Nguyên Tích sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười khó gặp, “Cẩm Hoa? Ngươi ở trong này sao?”
Người trẻ tuổi mang theo vài phần khí chất của quý tộc kia, từ khi vào phi thuyền, ánh mắt vẫn chỉ dừng ở trên người Nguyên Tích, nhợt nhạt mà mỉm cười, nghe được hỏi, nhẹ giọng nói: “Đúng thế, ta đang định đến đế đô, ai biết được đi đến nửa đường lại gặp chuyện. Cũng may, đúng lúc gặp được ngươi, điện hạ, người lại cứu ta một lần nữa”.
Ý cười trên mặt Nguyên Tích rất nhanh biến mất, nhìn màu xanh cơ giáp bị thu đem vào, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật không ngờ bọn bạch tuộc nhân hiện tại càng ngày càng càn rỡ, ta phải đi liên hệ một chút với quân bộ”.
Nguyên Tích nói xong, quay sang thuyền trưởng và thuyền phó của cái phi thuyền vừa gia nhập nói vài câu đón tiếp rồi nhanh chóng đi đến khoang điều khiển.
Thuyền trưởng sau khi cung kính cúi chào, dự định quay về, mà phó thuyền trưởng thì do dự nhìn hướng người trẻ tuổi vừa xong có vẻ quen biết với vương tử điện hạ, ngập ngừng nói: “Các vị …”
“Tôi ở bên này”. Hắn không do dự cự tuyệt, nhìn Kim Tú Trình – người vừa mới ân cần thăm hỏi với Nguyên Tích xong thì vẫn không nói năng gì– với một ánh mắt có điều kỳ dị, nghiền ngẫm nói: “Anh ấy cũng lưu lại”.
Thuyền trưởng hiển nhiên phi thường bất mãn với hành vi tự chủ trương của hai người kia. Mà việc phó thuyền trưởng của hắn ngầm đồng ý cho hai người đó ở lại đây cũng không nằm trong dự liệu của hắn. Thuyền trưởng nhướn mày, trừng mắt nhìn phó thuyền trưởng một cái rồi hướng thông đạo trở về bên phi thuyền dân dụng.
Road mang theo nét mặt tươi cười đi tới trước mặt hai người An Hoa Cẩm cùng Kim Tú Trình: “An Hoa Cẩm phó quan, à, hiện tại nên gọi là tiên sinh rồi, xin mời ngài đi theo ta. Vị ở đằng sau kia, đúng vậy, Kim Tiên sinh cũng tới đây đi”
Vị thiếu gia An Hoa Cẩm này ngày trước là bạn thời thơ ấu, cùng lớn lên với điện hạ, bây giờ nhìn cũng không thấy có thay đổi gì. Hồi đó, vương tử điện hạ vì vị An thiếu gia này mà ngay cả hắn cũng bị răn rạy hắn mấy lần, chứ không nói gì đến những người khác… Road đi tít trên cùng, ở góc khuất mà không ai nhìn thấy, khóe miệng cười một cách thâm trầm.
Nhưng mà, bây giờ cũng không phải hồi xưa, bên người vương tử điện hạ đã có vương tử phi làm bạn, vị thanh mai trúc mã của điện hạ này, sức ảnh hưởng đối với điện hạ đã khó có thể nói chắc ….
La Tiểu Lâu khi lấy lại tinh thần thì nhìn thấy 125 khiêng một bộ kính lúp siêu bự đi đến ngồi trước màn hình, cả người run rẩy nhanh đến nỗi người ngoài cũng có thể nhìn thấy, không khỏi quan tâm hỏi một câu:“Cưng à, máy móc của mày có hỏng hóc gì sao?”
“Đương nhiên là không! Tôi thăng cấp! Không phải bị hỏng! Tôi chỉ là hưng phấn, không, không, là khẩn trương, là khẩn trương, cậu hiểu không? Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao?” 125 dùng cái đuôi chọc chọc bả vai La Tiểu Lâu, phát hiện La Tiểu Lâu không nhìn thấy được cái màn hình của nó, mới quay đầu lại vứt cho một ánh mắt khinh thường. “Chính vì cái loại thái độ thờ ơ này của cậu mới làm cho người khác có cơ hội chen vào …. Hứ, cậu không nghe chuyên gia tình cảm là tôi đây khuyên bảo thì chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ hối hận đấy. Mà tôi cam đoan, sẽ rất nhanh hối hận!!!”
La Tiểu Lâu cầm lấy tờ giấy, thuận tay sờ sờ đầu 125: “Được rồi, tao cũng sẽ cho mày thấy nếu có ai dám xen vào, tao sẽ xử lý hắn nhanh như thế nào. Cưng à, mày có muốn đi theo tao đi nghiên cứu cái cơ giáp của bọn xúc tua kia không? Ngẫm lại, nguyên quả cũng đã tới tay rồi, chúng ta có thể lập tức mở ra cái hòm kia của chủ nhân mày. Sau đó, tao nhất định có thể chế tạo được cơ giáp cao cấp nhất”.
“Đúng rồi, nhắc đến mới nhớ, nguyên quả hãy để chỗ tôi” 125 nói, nó nhanh chóng từ cái “khẩn trương hưng phấn” gì gì đó của nó mà tỉnh táo lại.
La Tiểu Lâu không chút do dự, đem hộp đựng nguyên quả đưa cho 125. Ở chỗ của 125 là an toàn nhất, không phải nghi ngờ.
125 lén nhìn La Tiểu Lâu liếc một cái, lắc lắc cái đuôi đi theo, nó mới không bị một chút việc nhỏ ấy làm cảm động đâu … Nhưng mà, nếu Nguyên Tích dám không có mắt chọn một trong hai cái người ở bên ngoài, nó nhất định sẽ mang La Tiểu Lâu bỏ nhà đi khỏi.
Ngay cả dị thú vương tử đều gả cho tên kia, nếu Nguyên Tích mà dám hái hoa dại bên ngoài xem, hừ…
Đến tối, Nguyên Tích từ khoang điều khiển đi ra, được Road nhắc nhở là còn có hai vị khách nhân, khẽ cau mày, cuối cùng nói: “Vậy thì cùng nhau dùng bữa tối đi…”
La Tiểu Lâu nhẹ nhàng đi đến nhà ăn, dưới ánh mắt chú ý của Road cùng hai vị khách nhân khác, không chút do dự mà đi đến bên Nguyên Tích, tự mình ngồi xuống, đầy nhiệt tình mà nói: “Cưng, em muốn thương lượng với anh một chút. Anh mới thu được một cái cơ giáp mới đúng không? Em tìm nửa ngày đều không thấy để đâu. Anh cho em xem trước được không?”
Nói xong, cảm thấy mình là có việc cầu người, cũng nên xuất ra một chút thành ý, vậy nên chủ động đến gần Nguyên Tích hôn lên môi hắn, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả 125 đều cảm thấy không nhìn rõ…
Nguyên Tích người hơi cương lại, nhưng vẫn duy trì dáng ngồi nghiêm chỉnh, lập tức ho khan một tiếng, nói với mọi người: “Được rồi, mọi người bắt đầu dùng bữa đi”
Sau đó quay qua La Tiểu Lâu: “Em muốn xem lúc nào cũng được, nhưng mà nên để đến khi mang về quân bộ xem, Carlos trung tướng chắc chắn sẽ vạn phần hoan nghênh em đấy”, Lão nhân kia nghe tin mà quanh co dài dòng gợi ýy thật lâu.
“Vậy à? Uhm, cũng được, vậy đến khi trở về anh đi quân bộ, thuận tiện mang em đi cùng nha”
La Tiểu Lâu tưởng tượng một chút tình cảnh khi cùng nhau xuất môn, có vẻ cũng không tồi.
An Cẩm Hoa cầm chiếc muỗng xiết mạnh, ánh mắt nhìn La Tiểu Lâu hiện lên một tia âm trầm, nhưng rất nhanh thay bằng biểu tình mỉm cười.
“Ồ, anh có khách sao?”La Tiểu Lâu vừa ăn vừa nói, giờ mới chú ý đến mấy người ngồi cùng bàn ăn với họ hình như cũng không phải người quen.
Nguyên Tích không quá tình nguyện mà giới thiệu: “Đây là An Cẩm Hoa, là người hầu cận trước kia của anh, bây giờ là con rể của Khải Đức bá tước. Còn vị này là ”
Nguyên Tích nhìn về phía Kim Tú Trình, nhướng nhướng mày, đang định nói là bằng hữu của An Cẩm Hoa… thì Kim Tú Trình đã mỉm cười, thản nhiên mà nói:“Xin chào nhị vị điện hạ, ta là Kim Tú Trình, hiện đang là sinh viên của Gia Đức học viện”.
La Tiểu Lâu một bên thuận tay đưa bát canh cho Nguyên Tích, một bên thuận miệng nói: “Ồ, có phải là cái trường nghệ thuật nổi tiếng kia không?” Tên đại gia kia không thèm nhận lấy bát canh, tay vẫn còn để nguyên trên bàn (ý là bảo e múc canh vào bát cho a). La Tiểu Lâu thật sự hối hận mình đã tạo thành cái thói quen này cho Nguyên Tích. Cậu dám thề, cho dù say đến không cựa quậy được, vị đại gia này cũng sẽ cố mà liên lạc với cậu để cậu đến tận nơi dìu về.
“Có thể nói như vậy” Kim Tú Trình kiêu ngạo nói “Chuyên ngành của tôi chính là thanh nhạc, học kì sau bắt đầu. Có thể tương lai sẽ thuận lợi xây dựng sự nghiệp solo” hắn nói chuyện tao nhã đầy lễ nghi, còn mang theo cách phát âm đặc trưng của một giọng nam cao chuyên ngành thanh nhạc học viện Gia Đức.
“Nga, vậy cũng thật không tồi”. La Tiểu Lâu nói.
Nguyên Tích thản nhiên khinh bỉ liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, làm như cậu hiểu thưởng thức âm nhạc lắm ấy. Mỗi lần đều đem nhạc thính phòng làm thành bài hát ru. Nhưng mà dù sao cũng phải giữ mặt mũi cho La Tiểu Lâu, không nên trước mặt người ngoài châm chọc cậu.
Kim Tú Trình nhìn về phía Nguyên Tích trong khi Nguyên Tích cũng không thực sự chú ý đến hắn. Kim thiếu gia ánh mắt nhíu lại, bỗng nhiên cảm thấy một tia tức giận không rõ ràng. Thực tế hắn đã có người yêu, nhưng vẫn phải đến đây để làm nhiệm vụ, bỗng dưng gặp một trận tâp kích ngoài ý muốn. Lúc ấy, hắn cho rằng bọn họ phải chết chắc rồi, thật không ngờ người nam nhân này lại giống như thiên thần giáng xuống cứu vớt bọn họ.
Một khắc đó, hắn chợt phát hiện bản thân mình cũng không ghét cái nhiệm vụ này như hắn tưởng. Thậm chí khi nhìn đến Nguyên Tích, hắn cảm thấy phải cùng vị vương tử này phát sinh một đoạn tình cảm cũng thật không miễn cưỡng.Thế nhưng, xem ra, ánh mắt của vương tử điện hạ cũng đều chỉ đặt tại cái người bên cạnh.
Kim Tú Trình lại nhíu mày mà nhìn về phía La Tiểu Lâu, hắn thậm chí thấy khinh thường khi nói ra quan hệ thân thích của bọn họ. Rõ ràng không hề vĩ đại, diện mạo không bằng hắn, khí chất lại kém cách xa vạn dặm.
Sở thích của vương tử điện hạ thật là… làm cho người khác không thể nào ngờ đến.
Nghĩ đến phần tư liệu hắn được đưa cho, Kim Tú Trình nghĩ, nhất định là vì La Tiểu Lâu gặp được Nguyên Tích điện hạ sớm. Lúc ấy, vương tử điện hạ vẫn còn đang trong quá trình huấn luyện, phương diện tình cảm có chút quá mức ngây thơ, cho nên bị một kẻ như vậy mê hoặc dụ dỗ, thậm chí không sáng suốt mà cùng kẻ đó tổ chức hôn lễ.
An Cẩm Hoa nhìn đến biểu tình của Nguyên Tích, khóe miệng chỉ hơi nhếch nhưng cũng không đoái hoài gì. Lúc Tô Lan tìm đến hắn bàn chuyện, hắn đã sớm biết Kim Tú Trình sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Nguyên Tích mà là người dễ động tâm sao….
An Cẩm Hoa ánh mắt tối sầm lại, chuyển hướng, thản nhiên mà đánh giá La Tiểu Lâu, lập tức cười nói: “Nghe nói vương tử phi điện hạ là cơ giáp chế tạo sư nổi danh đế quốc, phương tiện truyền thông khen ngợi không tiếc lời. Vị vệ sĩ của ta đây cũng là một cơ giáp chiến sĩ đấy”.
Nói xong An Cẩm Hoa hơi nghiêng người một chút, một vị cơ giáp chiến sĩ tầm ba mươi tuổi đã đứng ở phía sau hắn.
“Ngài có thể vì người hộ vệ này của ta chế tác một bộ cơ giáp không? Lại nói, cơ giáp của hắn tuy rằng được một vị cơ giáp chế tạo sư – người chuyên môn chế tạo cơ giáp cho các vị bệ hạ và điện hạ – chế tạo đấy, nhưng mà cấp bậc có chút thấp”.
La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn thoáng qua 125 đang ngồi bên cạnh hắn –đang hưng phấn đễn nỗi hai mắt tỏa sáng, trong lòng nghi hoặc, nó hình như đâu cần ăn? Tên này đêm nay có vấn đề.
Tiếp theo, La Tiểu Lâu cố tình bỏ qua một bên ánh mắt đầy tức giận của Road, ngẩng đầu, nhìn về phía An Cẩm Hoa cách đó không xa mà nói: “Không được rồi, tôi không có thời gian, trừ bỏ làm cho Nguyên Tích và vài vị chiến sĩ cơ giáp tôi quen, tôi không có thời gian để làm cơ giáp cho người khác”.
Nguyên Tích lúc này thản nhiên mà liếc nhìn An Cẩm Hoa một cái. An Cẩm Hoa vẫn vậy, trước kia cũng từng đòi y cơ giáp. Nếu là người khác y chắc sẽ đáp ứng được. Nhưng nếu làLa Tiểu Lâu thì lại khác, y tuyệt đối sẽ không đồng ý. Cho dù La Tiểu Lâu dám đáp ứng, y cũng sẽ cự tuyệt dùm.
An Cẩm Hoa mặt đỏ lên, nhìn nhìn thấy Nguyên Tích nói gì đã tỏ rõ thái độ duy trì La Tiểu Lâu, rốt cuộc nói: “Vậy sao? Kia thật sự là đáng tiếc”.
Road cảm thấy bao nhiêu hỡn dỗi tức giận đều biến mất, hắn sung sung sướng mà ân cần ở bên người Nguyên Tích và La Tiểu Lâu hầu hạ, thậm chí còn ở trước mặt 125 đặt một phần đồ ăn cùng một chén nước quả.
Dùng xong bữa tối, Nguyên Tích mang La Tiểu Lâu về phòng ngủ, mà 125 thì mang theo biểu tình kì dị đi theo sau hai người. Ôi trời, mấy tên Tiểu Tam Tiểu Tứ (người chen chân vào giữa cặp đôi thì gọi là người thứ ba – tiểu tam, mà người chen chân tiếp theo thì gọi là tiểu tứ) trong các vở kịch hình như không hề có ảnh hưởng gì đến vị vương tử phi điện hạ chậm hiểu này nha – này thật là kích thích đến nỗi lòng lo lắng ngày đêm của nó. Nhưng mà, thật không hổ là điện hạ của dị thú nha, không chiến mà thắng!!!
Ooooo
Ba ngày sau, bọn họ bình yên mà về tới đế đô. Trong lúc Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu cũng chưa chú ý, An Cẩm Hao mang theo Kim Tú Trình tiến vào một tòa đại trạch phụ cận hoàng cung.
Về tới địa phương an toàn, La Tiểu Lâu bắt đầu nhớ đến việc sử dụng nguyên quả. Cậu làm tốt các loại công tác chuẩn bị, thậm chí báo cho Nguyên Tích, quản gia là nếu cậu không đi ra, cũng đừng để ai quấy rầy cậu.
Tiếp theo, La Tiểu Lâu để cho 125 xuất ra nguyên quả, thấp thỏm mà liếc nhìn 125 đang cả người khẩn trương một cái, hít một hơi thật sâu, đưa tay đặt vào bên trên thứ quả thật lớn kia.
Mà đúng lúc khi cậu nhắm mắt lại, cánh cửa lại bị nhẹ nhàng không tiếng động mở ra.