Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 19: Tái ngộ




Không thể làm vừa lòng của Nghiêm lão nhân thì sẽ không có việc làm? Không, đây không phải là vấn đề duy nhất khiến La Tiểu Lâu đau đầu, các môn căn bản quá kém, bởi vì nghe không hiểu, mỗi ngày còn phải đọc sách giáo khoa dành cho học sinh trung học mỗi ngày phải nghe thầy Tống giảng dạy những kiến thức cơ bản về cơ giáp trong ngăn bàn còn có ba trăm linh kiện bậc một đang chờ cậu học.

Tuy mới vừa khai giảng, việc học bận rộn, La Tiểu Lâu cũng không có ý định bỏ dở việc học tập linh kiện bậc một, đúng là đối với những hiểu biết về các loại linh kiện này, chuyên ngành của cậu cũng không có thê thảm như trong các lớp học căn bản. Loại cảm giác nghe mà không hiểu này, La Tiểu Lâu lớn thế này rồi mà đây mới là lần đầu tiên trải qua, mà cậu cũng không có ý định trải nghiệm thêm một chút nào nữa.

Nhưng sau khi nắm vững được một nửa số linh kiện bậc một, La Tiểu Lâu mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, cậu cần thực tiễn.

Cho dù có thêm lý luận, nguyên lý, thậm chí có quá trình tiến hành trong đầu cậu, cho dù nhớ rõ, cũng không có nghĩa là cậu có thể chế ra những món đồ như thế, chuyên ngành chế tạo cơ giáp chính là một chuyên ngành đòi hỏi rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn.

Mấy ngày gần đây, sinh viên hệ chế tạo cơ giáp đều mang vẻ mặt hâm mộ mà bàn luận về Dương Kha, sinh viên thiên tài được đại thế gia lựa chọn kia, hiện tại cậu ta muốn mua bao nhiêu vật liệu đều có người mua cho. Được tài lực, vật lực hùng hậu trợ giúp, cậu chắc chắn tiến bộ nhanh hơn so với các sinh viên cùng năm.

Khi tất cả sinh viên của hệ bắt đầu hao hết tâm tư để biểu hiện chính mình nhằm tìm một người bảo trợ thì La Tiểu Lâu cũng như những sinh viên ban thứ mười vẫn không có động tĩnh gì.

Sinh viên ban thứ mười tuyệt đối sẽ không có người tài trợ. Nghĩ đến đây La Tiểu Lâu có chút uể oải. Hiện tại trong tài khoản của cậu có một chút tiền tiết kiệm, cậu từng có ý nghĩ tự mình mua linh kiện bậc một, nhưng sáu trăm loại linh kiện cơ giáp, gần như sẽ tiêu hết số tiền tiết kiệm của cậu, La Tiểu Lâu không thể hạ quyết tâm đi mua.

Thở dài, ghi lại toàn bộ những chương không hiểu gần đây vào bản điện tử, La Tiểu Lâu đi vào nhà thông tin. Nhà thông tin là nơi các sinh viên học viện Saint Miro đến đọc tư liệu, tương đương với thư viện hồi đó.

La Tiểu Lâu quẹt thẻ ở cửa, đi vào trong, hiện tại cậu chỉ có quyền đọc những tư liệu từ lầu một đến lầu ba. Một điều khiến kẻ khác cảm thấy an ủi chính là, đến bây giờ cậu còn chưa cần lên đến lầu hai.

Vào khu tra cứu chung, La Tiểu Lâu lựa một chiếc bàn không người ngồi xuống, nhập những thứ mình muốn tìm vào màn hình trước mặt, không bao lâu sau, hai bảng tin tức xuất hiện trước mặt La Tiểu Lâu, tùy tay mở ra, La Tiểu Lâu bắt đầu đọc.

Trong phòng đọc im lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng người đi lại nhẹ nhàng, La Tiểu Lâu dần dần chìm đắm vào trong những công thức và chứng minh liên quan.

Không biết qua bao lâu, máy liên lạc trên cổ tay La Tiểu Lâu chợt lóe lên, là chức năng nhắc nhở mà cậu đã cài đặt, đã đến giờ tan học, La Tiểu Lâu nhìn tư liệu còn chưa đọc xong.

Nhíu nhíu mày, đến chỗ quản lý chuẩn bị xin bản copy tư liệu.

Trong văn phòng quản lý, La Tiểu Lâu cùng nam sinh tóc đen mắt xanh đều ngẩn ra.

Người kia sửng sốt trong chốc lát, nhiệt tình hô: “La Tiểu Lâu? Ít khi gặp được cậu trong này, tôi là Athes, cậu còn nhớ không?”

La Tiểu Lâu nhớ rõ người này, nhưng lại không nhớ được tên, cho nên nửa ngày vẫn không lên tiếng, bất quá cậu cũng không ngốc đến nỗi nói ra sự thật, chỉ cười hắc hắc: “Đương nhiên, chúng ta kiểm tra kế tiếp nhau, sao cậu lại ở đây?”

Athes vẻ mặt tiếc nuối nhìn La Tiểu Lâu: “Lần trước được cậu gợi ý, tôi cố gắng xin nhà trường cho làm thêm, kết quả là bị điều đến nhà thông tin. Trời biết, tôi muốn đến nhất chính là phòng huấn luyện cơ giáp.”

La Tiểu Lâu đưa bản điện tử trong tay qua, vừa vạch ra thông tin mình cần vừa an ủi Athes: “Dù sao nơi này cũng thoải mái.”

“Nếu có thể đến phòng huấn luyện cơ giáp thì mệt đến mấy tôi cũng cao hứng!” Athes bất mãn nhấn mạnh.

“Được rồi, tôi hiểu sự nhiệt tình của cậu dành cho cơ giáp, nhưng trước tiên cậu có thể giúp tôi in mấy tài liệu này được không?” La Tiểu Lâu trấn an nhưng cũng không có nhiều thành ý, chẳng lẽ mấy người trong hệ cơ giáp đều không sợ mệt như thế sao, nghe nói chương trình huấn luyện của hệ cơ giáp vô cùng khủng bố, vậy mà cậu ta cư nhiên còn tình nguyện hai mươi bốn giờ đối mắt với cơ giáp.

“Không, cậu tuyệt đối không hiểu được, dù là đứng một bên nhìn mấy người Nguyên Tích, La Thiếu Thiên, Lăng Tự luyện tập cũng có thể học hỏi thêm….” Vừa nói, Athes vừa đưa những tài liệu mà La Tiểu Lâu muốn in vào bản điện tử.

“Định ly Burnett, Tài liệu cơ học, Ngữ pháp liên bang thông dụng, Duy tu cơ giáp, trừ quyển sách cuối cùng ra, Tiểu Lâu, cậu cho tôi cảm giác như là một học sinh còn chưa tốt nghiệp tiểu học….” Athes cười.

La Tiểu Lâu đỏ mặt nói: “Kiến thức căn bản thiếu một chút có đến mức phải khoa trương như vậy sao?”

“Tin tôi đi, không phải là một chút đâu, sinh viên ban thứ mười của các cậu đều là như vậy.”

“Ừ, cũng không biết nữa, có lẽ cậu giỏi hơn tôi nhiều.” La Tiểu Lâu cũng không quá chắc chắn, nhưng Điền Lực không khác cậu là bao, mỗi lần đi học đều vô cùng đau khổ.

“A, vậy sau này có gì không hiểu cậu cứ tới hỏi tôi. Dù sao mỗi lần đến phiên tôi trực ở trong này cũng quá nhàm chán.” Athes nhiệt tình nói.

La Tiểu Lâu một phen mừng rỡ, có người chịu giúp đỡ thật tốt quá, cậu còn không có can đảm đến nỗi đi hỏi Nguyên Tích mấy vấn đề ngây thơ như vậy.

“Vậy rất cảm ơn cậu, không xong rồi, tôi có việc, đi trước nhé.”

“Bạn bè cũng phải đến được mức đó chứ, hôm nào mời tôi ăn cơm – này, không cần phải chạy nhanh như vậy.” Athes trợn mắt há mồm nhìn thân ảnh của La Tiểu Lâu biến mất giữa hành lang.

La Tiểu Lâu cũng không nghe được câu cuối cùng của Athes, mà cho dù có nghe thấy thì hiện tại cậu cũng không có thời gian rỗi mà mà đi ăn cơm.

Cậu cầm theo bản điện tử, một tay nhanh chóng ấn lên máy liên lạc: Cái gì? Muốn ăn cá?! Anh không biết mỗi ngày ăn sẽ ngán sao?

“Tôi đã suy nghĩ thực đơn cho hôm nay, cậu chỉ cần làm theo đó là được, hỏi lại nhiều như vậy là có ý gì?” Bên kia nhanh chóng gửi đến một câu.

La Tiểu Lâu nghẹn họng, hận không thể kéo biểu tượng hình người nho nhỏ đại diện cho Nguyên Tích trong máy liên lạc ra mà bóp chết.

Từ ngày cho La Tiểu Lâu card chuyên dụng để chi trả sinh hoạt phí, Nguyên Tích phát hiện mấy món trong tủ lạnh rốt cuộc cũng trở nên phong phú. Âm thầm đắc ý nghĩ rằng La Tiểu Lâu đã là do y nuôi, đồng thời đối với bữa tối cũng có càng nhiều yêu cầu.

“Còn có bánh ngọt, đã mấy ngày không có mua.” Nguyên Tích tiếp tục nhắn tin.

“Anh cần gì phải hỏi ý của tôi.”

“Cậu nói chuyện kiểu gì đó?”

….

Hai người chạm mặt ở bãi đỗ xe, liếc nhau một cái, đều không thèm để ý đến đối phương. Khi đến cửa hàng, La Tiểu Lâu vẫn lười nói chuyện với một Nguyên Tích độc tài, oán hận đẩy cửa xe đi xuống mua đồ.

Nguyên Tích ngồi trong xe âm thầm tranh cãi, nếu không lập ra chút gia quy cho La Tiểu Lâu, cậu sẽ được đằng chân lân đằng đầu! Đừng tưởng cậu thích y, thì y sẽ chịu đựng cậu – y căn bản không cần…Rắc rối, chẳng lẽ nô lệ thích chủ nhân không phải là chuyện hiển nhiên sao?

Khi Nguyên Tích đang suy nghĩ về hình thức và mức độ trừng phạt thì bỗng nhiên phát hiện La Tiểu Lâu đang giúp một ông lão cầm một bao to đi ra khỏi cửa hàng nhưng lại bị một thanh niên cao tráng ngăn cản. Nguyên Tích cau mày, chuyện gì nữa đây, La Tiểu Lâu muốn lần nữa khiêu chiến lực nhẫn nại của y sao, để y đói bụng ngồi chờ trong xe, còn mình thì cùng – một người đàn ông khác ôn chuyện?

Nguyên Tích đang phát hỏa trong lòng, nhưng rất nhanh nhận ra chuyện không phải như y nghĩ, ông lão kia có vẻ rất giận dữ quát thanh niên, La Tiểu Lâu định tiến lên đứng chắn giữa hai người, kết quả lại dễ dàng bị người đẩy ngã. Sau đó, vài người bước xuống từ một chiếc xe ở bên đường, bắt lấy ông lão cùng La Tiểu Lâu đi về phía xe.

“Phanh!” Một tiếng nổ vang lên, đám người bắt La Tiểu Lâu và ông lão, thiếu chút nữa là ngã khỏi con đường trên không.

Trong khoảng khắc vài người quay đầu nhìn chung quanh, một cơn gió mãnh liệt đã thổi đến trên mặt, người đang giữ La Tiểu Lâu bị một quyền đánh vào mặt, lập tức mặt mày máu me té trên nền đất.

Nguyên Tích cầm tay La Tiểu Lâu nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt của La Tiểu Lâu vẫn còn chưa kịp phản ứng, đen mặt hỏi một câu: “Có bị thương không?” Chết tiệt! Nguyên Tích y giáo huấn nô lệ của mình là một chuyện, người khác dám động vào một sợi tóc của cậu lại là một chuyện khác.

“Không….!” Trong khoảng thời gian ngắn, La Tiểu Lâu còn chưa thể nói rõ ràng đã bị Nguyên Tích nhẹ nhàng đẩy, dựa vào trên chiếc xe phía sau, sau đó nhấc chân đá vào người đang chuẩn bị nhào đến chỗ y.

Hai bên đều nghe được tiếng xương gãy, lại một người nữa té xuống mặt đất. Người đàn ông này thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh, vậy mà còn không chịu nổi một đòn của Nguyên Tích, cho nên thanh niên đứng đầu lập tức run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch. Rõ ràng nhận được tin báo là vị đại sư này đến cửa hàng một mình, hiện tại lại có thêm hai người xuất hiện, hơn nữa một người trong đó còn là quái vật!

Tuy rằng đang ở rất gần xe của mình, gã cũng không có cơ hội chạy trốn, bởi vì Nguyên Tích đã tiến đến đây, lạnh lùng hỏi: “Nói, ngươi bắt cóc người của ta là có ý gì?”

Dưới ánh mắt lạnh lùng của đối phương, thanh niên cao tráng một chút ý niệm chạy trốn ở trong đầu cũng không dám có, chính là run rẩy do dự, nên nói gì đây, nếu nói ra thì bản thân cách cái chết cũng không xa, nhưng mà nếu không nói tựa hồ cũng không cách cái chết bao nhiêu.

“Tôi – tôi nói, chúng tôi đến đây để đón Nghiêm đại sư, chúng tôi tuyệt đối không có ý tổn thương ông ấy, tôi, tôi cam đoan…” Thanh niên cao to run run nói, không phải gã không có cốt khí, mà là người trước mặt này quá độc ác, gã có thể thấy được, thương thế mà người này gây nên cho thủ hạ của gã có thể lành lặn trong một năm hay không cũng là một vấn đề.

“Nghiêm đại sư…” Nguyên Tích nheo mắt, quay đầu lại quả nhiên thấy La Tiểu Lâu đang đỡ vị lão nhân mà y hoàn toàn xem nhẹ, nếu không phải là tìm La Tiểu Lâu gây phiền toái, vậy đây cũng không phải là chuyện của y.

Đúng lúc này, ông lão kia bỗng nhiên nói: “Để bọn họ đi đi.”

Nguyên Tích hừ một tiếng nói: “Đừng để ta thấy các ngươi động tay động chân với người của ta lần nữa, nếu không ta sẽ sẵn sàng mà nói chuyện cặn kẽ với các ngươi.”

Thanh niên cao to rùng mình một cái, nghe một người đáng sợ như thế đồng ý thả bọn họ, lập tức nâng người bị thương vào xe, nhanh chóng chạy đi.

La Tiểu Lâu buông cánh tay vẫn đang cầm tay lão nhân, không phải cậu không mốn giúp lão nhân, mà là lão nhân vẫn còn có thể đứng thẳng, trong mắt lóe ra tinh quang, không hề giống một ông lão không chút lực phản kháng, ngược lại, bàn tay đỡ lấy lão nhân của cậu vẫn một mực run rẩy, thật là mất mặt.

“Nghiêm đại sư.” La Tiểu Lâu cung kính gọi, nghĩ nghĩ, lại không biết là Nghiêm đại sư có muốn cho cậu biết về việc vừa rồi hay không, chỉ có thể khách khí nói: “Ngài đang định đi đâu vậy, có muốn chúng tôi đưa ngài về hay không?” Chắc Nguyên Tích sẽ không trách cậu tự ý cho người khác mượn xe đâu, La Tiểu Lâu nghĩ, bất an mà nhìn qua hướng Nguyên Tích.

Nguyên Tích đang tức giận trừng mắt nhìn cậu, nghĩ thầm, tốt lắm, không những được voi đòi tiên, mà còn dám tự chủ trương.

Nghiêm đại sư nhìn bộ dáng nhát gan của La Tiểu Lâu nửa ngày, hừ một tiếng, nói: “Không cần, người đón tôi đến rồi.”

La Tiểu Lâu ngẩng đầu lên, quả nhiên có ba chiếc xe đã lặng lẽ tiến đến bãi đỗ xe trên không của cửa hàng.

Trước khi đi, lão nhân liếc La Tiểu Lâu một cái, nói: “Nếu sợ chết thì đừng có thấy chuyện gì cũng xông ra.” Nói xong, được những người đến đón vây lấy, bước đi.

La Tiểu Lâu mở to mắt nhìn đoàn xe rời đi, trong lòng vạn phần buồn bực, cậu cũng đâu muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng ở gần như vậy, cậu muốn giả vờ như không thấy cũng không được.

Lão nhân này rốt cuộc giống Nguyên Tích đến mức nào a, vừa nãy gặp nhau sao hai ông cháu không trình diễn một màn đoàn tụ lâm ly bi đát luôn đi?

Ai, quên đi, cũng may dù có chút sợ hãi nhưng cũng không có gì nguy hiểm, về nhà trước hẵng nói, còn hai ngày nữa lại phải gặp mặt lão nhân kia.

Nguyên Tích tức muốn hộc máu, phẫn nộ nhìn La Tiểu Lâu ở phía trước vô tình, có lẽ La Tiểu Lâu chưa từng trải qua chuyện này, bây giờ còn chưa hoàn hồn, tay chân như nhũn ra, vì thế thuận tay đem những thứ đã mua nhét vào ngực Nguyên Tích.

Nguyên Tích nhìn cá và những thức ăn mà y muốn ở trong gói, rốt cuộc cũng không vứt đi. Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy La Tiểu Lâu đi đường mà không chú ý, bị vấp một cái, trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ thì tay đã kéo La Tiểu Lâu trở về.

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu được mình kéo vào người, sắc mặt tái nhợt, không biết phải làm gì, nên đẩy ra hay là cứ để như thế này? Thật sự là một nô lệ vừa yếu đuối vừa phiền toái, Nguyên Tích hung hăng trừng La Tiểu Lâu, nhưng cánh tay lại nhẹ nhàng dìu cậu về phía xe.

A, không khí như vầy, tựa hồ có chút không thích hợp để trừng phạt cậu.

Vẫn là sau này hẵng nói…

Sáng thứ bảy, La Tiểu Lâu thay đổi một thân quần áo đầy sức sống, chuẩn bị một bộ quần áo hưu nhàn cho Nguyên Tích, đặt ở bên giường, tối hôm qua nghe y nói hôm nay phải ra ngoài, lại đặt điểm tâm vào hộp giữ nhiệt rồi mới bước ra cửa.

Đi xe công cộng trên không, tám giờ, La Tiểu Lâu đến tập đoàn Khải Ân. Nếu cậu đến muộn, khẳng định lão nhân kia sẽ bắt đầu mắng người. Quẹt thẻ ở cửa, La Tiểu Lâu nhanh chóng hướng đến thang máy.

Đợi hồi lâu, rốt cuộc thang máy cũng từ trên lầu đi xuống, La Tiểu Lâu bước vào. Khóe mắt thoáng thấy ba người bên ngoài, vội nhấn nút mở cửa, hô: “Nhanh lên.”

Sau đó, La Tiểu Lâu mới phát hiện, người tới cư nhiên là sinh viên học viện Saint Miro, hơn nữa, cả ba người cậu đều biết. Một là người đứng đầu hệ của bọn họ Dương Kha, một là thiếu niên tóc đen mắt xanh lá, La Tiểu Lâu nhớ, ngày đầu tiên cậu đến đây, người này từng đưa cậu đến cửa hàng, còn một người là Lăng Tự bên hệ cơ giáp.

Ba thiên tài của hệ cơ giáp, La Thiếu Thiên đường hoàng, Nguyên Tích kiêu ngạo lạnh lùng, Lăng Tự tao nhã, hơn nữa bất luận là người nào đều tuấn mỹ không còn gì để nói. Bởi vì những điều này, La Tiểu Lâu hoài nghi phải chăng gen và bộ dáng có liên quan đến nhau.

Lăng Tự da rất trắng, cử chỉ tao nhã hữu lễ, nhưng trong sâu thẳm lại mang theo lạnh lùng xa cách, loại khí chất quý tộc cao cao tại thượng này không nghi ngờ gì là càng thêm hấp dẫn người khác.

La Tiểu Lâu chỉ nhìn từ xa vài lần, cậu không muốn chọc vào người như thế.

Nguyên Tích? Đối với La Tiểu Lâu thì Nguyên Tích phải là một mãnh thú cổ đại hàng đầu.

Tuy rằng còn nhỏ chưa lộ ra hết những nanh vuốt sắc bén thì cũng không thể tùy tiện khiêu chiến với uy quyền của nó. Khi đói bụng có thể mất hứng, có thể nổi bão, khi không đói bụng thì híp mắt ngủ nhưng vẫn có thể dùng đuôi hoạch ra địa bàn, không thể nghi ngờ là La Tiểu Lâu đang nằm trong địa bàn của nó.

Cho nên sáng sớm phải giúp y chuẩn bị quần áo, phải làm cơm, phải massage…thật là càng nghĩ càng thấy tối tăm.

Có một kẻ như vậy La Tiểu Lâu đã chịu đủ, cho nên cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc xuất hiện cùng với hai thiên tài khác của hệ cơ giáp, huống chi một trong số đó còn là người của La gia.

Gặp ở ngoài, La Tiểu Lâu vẫn có thể vờ như không biết. Nhưng mà ban nãy cậu đã lỡ chào rồi, làm sao bây giờ?