Cô Giáo

Chương 42: Kết thúc




Hôm nay là một ngày đặc biệt với cô và nó, nó quyết định sẽ bắt cóc cô dâu vào ngày hôm nay, đây cũng là ngày kỉ niệm 5 năm ngày nó và cô quen nhau. Nó dự định sẽ cầu hôn cô vào hôm nay.

- Nó: Alo. Phong mày đã chuẩn bị mọi thứ như tao yêu cầu chưa???

- Cậu: Mày yên tâm. Tao đã ra tay là mọi chuyện sẽ xong ngay

- Nó: Anh em tốt ^.^

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xui nó bắt đầu đi tới trường đón cô.

Hôm nay cổng trường thật xôn xao bởi vì có một soái ca tay cầm bó hoa hồng làm bằng socola làm cho bao thiếu nữ, nữ sinh say đắm thầm ước mình sẽ là người nhận được bó hoa ấy, được sở hữu con người cầm bông ấy. Nhưng người cầm bông nào có mảy may quan tâm tới những cặp mắt phóng điện đang phóng về phía mình mà chỉ chăm chăm nhìn về phía cổng trường để mong đợi hình bóng của người nào đó.

Cô vừa bước ra thì đập vào mắt cô đã là nó đang tựa lên chiếc lamborghini màu cam sáng chói của nó, khi nó nhìn thấy cô nó nở nụ cười sáng chói để lộ cái răng khểnh làm bao cô gái không thể kiềm nỗi mà hét lên. Cô thấy điều ấy thì không vui chút nào

- Nữ sinh 1: Cô ơi, bạn trai cô thật đẹp trai đó nha. Em hâm mộ cô quá à

- Nữ sinh 2: Cô nhớ giữ kĩ kĩ không là mất đó nha cô

- Nữ sinh 3: Anh ơi. Anh ăn gì mà đẹp trai thế kia ♡.♡

Cô nhanh chóng kéo nó vào trong xe để che đi những cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

- Cô: Nè…em đi đâu mà ăn mặc thế nào hả??? Nào là vest, tóc vuốt lên nữa chứ. Em là đang đi thả thính mấy đứa nữ sinh có phải không- cô vừa nói vừa nhéo tai nó làm cho nó đau điếng cả người

- Nó: Đau…đau…em bảo bối. Em nào có thả thính chứ. Trong mắt em chỉ có mỗi mình cô thôi

Nhân cơ hội cô mềm lòng, nó tiến tới trao cho cô nụ hôn say đắm ngay trên xe. Hai đôi môi quyện vào nhau không rời, bàn tay nó bắt đầu không an phận nhưng chợt nhớ ra nó còn việc quan trọng hơn cần phải làm nên nó nhịn.

- Cô: Mình đi đâu vậy???

- Nó: Bí mật

Nó chở cô đến một nhà hàng món Trung do nó mới mở. Chiếc xe vừa đậu trước nhà hàng đã có một hàng dài những nhân viên ra đón. Nó và cô chọn một cái bàn gần cửa sổ, họ ăn tối với nhau dưới ánh nến đầy lãng mạn

- Cô: Hôm nay là ngày đặc biệt gì mà thấy em thần bí vậy hả nhóc???

- Nó: Bảo bối, cô ăn xong đi rồi sẽ sẽ nói cho cô biết ^.^

Sau khi ăn xong bữa tối, nó chở cô đến quảng trường. Quảng trường này nằm giữa trung tâm rộng lớn của thành phố X nơi đây là nơi náo nhiệt nhất thành phố X

- Cô: Em chở cô ra đây làm gì vậy???

- Nó: Cô nhìn xem- nó chỉ tay về phía các tòa nhà xung quanh quảng trường. Tất cả tòa nhà lần lượt chiếu những bức ảnh của cô, khi cô vui, khi cô hạnh phúc, lúc cô ngủ, lúc cô tức giận… tất cả mọi khoảnh khắc của cô đều được nó lưu giữ tất cả.Cô thấy vậy thì rất xúc động, xúc động đến nỗi cô bật khóc

- Nó: Bảo bối à, em yêu cô. Hãy lấy em nha. Tuy em không phải là một con người hoàn hảo, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt như người ta nhưng em hứa sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho bảo bối, yêu bảo bối và làm cho bảo bối mãi luôn nở nụ cười. Bảo bối, hãy cùng em đi hết đoạn đường này nha.- Nó quỳ xuống đưa bó bông cùng với chiếc nhẫn kim cương lên cầu hôn cô dưới tiếng tung hô và ngưỡng mộ của mọi người

Cô khóc ngày càng lớn hơn, cảm xúc như vỡ òa. Nó thấy cô khóc như vậy thì nghĩ rằng cô chưa sẵn sàng nên vội vàng an ủi cô

- Nó: Bảo bối ngoan. Đừng khóc, cô khóc em đau lắm. Cô không lấy em thì thôi vậy, em sẽ mãi chờ cô, chờ cô chấp nhận em ^.^

- Cô: Hức…đồ ngốc…hức..ai nói không lấy em chứ.

- Nó: Vậy…vậy là cô đồng

- Cô: *Gật*

Nó vui mừng ôm cô xoay vòng vòng dưới sự tung hô của mọi người làm cho cô xấu hổ muốn độn thổ.

Sau màn cầu hôn chấn động thì ba mẹ nó cùng ba mẹ cô nhanh chóng thu xếp hành lí bay về trong đêm để coi mặt con dâu, con rể của mình. Đám cưới nhanh chóng được diễn ra trong niềm hạnh phúc của hai họ và đôi trẻ. Vượt qua bao nhiêu chông gai và thử thách thì cuối cùng họ đã đến được với người mình yêu thương và sống với nhau hạnh phúc mãi mãi về sau.