Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 196




La Tiểu Lâu ngơ ngác mà nhìn. Giọng 125 kêu còn to hơn cả Nguyên Tích. Lá gan lần này của nó to thật đấy, bây giờ còn dám nhận quàng người. Người đang nằm trong tinh thạch này chắc chắn là con trai cả của Phượng Già Lăng cùng Nguyên Liệt bệ hạ …

Nguyên Tích đen mặt, muốn động thủ đá văng 125 đi. La Tiểu Lâu nhanh tay đem thân mình che cho 125, thuận miệng nói “Này, ngươi xem, đây tuyệt đối là nhận lầm người. Dựa theo di truyền học mà nói, đây chắc hẳn không phải chủ nhân của ngươi, khả năng chiến thắng của ngươi là số 0…”

Nguyên Tích nổi giận đùng đùng mà quay đầu, không hề có ý định tha cho 125, định bụng làm cho 125 thể nghiệm một chút cái gì gọi là khả năng thắng bằng 0.

“Chờ đã, từ từ! Đây là hiểu lầm! Ta chỉ là nói về cái mà chủ nhân lưu lại thôi, ta không thấy được người ở bên trong, ta … ta vừa mới nãy chỉ thấy được cái phong ấn” 125 thét chói tay, rúc vào ngực La Tiểu Lâu trốn.

La Tiểu Lâu méo miệng. Cái người lớn như vậy nằm chình ình bên trong, ngươi dám không biết xấu hổ nói không nhìn thấy sao?

Nguyên Tích nhìn vị trí của 125, tay càng thấy ngứa hơn. La Tiểu Lâu tuy rằng không rõ lắm cơ cấu hoạt động tâm lý của Nguyên Tích, nhưng mà cảm thấy 125 trốn kiểu này rất ngu xuẩn, đem nó kéo lại về trên vai.

Nguyên Tích lạnh lùng mà nhìn chằm chằm 125, nheo mắt lại nói “Ý của ngươi là, anh trai ta bị nhốt ở đây chính là do chủ nhân của ngươi làm?” Nét mặt anh tuấn giờ đây tràn ngập sự tức giận.

125 mẫn cảm mà ngửi được mùi nguy hiểm, chậm rãi di chuyển tới phía sau lưng La Tiểu Lâu, chỉ còn lại hai cái chi trước cùng cái đầu nhô lên, cự nự nói “Ta, ta cũng không biết …”

La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy có cái gì đó chợt lóe, tay đã nhẹ bẫng. 125 đã nằm trong tay Nguyên Tích. Hai chủ tớ hắn bây giờ hoàn toàn không phải đối thủ của Nguyên Tích.

“… ấy, đừng, đừng đánh! Ta nói!!!”

Bốn cái chân, cái đầu cùng cái đuôi của 125 đều trong trạng thái rủ xuống, chán nản nói “Đúng là cái tinh thể này do chủ nhân của ta để lại, a a đau … nhưng là, cái này có thể mở ra được mà!”

La Tiểu Lâu vội vã đoạt lại 125 từ tay Nguyên Tích … tuy rằng nó đại đa số lần là chẳng có tác dụng gì, nhưng đánh vào đầu nó như thế, có khi nó còn vô dụng hơn nữa mất “Đừng như vậy, ngươi xem, nó cũng nói rồi thây, cái này có thể mở ra được. Đúng rồi, mở ra như thế nào hả?” La Tiểu Lâu quay đầu nhìn về phía 125 và hỏi.

125 lưu luyến mà nhìn cái ‘quan tài’ trong suốt kia và nói “La Tiểu Lâu ngươi có thể mở ra được, dùng ý thức nguyên lực ấy. Nhưng mà sau khi mở ra xong, cần nhanh chóng mang miếng năng lượng thể đại vương tử đưa cho bỏ vào trong. Cái quan tài này chính là nút phong ấn của toàn bộ chỗ này”.

“Mở phong ấn ra sẽ xảy ra chuyện gì?’ La Tiểu Lâu nhíu mày hỏi, đồng thời nhìn về phía Nguyên Triệt vẫn đang lặng ngủ. Vì sao chủ nhân của 125 lại phong ấn Nguyên Triệt tại nơi này?

“Là chuyện thực sự đáng sợ. Ngươi hẳn cũng đã cảm nhận được, nơi này có thứ gì đó ức chế gie của dị thú. Vật kia còn khủng bố hơn cả tia phóng xạ của vũ trụ…” 125 nhỏ giọng nói “Ta nghĩ, vật kia cũng chẳng phải vô hại với nhân loại đâu, bằng không, những người đi cùng kia cũng chả biến thành băng đá như vậy”

La Tiểu Lâu cảm giác được ánh mắt của Nguyên Triệt trên người hắn cũng có chút lạnh lẽo, giống như cừu hận của Nguyên Tích lại lần nữa bị nhớ tới.

La Tiểu Lâu thở dài trong lòng, thử dò hỏi “mặc kệ như thế nào, cứ cứu người trước đã”

Nguyên Tích dời tầm mắt, lại nhìn về phía Nguyên Triệt ở trong tinh thể, lạnh lùng mà ừ một tiếng.

125 lo lắng mà nhìn La Tiểu Lâu. Nó cũng không chắc lắm liệu La Tiểu Lâu có đủ sức mở ra cái phong ấn mà chủ nhân nó lưu lại hay không. Dù sao ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu cũng chưa phải thực cao.

La Tiểu Lâu đứng trước tinh thể, ngẩng đầu nhìn, lựa chọn góc độ phù hợp, sau đó thử đem ý thức nguyên lực thả ra. Ở nháy mắt đó, La Tiểu Lâu cảm nhận được phía dưới tầng băng dày bọn họ đang đứng truyền đến những tiếng động nặng nề.

Thế nhưng thanh âm đó cực kì nhỏ, Nguyên Tích cũng không để ý, chỉ đứng một bên lạnh lùng mà nhìn hắn. La Tiểu Lâu cuối cùng vẫn tập trung toàn bộ tinh thần vào phong ấn trước mặt.

Nguyên Tích hẳn cũng nghe được âm thanh kia, thế nhưng giờ trừ đại ca của hắn, hắn căn bản cái gì cũng không để tâm tới được. Hơn nữa, Nguyên Tích cũng không phải không biết nguy hiểm đang đến gần, nhưng với năng lực của hắn bây giờ chẳng lẽ lại không thể bảo hộ được cái người nửa nhân loại bên cạnh này hay sao?

Ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu bắt đầu tiếp xúc với bề mặt vị trí tinh thể gần nhất, sau đó thử cắt nó ra, phát hiện căn bản hoàn toàn không có hiệu quả.

Hắn nhíu nhíu mày. Nếu 125 nói ý thức nguyên lực có thể mở được, như vậy hẳn sẽ không sai, loại tình huống này chỉ có thể có một nguyên do, ý thức nguyên lực của hắn quá yếu.

La Tiểu Lâu bắt đầu gia tăng ý thức nguyên lực, vẫn không được … mãi đến khi hắn gia tăng đến một cái cường độ mà trước giờ hắn chưa từng dùng thử qua, tinh thể mới bắt đầu phát ra một tiếng kẽo kẹt.

Không hổ là chủ nhân của 125. Thật là lợi hại. La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu dùng cái cường độ này cắt đục lớp tinh thể.

Nguyên Tích ở một bên, nhìn đầu La Tiểu Lâu hiện đầy mồ hôi, vươn tay ra rồi lại rụt về. Hắn mân khẩn môi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu – mềm mại, nhỏ yếu… thế mà lại vĩnh viễn có thể gây xúc động cho một góc mềm mại nhất trong lòng hắn.

Nửa giờ sau, La Tiểu Lâu chậm rãi tuột tay xuống. Hắn cảm thấy sắp mau té xỉu rồi. Ý thức nguyên lực của hắn gần như tiêu hao sạch sẽ.

Đúng lúc này, trước mặt La Tiểu Lâu, một khối tinh thạch bỗng nhiên rơi xuống, đập mạnh vào bãi đá, phát ra tiếng vang thật lớn. Thế nhưng nó cũng không vỡ vụn ra. Liên tiếp, những khối tinh thạch giống thế cũng ào ào rơi xuống.

La Tiểu Lâu bị Nguyên Tích kéo ra đằng sau né tránh. Chỉ một lát sau, trên bãi đá đã đầy những mảnh tinh thể nhỏ. Thế nhưng lúc này hai người đều không để ý đến nó nữa, chỉ chăm chăm mà nhìn người được lộ ra khỏi chiếc quan tài tinh thể kia.

Nguyên Triệt nằm bên trong chậm rãi mở mắt… Nguyên Tích không chuyển mắt mà nhìn, cầm chặt lấy tay La Tiểu Lâu, không tự chủ được mà hô một tiếng “Ca”

Nguyên Triệt nhíu mày ngẩng đầu lên. La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích đều vô cùng kích động. Người còn sống – đây là một kết quả tốt nhất!

Không đợi Nguyên Tích tiến lên đem người kéo ra khỏi phần tinh thể còn lại, Nguyên Triệt đã một tay chống lên mặt vỡ tinh thể, từ bên trong nhảy ra. ĐỘng tác kia nhẹ nhàng mà nhanh chóng không thua kém gì Nguyên Tích.

Ngay sau đó, một thanh bảo kiếm sắc bén chỉ hướng La Tiểu Lâu. Nguyên Triệt lạnh lùng mà thong thả mở miệng “Ngươi còn chưa chết sao?”

La Tiểu Lâu ngẩn ra, Nguyên Tích đã nhanh chóng đứng ra chắn trước hắn “Ca, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi … không sao chứ?’

Nguyên Triệt nhìn về phía Nguyên Tích, qua vài giây mới lên tiếng “Ngươi là tiểu Tích?”

Nguyên Tích lập tức gật đầu, kích động nói “Đúng thế, là ta, ca, ngươi còn sống, phụ thân cùng mẫu thân mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng…”

Nguyên Triệt nhìn Nguyên Tích một lát, đôi mắt giống hệt Phượng Già Lăng bệ hạ kia nhanh chóng mị lên “Đằng sau ngươi có phải là một con dị thú?”

Nguyên Tích không biết làm sao cả mà nhìn Nguyên Triệt. Đây là lần đầu tiên La Tiểu Lâu nhìn thấy Nguyên Tích lộ vẻ mặt này. Nguyên Tích nhanh chóng chột dạ mà rằng “Ca, hắn, hắn quả thực có huyết thống dị thú… thế nhưng hắn cũng còn có một nửa huyết thống của nhân loại. Quan trọng hơn nữa đó là, chúng ta đã kết hôn. Ta phải chịu trách nhiệm với hắn!” Nguyên Tích nói xong câu cuối cùng, khí thế hùng hồn đã trở lại. Cảm thấy bản thân mình nói rất hợp tình hợp lý.

Nguyên Triệt nhếch miệng, nhẹ cười “Chịu trách nhiệm á? Ngươi thích hắn à?”

La Tiểu Lâu đứng đằng sau nhìn thấy vành tai của Nguyên Tích nhanh chóng chuyển đó, hơn nữa, phi thường khó được chính là, kẻ vẫn vênh váo tự đắc cường điệu La Tiểu Lâu mới là người thích trước – Nguyên Tích – lúc này lại không hề phản bác lại.

Nguyên Triệt ngẩng đầu, lướt qua Nguyên Tích mà nhìn về phía La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu nặn ra một nụ cười, xấu hổ mà chào hỏi “Đại ca”

Nguyên Triệt mị mắt nhìn La Tiểu Lâu, miệng thì thào nói “Trên người của ngươi có hương vị của hắn”

Nói xong, Nguyên Triệt bỗng nhiên ngã xuống. Nguyên Tích nhanh tay đem hắn đỡ lấy. Nháy mắt khi Nguyên Tích đỡ được Nguyên Triệt, Nguyên Triệt cố gắng mở mắt nói “Mau, đi khỏi nơi này …”

Nguyên Tích sững sờ mà nhìn Nguyên Triệt, đưa tay ra muốn kiểm tra ***g ngực Nguyên Triệt. 125 cũng chạy tới, đặt cái chân trước của nó lên mặt Nguyên Triệt, nhanh chóng nói “Hắn không sao cả, chỉ là bị phong ấn quá lâu, cần hảo hảo nghỉ ngơi cùng trị liệu”

Lúc này Nguyên Tích mới yên tâm, đem Nguyên Triệt giao cho La Tiểu Lâu ở phía sau, lấy ra miếng năng lượng thể to đùng mà đại vương tử giao cho, bỏ vào cái quan tài tinh thể giờ đã trống rỗng.

Một trận bạch quang chói mắt phát ra, trong nháy mắt, băng tuyết tan rã.

Tượng băng người cũng chậm rãi tan ra, lộ ra người bị đông cứng ở bên trong. Những người đó đều trực tiếp ngã xuống.

Tầng băng dưới chân thì ngược lại, độ dày còn tăng hơn trước, La Tiểu Lâu sau khi dò xét được, lại nhíu nhíu mày.

125 kinh hỉ mà hô lên “Chúng ta phát tài rồi…”

Trên bậc thang, sau khi băng tuyết tan đi, mặt đất rơi đầy năng lượng thạch.

“mau, rời đi chỗ này đã” La Tiểu Lâu cố nén nỗi bất an trong lòng, thúc giục.

Nguyên Tích cõng lấy Nguyên Triệt, ôm La Tiểu Lâu. 125 thấy thế cũng lập tức bắt lấy cánh tay La Tiểu Lâu. Nguyên Tích nhảy nhanh tới bậc thang, sau đó nhanh chóng chạy về phía cửa. Trên mặt đất nằm đầy người, không biết là sống hay chết.

Lúc gần tới cánh cửa, cánh cửa lớn bỗng nhiên tự động mở ra. Hai người đều sửng sốt vô cùng, La Tiểu Lâu ngẩng đầu hô “Mau vào cứu người…”

Khi nhìn thấy rõ người đang đứng ở cửa, lời của hắn bỗng nhiên im bặt.