Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 21: Phong dương nhân sinh thay đổi




Trần Lạc kéo Phong Dương đi theo lão đầu về thư phòng trước những anh mắt gen gét của đám người xung quanh, Du Du cũng bẽn lẽn đi sau, cả đám người xì xào bán tàn về lai lịch của cậu thanh niên được coi trọng hơn cả Thái Tử. Trong lúc đó Phúc bá mời đám người của Thái Tử ra khỏi biệt thự rồi cũng quay vào nhà đứng canh của thư phòng của lão đầu.

Vào đến thư phòng lão đầu lên tiếng “ ngồi đi, cứ tự nhiên “, lão đầu ngồi đối diện Trần Lạc và Phong Dương lão nói “ Trần Lạc chắc cậu cũng biết công dụng của viên đá này, ta không vòng vò nữa vào hẳn vấn đề chính, cậu có thể cho ta biết từ đâu cậu lấy được viên đá này không “.

Hiểu ý lão đầu hắn đáp:” không thể nói “.

“ Cậu có biết viên đá này có ý nghĩ thế nào với quốc gia cũng như Địa Cầu không “

Trầm ngâm một lúc hắn lên tiếng “ biết, nhưng không thể nói “.

Mặt ông cụ âm trầm “ cậu có tin hôm nay cậu không thể ra khỏi căn nhà này không “, ông lão hai mắt sâu hoắm nhìn thằng hắn từ từ nói.

“ Ông có tin hôm nay tôi không những đi ra khỏi căn phòng này vô sự không “. hắn điềm tĩnh trả lời.

“ Ha Ha, ta không nhìn lầm cậu mà, nhưng ta có một thỉnh cầu “

“ Mời nói “

“ Ta biết không thể ép cậu làm theo ý mình vậy cậu có thể cung cấp cho quân bộ loại đá này không, đây là ta nghĩ chung cho Địa Cầu, cậu phải biết nếu có viên đá này chiến sĩ của chúng ta sẽ có đủ sức mạnh đối đầu với quân đội ngoại vực “.

“ Về viên đá này thì chưa biết được, nếu có cơ hội thì nói sau, trong tay tôi chỉ có một viên này thôi, đã tặng cho Du Du rồi, nếu ông muốn nhiều hơn thì phải xem đã “, nói xong hắn có ý muốn đứng dậy đi về.

Ông cụ quả quyết noi “ Nếu cậu cung cấp được loại đá này ta sẽ đặt hàng cơ giáp chiến đấu chỗ bạn cậu, sản lượng 10000 chiếc trên một năm, cậu thấy thế nào “, lão đầu biết Trần Lạc đối xử với bạn bè rất tốt, nhằm đúng điểm yếu là Phong Dương để ra điều kiện.

Trần Lạc nghe xong hắn thầm mắng ông lão vô sỉ, gừng càng già càng cay, đang phân vân định đáp ứng thì một bên Phong Dương lên tiếng “ Không cần thưa ngài, chỉ cần ngài cho người tham khảo giá thành,chất liệu và độ bền của cơ giáp công ty cháu, nếu đạt yêu cầu thì ngài đặt hàng, nếu không có thể coi như chưa từng đến “, Lúc đầu trong nội tâm Phong Dương rất đấu tranh, nếu có hợp đồng này công ty nhà hắn sẽ nhẩy thẳng lên cấp bậc thượng lưu trong xã hội nhưng nhìn thấy Trần Lạc khó xử hắn biết, hắn không muốn đánh đổi tình bạn của hắn và Trần Lạc, hắn tự tin với mẫu cơ giáp hắn mới sáng chế. Tuy nhìn Phong Dương suốt ngày cù bất cù bơ chỉ trông ngóng các em gái nhưng hắn đã được công nhân là kĩ sư thiên tài trong giới cơ giáp. Trên mạng khoa học từng có một tổ chức bí mật của hội kĩ sư cơ giáp, hắn dùng tên giả đã từng được công nhận là một trong mười người giỏi nhất của hiệp hội, có thể nói Phong Dương không đơn giản như vẻ bề ngoài tửng tưng của hắn.

Trần Lạc cũng kinh ngạc nhìn Phong Dương, hôm nay thằng phải gió này tự tin gớm, chắc mới nghĩ ra cái gì hay ho rồi, mình đang thiếu một bộ có giáp vừa tay, xin Đậu Đậu thì không được đành phải làm phiền hắn vậy, nghĩ đến cảnh có cơ giáp riêng nhìn oai phong lẫm liệt Trần Lạc bất giác nở nụ cười hắc hắc làm cho cả căn phòng quay lại nhìn hắn “ à không có gì mọi người cứ tự nhiên, đang nghĩ một số chuyện không vui thôi “

Trong đầu những người khác thì nghĩ, chuyện không vui mà đừng cười tự sướng từ nãy giờ, chắc đầu óc có bệnh.

Lão đầu biết không thể bắt được điểm yếu của Trần Lạc liền quay đầu nhìn cháu gái, Du Du cảm giác rất khó xử, cô và Trần Lạc mới làm quen được mấy hôm nhưng Trần Lạc có ma lực làm cô tò mò muốn tìm hiểu, con gái mà tò mò ai thì hơn nửa đã bị chinh phục. Trần Lạc thấy điệu bộ oái ăm phát tởm của Lão Đầu nhìn cháu gái mình thì hiểu hắn nói “ đươc rồi, tôi sẽ xem xét không cần làm khó Du Du, thôi ăn no uống say rồi cũng đã đến lúc về, Phong Dương đi thôi “.

Lão Đầu định bảo Phúc bá tiễn thì Du Du chạy lên trước nói:” Để mình tiễn bạn “, Phong Dương hiểu ý nói “ tao ra lấy xe trước mày từ từ đi sau đi “, nói xong chạy vụt ra của như sợ Trần Lạc đòi nợ.

Du Du cười khúc khích nói “ Đi thôi “

“ ừ “ hắn đáp.

Trần Lạc và Du Du đi bộ của sau của tòa biệt thự để tránh sự chú ý của mọi người, hai ngươi đi trong im lặng không ai nói câu gì, được một lúc Du Du hỏi “ cảm ơn món quà của bạn mà bạn không thích vào quân đội sao “

“ không mình thích “

“ thế sao không đáp ứng ông nội với bố mình “

“ sau này cậu sẽ hiệu, minh muốn đạt được ước mơ bằng chính thức lực của mình chứ không phải quan hệ “

“ ừm, mai mình có thể qua nhà bạn cùng bạn đi học được không “

“ nếu cậu chịu được anh mắt đố kị và gen gét của bạn học dành cho mình “

Du Du cười mỉm, cô chưa bao giờ trò truyện với ai thoải mái như thế, Trần Lạc là chàng trai đầu tiên cô trò truyện thân mật đến vậy, tỉnh cảm nẩy sinh bén rễ trong tâm trí Du Du.