Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 58: Trái tim muốn




Ngã bệnh chính là như vậy, ngồi đón du khách từ khắp nơi. Cũng không có việc gì, biết hay không biết, cũng chạy đến trước phòng bệnh tới thăm. Còn cô, liền phụ trách công việc lão hổ ở vườn bách thú, ăn ngủ, ngủ rồi ăn —— muốn làm Hầu Tử, nhảy lên không được rồi.

Hôm ấy, dì cả mẹ một nhà, cùng Cổ Dật Nam một nhà, tới chơi. Nho nhỏ phòng bệnh, bỗng nhiên, trưởng bối đứng đầy đất, dì cả mẹ lớn giọng, nói nhao nhao khiến cô rất đau đầu. Cô rất muốn hỏi, có muốn làm cái bục ở bên cạnh không, mọi người vừa đánh mạt chược vừa trò chuyện phiếm, vừa lòng hơn chút.

Tiếu Bạch đi vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Sau khi mẹ cô giới thiệu qua, dì cả lập tức nắm chặt tay của anh ấy, nói vất vả cho cháu, làm phiền cháu, nếu không chú và dì cháu không biết gấp thành cái dạng gì rồi, mẹ Cổ Dật Nam cũng đi theo nói đúng vậy, may mà người trẻ tuổi như cháu có khí lực, nếu không con dâu cô còn không biết phải bao lâu mới có thể đến bệnh viện được, bệnh tim, nói ra dọa chết người, quá nguy hiểm, quá nguy hiểm!

Khi nói đến từ "Con dâu", Tiếu Bạch sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn cô, cô hết nhìn đông tới nhìn tây chính là không quay đầu lại. . . . Cho đến khi không chịu nổi ánh mắt kia. . . Mới quay đầu, trả lời bằng một nụ cười “Xinh đẹp”.

Em họ lại gần, ôm cái ipad em ấy yêu thích, "Chị. . . . Sao bên cạnh chị toàn các anh đẹp trai thế. . . . Anh ấy là ai?"

Cô cướp lấy ipad của em ấy, bắt đầu chơi hoa quả nổi giận, nhạc game giữa những tiếng nói chuyện ồn ào, có vẻ bé nhỏ không đáng kể, vừa giết vừa nói: "Muốn biết người ta là ai, liền tự mình đi hỏi, xem người anh trai này có thể giống như anh Cổ Dật Nam, cưng chiều, mua một cái ipad cho em không."

Em họ ở bên cạnh cười gian, con bé này, nhân nhỏ quỷ đại ( bạn nào hiểu nghĩa thì góp ý giúp để mình sửa nhé): "Chị, không biết, đây mới chính là chính cung giai nhân của chị đi? !"

"Giai nhân" ? Ngẩng đầu nhìn nét mặt xanh mét của Tiếu Bạch này một chút, gần giống con lừa nhà mới đúng. . . .

Lôi kéo em họ đứng lên, "Đi, giúp chị đi nhà cầu." Liền chuồn ra khỏi trung tâm ồn ào.

Từ toilet ra ngoài, chẳng biết em họ đã đi đâu. Tiếu Bạch đứng ở trong hành lang."Em họ em đâu?"

"Anh bảo em ấy về rồi."

Trầm mặc, ngoài hành lang khắp nơi ồn ào.

Bỗng nhiên tay bị ai đó cầm, Tiếu Bạch, ra ngoài dạo một chút đi.

Gật đầu.

Mùa đông ở Phương Bắc, lành lạnh. Cô khoác áo lông của Tiếu Bạch, đứng ngốc ở vườn hoa phía sau bệnh viện, nắm tay, không buông ra. Cô rụt một cái, không thu về được.

Khẩn trương, thình lình tay kia bò khắp toàn thân cô. Đã lâu không có tiếp xúc gần gũi, người con trai mình đã từng thích. Từ khi gặp lại, cô vẫn tránh để không phải mặt đối mặt như vậy, chỉ cảm thấy, không biết theo ai.

"Này, được voi đòi tiên, còn lôi kéo đến nghiện rồi phải không? !"

Ai ngờ lại tự dưng bị cầm thật chặt, cầm lấy tay cô để lên ngực của anh ấy. Mặt của Tiếu Bạch, vô cùng nghiêm túc: "Anh sẽ không lại buông tay. Trước kia, là anh không có năng lực, bị buộc buông tay. Hiện tại, anh không dám nói mình có năng lực, nhưng ít ra, anh đã rất cố gắng. Tiểu Mỹ, anh biết rõ anh ngây thơ, trước, là anh giải quyết không thỏa đáng, quá xúc động. . . . Những lời hối hận anh không muốn nói thêm, anh chỉ hi vọng, em cho anh một cơ hội, để cho anh chứng minh chính mình là người co trách nhiệm.

Trong nửa năm qua, mỗi ngày anh đều nhớ em, nghĩ tới những gì chúng ta đã trải qua. Những khi chúng ta ở bên nhau, vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy, nhưng cuối cùng lại đột nhiên dừng lại, em bảo anh làm sao chịu nổi?

Em vẫn luôn không để ý tới anh, lần này, anh đi tới thành phố S, chính là mang theo một viên quyết tâm tới chờ đợi em, nếu thấy em, sẽ không lại buông tay.

Em không cách nào tưởng tượng được, khi anh nhìn thấy em vẻ mặt trắng bệch nằm trên cáng, là cảm giác gì đầu."

Làm như nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Tiếu Bạch nhắm chặt hai mắt, nắm tay cô thật chặt, nắm rất chặt. . . .

Giấy phút đó, mới hít sâu một hơi: "Tại sao, là anh sai, lại báo ứng ở trên người em. Anh thật sự hi vọng, những cái ống kia, là cắm ở trên người anh." Cúi đầu, kéo tay của cô, vuốt qua những nơi bị kiêm tiêm cắm vỡ, đau lòng hôn lên.

"Anh, sẽ không, lại cho phép chính mình, hay bất cứ ai, làm tổn thương em như vậy nữa. Tiểu Mỹ, cho anh một cơ hội để bù đắp cho em."

Sau khi gặp Tiếu Bạch, đây là lần đầu tiên, thật sự nói chuyện phiếm với anh ấy. Chỉ là. . . . Đề tài quá nặng nề, cô sợ. Cái này không còn giống chúng tối nữa, trước kia, chúng tôi chỉ biết hi hi ha ha cùng nhau mà thôi.

Là anh ấy thay đổi, hay là cô? Lại hoặc là. . . Người và vật đều thay đổi. . . . .

Cô rút tay ra, làm như anh em tốt vỗ vỗ lên vai anh ấy, ra vẻ thoải mái nói, "Tiếu Bạch, Anh không cần tự trách, chuyện này không trách anh, là bản thân em, có thể là không thích ứng được với cuộc sống ở trên cao nguyên. Đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, em cũng biết sợ. Yên tâm, em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt .

Tiếu Bạch, anh không cần coi em là trách nhiệm của anh, chuyện giữa hai chúng ta, nguyên nhân ở chỗ em, mà không phải anh. Nếu không phải lúc đầu em giấu giếm lừa gạt anh, sẽ không có những chuyện sau này. Mà sự thật cũng chứng minh giữa chúng ta, không thích hợp. Em nhớ ai đó đã từng nói qua, cuộc sống, là muốn thuận theo chiều kim đồng hồ, chúng ta muốn đảo ngược thời không, bị thương chỉ có chính mình.

Cho nên, Tiếu Bạch, chúng ta chỉ nên làm bạn bè thôi. Nửa năm qua, em cũng đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Người sống, không nên theo đuổi quá nhiều, dục vọng của ngươi càng mãnh liệt, ngươi lại càng mất nhiều. Cho nên, cứ bình thường mới đúng. Chúng ta nên trở lại quỹ đạo sống ban đầu của chính mình, hãy tiếp nhận vận mệnh mà lên trời ban cho chúng ta. Như vậy, là đủ rồi."

Tiếu Bạch im lặng đứng ở bên cạnh, nghe được những lời cuối cùng, vẻ mặt đã có chút rạn nứt, sau đó Tiếu Bạch thốt ra một câu: "Mạc Tiểu Mỹ, em đi Vân Nam, quy y cửa phật à?"

Phốc. . . . . Nghiêm chỉnh một chút được không. . . . ."Vừa rồi không biết là ai nói, mình đã trưởng thành ."

"Anh nói đùa một câu liền không trưởng thành à? Trưởng thành là cái gì? Cho dù cả đời sống nghiêm túc, làm tên đàn ông mặt than, chính là trưởng thành? Những thứ kia đều là mặt nạ giao tiếp xã giao thôi! Ở trước mặt em, anh cần những cái đó làm gì?

Nhưng lời này của em anh nghe có chút ý tứ. . . . Anh nói vô dục vô cầu. . . . Nói đúng hơn, Anh là “Dục” của em sao?"

"Em nói không cần theo đuổi những thứ không thuộc về mình . . . ."

"Anh cảm thấy em vốn không thuộc về anh?"

"Nếu không phải trước kia em lừa gạt anh. . . Anh vốn không nên thuộc về em. . . ." Cô đang buồn phiền, lại thấy vẻ mặt cười thực hiện được của Tiếu Bạch, có ý gì. . . .

"Anh biết ngay em không bỏ được anh mà!" Kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt . . . . Có ý gì. . . . ?

Kéo cô từ trong ngực ra, ở trên mặt cô "Chụt" một cái, Tiếu Bạch cười rực rỡ như ánh mặt trời: "Em gái cây xoài, yên tâm đi, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em!"

Có ý gì. . . . Không phải vừa rồi rõ ràng cô đã cự tuyệt anh ấy sao. . . . . Sau khi đầu óc bị xoay đến choáng váng. . . .

Tiếu Bạch nắm tay cô: "Em gái cây xoài, em biết cái gì gọi là ‘ Dục ’ không?"

". . . . Chính là vật cần tìm. . . ."

"Còn có cơ hội trở thành ‘ Dục ’ của em, anh rất vinh hạnh. . . ." Câu cuối cùng. . . Biến mất ở đôi môi kia.

Sau khi cô bị chiếm tiện nghi N tiếng đồng hồ, cô ôm đầu nghĩ thật lâu mình nên nói với Tiếu Bạch như thế nào . . . Cũng vì vậy hối hận không thôi. . . . Sao cứ gặp phải Tiếu Bạch, một Mạc Tiểu Mỹ không có đầu óc liền trở lại?

Hai. . . . . Nặng nề tựa đầu ở trên gối, đối với toàn bộ chuyện này cô không tài nào giải thích được. . . . Suy nghĩ nửa năm mới hiểu được đạo lý này, chẳng lẽ bị mấy câu nói của Tiếu Bạch nói thành vô nghĩa? Sau đó là một cái hôn, liền đem cô câu thất điên bát đảo?

Ai. . . . Đây chính là, trắng trợn. . . . Mỹ Nam Kế!

Mấy ngày kế tiếp, cuối cùng có thể về nhà nghỉ ngơi. Tiếu Bạch người này, sau khi chiếm được tiện nghi của cô không đến hai ngày, liền chạy về thành phố G, cô nghĩ thầm, còn không có đồng ý yêu cầu gì của kẻ địch, lại một bộ giải quyết xong quay đầu bỏ chạy, nếu đồng ý chẳng phải càng thêm xong đời sao?

Dĩ nhiên những thứ này cô sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Mỗi ngày Cổ Dật Nam vẫn đều tới nhà thăm cô, có lúc sẽ nói chuyện với cô một lát, rồi xuống đi bộ một chút.

Anh ấy hỏi cô, bây giờ có phải đã hiểu được rất nhiều lời nói mà trước kia anh ấy nói.

Đã hiểu.

Anh ấy lắc đầu cảm khái: "Ôi, Mạc Tiểu Mỹ trên đời này tình cảm mãnh liệt có ý chí chiến đấu nhất, cũng phục thế tục, còn có cái gì tình yêu có thể tin tưởng."

Cô ấm ức nói: "Cô chính là một người lớn trên lý thuyết, hành động trên heo."

Cổ Dật Nam phì cười, hỏi vì chuyện gì.

"Nửa năm nay, cô cho là mình nhìn thấu việc đời, cho là mình rốt cuộc có thể sống lạnh nhạt. Một khi gặp phải kẻ đề tiện kia, đạo hạnh ngàn năm toàn bộ bị mất đi."

Cổ Dật Nam sửng sốt một lát, cười nhạt: "Cho nên, anh lại trở thành ngàn năm vật hy sinh rồi."

Cô ôm đầu: "Em cũng không muốn vậy. . . . Anh nói, có phải em bị Tiếu Bạch hạ nguyền rủa không. . . Em đã bị hại thảm như vậy, còn suốt ngày nói đến anh ấy. . . ."

Cổ Dật Nam suy nghĩ một át, nghiêm túc nói: "Xem ra ngày mai anh phải lấy một chậu máu chó đổ ên người em, phá yêu khí của anh ta."

Cô vội vàng chắp tay: "Anh trai, cầu xin anh !"

Tác giả có lời muốn nói: hô. . . Cuối cùng về phong cách thoải mái rồi. . . . Lại nói, ban đầu ta vốn không phải muốn nói ngược nam chủ, vì sao ta ngược ngược đều ngược đến trên thân người nhà của ta rồi ? Ôi. . . . Đấm đất đấm đất! !

Có ai mong chờ cái kết không, sắp rồi chương sau sẽ biết mọi người hay chờ và đọc nhé. bật mí chương sau sẽ chính thực dừng chuyện. Very Happy