Cô Giáo

Chương 32




Sau khi xử lí êm xui thì nó về nhà với cô còn cậu thì phóng xe về nhà để chuẩn bị đồ đi phượt. Có lẽ cậu cần một chút không gian để suy nghĩ về những điều đã qua.

Vịnh Huy Hoàng. Nơi đây là một tài sản của nhà cậu, biển xanh cát trắng làm say lòng người là những từ ngữ miêu tả đúng nhất về nơi đây. Bình thường thì nơi đây chỉ có những người dân bản địa và người làm của nhà cậu sinh sống, lâu lâu thì sẽ có những vị khách của chủ tịch Phan ghé thăm để vui chơi thư giãn.

Mất 4 giờ đồng hồ để ngồi trên yên xe và bây giờ cậu đang đứng tại vịnh Huy Hoàng.

- Cậu: Hyyyy daaaaa…bầu không khí ở đây thật tuyệt

Cậu chạy xe tới trước cổng của một ngôi biệt thự nằm cách biệt với những nơi khác trên đảo. Ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu vừa cổ điển lại rất sang trọng. Vừa bước vào cổng đã có một hàng người hầu cung kính cuối chào cậu.

- Mọi người: Kính chào thiếu gia

- Cậu: Haha…mọi người gọi cháu là Phong được rồi. Thiếu gia đồ làm gì. Lâu rồi không gặp, mọi người có khỏe không????

- Mọi người: Chúng tôi rất khỏe ^.^

- Bác quản gia: Mời thiếu gia lên lầu. Tôi sẽ kêu người chuẩn bị nước ấm và bữa trưa cho cậu

- Cậu: Bác quản gia vẫn nghiêm nghị như ngày nào a~~~~. Bởi vậy mới ế ^.^

Câu nói đùa của cậu trúng tim đen bác quản gia làm cho mặt bác ấy tối sầm mọi người thấy vậy thì rất buồn cười nhưng họ cố ném. Ai mà giám làm càng trong lãnh sự của bác ấy ngoài thiếu gia chứ.

Reeng…reeng…reeng…

- Cậu: Dạ con nghe ba

- Ba cậu: Ba nghe nói hôm nay con đến vịnh

- Cậu: Dạ vâng. Có gì không ba???

- Ba cậu: Không có gì. Chỉ là con đã đến vịnh thì tiếp đãi tốt khách của ba một chút. Cô ấy mới đến từ hôm kia thôi

- Cậu: Vâng. Con biết rồi

Bờ biển thật yên bình, thật thơ mộng vào buổi hoàng hôn, ông mặt trời đang dần khuất núi, những âm thanh của sóng vỗ vào bờ cát đã làm cho nơi đây thêm phần mộng ảo. Có một thiếu niên đang đi dạo dọc trên bờ cát cái bóng dáng lẻ loi ấy nói lên người đó đang có rất nhiều tâm sự. Người đó không ai khác chính là cậu. Đang đi với những suy nghĩ miên mang thì cậu bỗng nghe một tiếng kêu cứu từ phía xa. Đi lại gần thì có một cô gái đang bị vây quanh bởi 2 thanh niên. Và người con gái ấy chính là Băng.

- Cậu: (sao chị ấy lại ở đây??)

- Băng: Các người mau tránh ra

- Thanh niên 1: Cô em. Mau đi theo tụi anh. Em sẽ được suиɠ sướиɠ *cười dâm dê*

- Băng: Bỏ ra tránh ra. Tránh xa tôi ra (Phong ơi cứu chị)

- Thanh niên 2: Ngoan ngoãn đi. Em sẽ không phải chịu đau đớn

- Cậu: Bỏ chị ấy ra

- Thanh niên 2: Mày là thằng nào. Dám xen vào chuyện của ông

- Cậu: Muốn biết tao là ai. Mày còn chưa đủ tư cách

- Thanh niên 2: Thằng chó. Mày láo à. Hôm nay ông sẽ cho mày biết tay

Tên thanh niên xông lên định đánh cho nó một trận nhưng chưa kịp nhào tới thì đã bị nó đá cho một cước văng hai cái răng cửa cùng một ngụm máu tươi ra ngoài.

Băng thấy tên còn lại giơ cây dao đánh lén cậu từ phía sau thì liền hô lên “CẨN THẬN…”. Nhưng do quá bất ngờ nên cậu né không kịp né mà chỉ kịp đưa tay lên đỡ.

PHẬP…cây dao đâm trúng tay của cậu làm máu chảy ra khá nhiều. Sắc mặt cậu bỗng dưng tối sầm lại, sát khí tỏa ra ngút trời, thanh niên 1 bị sát khí của cậu làm sợ mất dép định cong chân chạy nhưng

PHẬP…Á..AAAAAA…lưỡi dao đã trúng ngay bắp chân của thanh niên một làm hắn không thể chạy được nữa và có thể hắn sẽ tàn phế suốt đời. Băng thấy vậu thì vô cùng hốt hoảng. Khi cậu rút lưỡi dao ra và phóng tới tên đó Băng như không tin vào mắt mình. Thấy cậu định tiến tới thanh niên 1. Băng vội vàng lết tới ôm lấy cậu.

- Băng: Phong…Phong…bỏ đi em

Phong không nói gì mà chỉ cuối xuống cõng Băng về nhà mặc cho máu chảy trên tay ngày càng nhiều.

- Bác quản gia: Cậu chủ,cô Băng. Hai người làm sao vậy??? Để tôi kêu người băng bó cho cậu

- Cậu: Không cần. Tôi tự làm được rồi

Nói rồi cậu cõng cô lên lầu mặc cho cô phản kháng

- Băng: Em bỏ chị xuống đi. Máu trên tay em chảy ngày càng nhiều kìa. Mau đi băng bó đi

- Cậu: Chị nói nhiều quá. Lo cho chị đi

Băng còn định nói gì nữa nhưng cậu đã mở cửa phòng đặt chị lên chiếc giường king size màu đen của cậu. Hôm nay Băng mới có dịp tới thăm phòng cậu, căn phòng được trang trí tông màu vàng mỡ gà là màu chủ đạo, tạo nên một sự sang trọng khó tả. Trước giường là một dàn âm thanh tv hiện đại. Và điều Băng chú ý nhất đó là bức tranh được vẽ trên trần nhà, trong tranh là một cô gái với mái tóc xoăn uốn lượn như tảo biển. Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển. Nhưng chỉ thấy lưng mà lại không thấy được mặt, dù không thấy mặt nhưng bức tranh vẫn lột tả được sự thanh khiến và xinh đẹp của người con gái ấy.

- Băng: (không biết cô gái nào mà lại có phúc như vậy. Lại được em nhớ mãi không quên như vậy)

Mãi chìm trong suy nghĩ mà cô không biết cậu đã bước ra đứng trước mặt mình từ khi nào. Trên tay là một chậu nước ấm và một hòm cứu thương. Cậu nhẹ nhàng sơ cứu và băng bó vết thương cho Băng. Bầu không khí yên lặng mà ấp áp bao trùm hai người. Bỗng cậu cất tiếng nói.

- Cậu: Tại sao chị lại ở đây???

- Băng: À..ờ…chị đi du lịch

- Cậu: Vậy chắc chị là khách của ba tôi rồi

- Băng: Ừm. Chú kêu chị tới chơi vài hôm

- Cậu: Xong rồi. Chị về nghỉ ngơi đi

- Băng: Tay của em. Để chị băng bó cho

- Cậu: Không cần

- Băng: Hãy để chị giúp em. Vết thương của em đang chảy máu kìa- Băng nhìn cậu với ánh mắt cầu khẩn làm cậu không thể nào chối từ được nên đành để Băng băng bó vết thương cho mình.

Vết máu đã bắt đầu khô lại càng làm cho vết thương khó xử lí hơn. Băng nhẹ nhàng khử trùng vết thương và băng bó cho cậu. Khi băng bó mỗi lần nhìn lên khuôn mặt nhíu lại vì đau của cậu lòng Băng lại nhói lên.

- Băng: Chị xin lỗi. Tại chị mà em bị thương như vậy

- Cậu: Không có gì đâu. Việc nên làm mà

Nước mắt không thể kiềm chế nữa rơi trên khuôn mặt Băng. Cậu thấy Băng khóc thì trong tim nhói đau. Ôm Băng vào lòng cậu dỗ dành. Nhưng vì rất ít khi thấy con gái khóc nên cậu rất luống cuống không biết dỗ dành như thế nào

- Cậu: Đừng khóc nữa *xoa xoa lưng Băng*

Thấy cậu dỗ dành Băng lại không nín khóc mà lại khóc to hơn. Cứ như là cô muốn khóc cho những ngày cậu lạnh lùng với Băng vậy.

- Cậu: Trời…chị đừng khóc nữa. Chị muốn gì em cũng chịu mà

Chỉ chờ có câu nói đó Băng đã vội vàng lên án.

- Băng: Hức…hức…sao không xưng tôi nữa đi… hức…hức…sao không bỏ mặc người ta đi….người ta muốn giải thích cũng không cho…- vừa nói Băng vừa đấm đấm vào vòm ngực rắn chắc của cậu

- Cậu: Được rồi. Được rồi là anh sai. Em muốn gì anh cũng chiều hết mà

- Băng: Nhỏ hơn người ta mà anh cái gì..hức…hức…có thật là muốn gì cũng được không??

- Cậu: Đương nhiên. Em nín đi rồi em muốn gì. Anh cũng cho em

- Băng: Chưa nghĩ ra

- Cậu: Khóc làm chi mà mặt mũi đỏ bừng lên hết rồi nè *lau mặt cho Băng*

- Băng: Tại ai???

- Cậu: Được rồi. Được rồi tại anh

- Băng: Nhỏ hơn người ta mà đòi làm anh

- Cậu: Thì kêu trước cho quen sau này anh lấy em rồi thì phải kêu bằng anh chứ

- Băng: Ai thèm lấy mấy người

- Cậu: Không thèm thì thôi. Anh mà ra ngoài là khối cô theo đó

- Băng: Anh dám -.-

- Cậu: Đương nhiên là anh không dám rồi (^.^). Anh có vợ rồi phải ở nhà canh vợ chứ không thôi là bị người ta lừa bán sao.

Màn đêm buôn xuống có một đôi tình nhân đang ôm nhau trong hạnh phúc sau bao nhiêu sóng gió.

- Băng: Phong này.

- Cậu: Hửm???

- Băng: Chuyện lúc trước…-chưa để Băng nói hết câu Phong đã chen ngang

- Phong: Không cần nói đâu. Anh hiểu mà

- Băng: Hiểu cái đầy Phong. Để em nói hết

- Cậu: …

- Băng: Chuyện là lúc trước em rời xa Phong để đi du học nước ngoài là vì ba mẹ em. Nhà em chỉ có duy nhất em là con. Em không thể để ba mẹ vất vả thêm nữa, em phải đi để học hỏi rồi mai sau gánh vác tập đoàn cho ba mẹ. Em xin lỗi Phong, xin lỗi vì đã tổn thương Phong

- Cậu: Không sao mà. Chỉ cần được ở bên em dù chỉ là âm thầm bên em cũng không sao. Anh hứa anh sẽ không phá vỡ hạnh phúc gia đình của em đâu

Băng xém chút nữa là bật cười vì những lời cam đoan ngốc nghếch của Phong.

- Băng: Vậy làm sao bây giờ. Phong định làm mặt trắng nhỏ để em bao nuôi sao ^.^

- Cậu: Tuy rằng anh chỉ muốn em là của mình anh thôi. Nhưng giờ em đã có chồng nên anh đành ngậm ngùi đứng từ xa bảo vệ em, chăm lo cho em vậy

- Băng: Đồ ngốc. Ai nói với Phong là em đã có chồng vậy. Đồ ngốc này

- Cậu: Ơ…nhưng nhưng mà. Em nói là em qua đó kết hôn mà nên anh cứ tưởng

- Băng: Tưởng gì chứ đồ ngốc. Muốn em đi lấy chồng lắm chứ gì

- Cậu: Em đừng có mơ mà thoát khỏi anh. Em chỉ có thể là của anh thôi. Vậy mà hồi nãy dám chọc anh xem anh xử em như thế nào.

Cậu trao cho Băng một nụ hôn nồng cháy. Hai người quấn lấy nhau không rời, nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng cao cảm giác như sắp bùng nổ vậy. Bùmmm…bùmmm…sao hỏa đụng địa cầu, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến Băng đã chính thức là vợ của cậu. Bên trong phòng đôi uyên ương vẫn cứ quấn lấy nhau, bên ngoài mặt trăng e ấp nấp sau đám mây không dám nhìn (mặt trăng là em đó mấy bác, em còn ngây thơ lắm ^.^).