cưỡng chế ngăn lại thì ai có thể chịu trách nhiệm cho an nguy của tiểu vương tử mới vừa sinh ra?

Lăng Tự do dự một chút rồi nói “Ngươi cố gắng hẹn tên kia ra chỗ trống trải, chúng ta có thể giúp ngươi nghĩ cách cứu viện tiểu vương tử”

La Tiểu Lâu lần này gật gật đầu. Hắn biết với thực lực của mình, nếu chỉ có một mình Thiên Hằng còn có thể nắm chắc, nhưng nếu Thiên Hằng còn có người trợ giúp, thì quả thực rất nguy hiểm.

Cánh cửa khoang thuyền lại lần nữa mở ra. Lần này La Tiểu Lâu đi ra một mình. Hắn không có cơ giáp. Một luồng gió nhẹ trên thảo nguyên bát ngát truyền đến, quần áo theo gió tung bay. Càng nhìn càng có vẻ gầy yếu đơn bạc.

Nguyệt Thượng lẳng lặng mà ngồi bên cửa sổ, sau khi nhận được tin Nguyên Tích tới chỉ trả lời ba chữ “Ta chờ ngươi”

Trên mặt hắn dâng lên một niềm vui hân hoan. Hắn ở trong phòng vòng đi vòng lại hai vòng, cuối cùng không nhịn được mở cửa đi ra ngoài. Khi bước chân hưng phấn của hắn đi tới một chỗ rẽ, một nam nhân cao lớn mỉm cười bước từ đằng xa tới, đằng sau là hai đội thị vệ.

Sắc mặt Nguyệt Thượng nháy mắt tái nhợt. Người nọ đã đi tới, bàn tay đeo bao tay màu trắng nhẹ xoa gương mặt Nguyệt Thượng.

Nguyệt Thượng lập tức lùi lại phía sau, ngón tay kia không chạm được tới khuôn mặt cũng lờ đi, thản nhiên cười nói “Ngươi định đi đâu vậy chứ?” Nam nhân phất tay, những người phía sau lập tức đi lên, chế trụ Nguyệt Thượng, bịt miệng của hắn, lôi hắn theo nam nhân đi ra ngoài.

HẾT 284