Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 5: Bia (đầu)




Editor: Bỉ Ngạn Hoa

Cuộc đời như một chậu máu chó.

Vốn không muốn nghĩ đến sự xuất hiện của người khác, bất luận bạn có trốn như thế nào thì nơi ngã rẽ vẫn có thể tìm được nhau. Mỗi ngày đều tưởng tượng ra cảnh gặp lại người đó, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng ở nơi đâu.

Cô bất đắc dĩ mang theo tâm tình nặng nề, để cậu ta đỡ mình về ký túc xá. Trong đáy lòng của mình dường như đã biến hóa thành một chủ hiệu buôn ở chợ Đông, trên người mặt nguyên một bộ đồ màu đỏ chói: Tấm biển này lộn xộn quá đi, chính xác là có chút lộn xộn đấy, nếu trước kia tấm biển kia không đề cập đến nơi này, thì đâu có bị cây xoài ở đây đập đến chóng váng đâu chứ, nếu như tấm biển này không bị đạp choáng đầu thì cũng dẽ không lưu lạc đến cái nơi khiến lòng người đau như vậy chứ . . . .

…. Có lẽ biểu tình của cô giờ này quá mức vặn vẹo, liền nghe Tiếu Bạch khẩn trương nói: “Cô bị làm sao vậy? Có phải là đau lắm hay không? Nếu không tôi đưa cô đi bệnh viện được chứ? Tôi nhìn thấy người cô toát mồ hôi lạnh rồi kìa.”

….Anh trai à, anh không nhận ra đó là nước mắt của sự đau dớn hay sao?

Cô trầm mặt khiến cậu ta càng lo lắng, bỗng cậu ta ngồi xỗm trước mặt tôi nói: “Lên đây đi tôi cõng cô đi. Giờ đã trễ thế này, phòng y tế trong trường chắc đã đóng cửa từ sớm rồi, Tôi đưa cô đi bệnh viện XX. Bộ dạng của cô không ổn.”

Thèm vào, nếu cô dựa vào lưng cậu ta đi một đoạn đường này thì một đời thanh danh của cô sẽ bị hủy hoại trong chốc lát…Tuy nhiên, cô đã không còn cái thanh danh gì rồi…

“Gì…kỳ thực cũng không có nghiêm trọng như vậy đâu. Tôi còn có thể tự đi được. Hình như cũng không có gãy xương, nếu gãy xương thì tôi đã không thể cử động được, tôi rất cảm kích vì cậu đã đưa tôi về, như thế thì sẽ ngại cho cái lưng của cậu lắm đấy.

Cậu ta không kiên trì nữa, đỡ lấy tay phải của cô nhưng kiểu “Nâng đỡ Hoàng Hậu” để cô dễ dàng di chuyển vào bước. Rốt cuộc cậu ta cũng không nhìn được nữa: “Tiểu thư à, với tốc độ này e là tới sáng mai chúng ta cũng không thể vể đến kí túc xá được, cứ để tôi cõng cô cũng được mà.”

Cô liền xua tay: “Không cần! Tôi rất nặng, ngợ nhỡ đè anh nằm xuống đất thì mất mặt lắm…. Hơn nữa tôi với anh cũng không phải là thân thuộc lắm…” Ai biết cậu có thể hay không nhân cơ hội này ăn bớt của tôi?!…

Vẻ mặt Tiếu Bạch hiện lên vẻ không kiên nhẫn: “Tôi thật sự không biết trong óc của mấy đứa con gái mấy người chứa gì trong đó? Trong tình huống này mà cô còn không tự nhiên cái quái gì chứ? Nam nữ thụ thụ bất thân? Cô cứ như vậy mà trở về e rằng vết thương sẽ lại càng nặng hơn. Là thân thể quan trọng hay mặt mũi quan trọng đây? Đúng là hai ta không quen thân….Nhưng nếu trên đường gặp một chú chó nhỏ bị thương tôi cũng sẽ giúp nha. Cô cứ yên tâm tôi cõng cô cùng với chú chó nhỏ này không khác biệt lắm, không có chút gì tính toán, không phân biệt giới tính, tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của cô đâu!”

Dám so sánh tôi với chó….Tôi thật sự chán rồi đấy…”Cậu . . .Cậu mới là chó!….Cậu…Lên thì lên, xem ai sợ ai! Có đè chết anh cũng đừng trách tôi”

Cô dùng một chân gắng sức leo lên trên lưng của cậu ta, hai tay nắm thật chặt cổ, ngực ép sát như muốn siết chết hắn đi. Cậu ta không ngờ cô lại dùng bạo lực nên đi loạng choạng hai bước rồi mới ổn định lại.

“Con gái mấy người khó chịu thật, người ta giúp cô mà cô phải năn nỉ cô nữa chứ.”

“Mới không phải! Trong lũ bạn của tôi thì tôi là người thoải mái nhất. Chỉ tại bát tự của tôi với cậu không hợp thôi, mỗi lần gặp phải cậu thì đều có chuyện xui xẻo, có quỷ mới muốn thoải mái với cậu.”

“Cô à…Tôi mỗi lần gặp cô mới là người gặp chuyện xui chứ…Chính cô bị cây xoài đập trúng…Á…Á…Có gì từ từ nói a…Được được, tôi là không nói cây xoài, là vật thể không xác định đập trúng được chưa, tôi giúp cô xách đồ này, đi những năm tầng lầu này, lãng phí thể lực này, ngược lại là tôi bị xui xẻo mới đúng.

Ngày hôm nay gặp phải cô, muốn giúp đỡ lại phải năn nỉ cô, lưng thì bị hành hạ thế này….mà cô béo như vậy, rốt cuộc là nặng bao nhiêu cân nha…. A…Aa.a.a.a… Cô còn nhéo tôi thì tôi ném cô xuống đấy.”

Thấy bạo lực không còn dùng được nữa, cô lập tức nói: “Ôi chao, tôi cũng vừa nói tôi rất nặng rồi mà, là cậu bảo tôi lên đấy chứ. Giờ lại chê bai tôi béo. Còn nói bát tự hai ta lại không hợp này, vừa rồi trong lòng còn có chút cảm kích với anh đấy, nhưng anh lại nói tôi mập mạp. Lần trước cũng vậy! Người như cậu thế này vậy mà đi trêu chọc người ta.”

“Tôi phải nói, cô mới la người không nhận rõ thời thế đấy! Bây giờ cả trường đều không còn người nào, chỉ có tôi mới có thể thấy cô gặp hoạn mà cứu giúp, giờ mà cô kích thích tôi, không sợ tôi ném cô xuống chỗ này à, nhìn qua có vẻ cô có thể đi một mình về ký túc xá nhỉ?”

Cái này…Cô chỉ có thể ngoan ngoãn im miệng…

"Tại sao không nói chuyện? . . . . Sợ rồi sao? !"

". . . Tối hôm nay mặt trăng thật tròn nha. . . . ."

Anh ta cười cười ha hả, phía sau lưng cũng động theo. “Được rồi, đình chiến, đình chiến.”

“Tôi cũng không nói là sẽ gây chiến với cậu…Ai cho anh nói tôi như vậy…”

Ha ha, bỗng nhiên tôi nghĩ ra biện pháp để trừng phạt anh ta.

Là bởi ký túc xa của tôi ở trên tầng năm…năm tầng a…hahahaha! “ Cô vui vẻ ở trên lưng hắn huơ tay múa chân.

Anh rên lên một tiếng, “Ông trời ơi, ai tới mang cái đứa con gái mập này đi đi?”

. . . Một đường hỉ hả, cãi nhau ầm ĩ, ngược lại cũng thoải mái hơn.

Trong quá trình mang tôi đến tầng năm, cậu ta nghỉ dọc đường hai lần, cô cực khinh bỉ. Nhưng thật ra chân cậu ta như muốn phát nổ vậy, từ lâu đã không còn đấu võ mồm với tôi nữa chỉ thở hồng hộc, hận không thể ném văng tôi ra như bao tải.

Trong quá trình mang tôi đến tầng năm, cậu ta nghỉ dọc đường hai lần, cô cực khinh bỉ. Nhưng thật ra chân cậu ta như muốn phát nổ vậy, từ lâu đã không còn đấu võ mồm với tôi nữa chỉ thở hồng hộc, hận không thể ném văng tôi ra như bao tải.

Hao tổn nhiều tâm sức rốt cuộc cũng mang tôi vào đến phòng 508 của ký túc. Tiếu Bạch đặt mông ngồi ở ghế tựa, lau mồ hôi trên trán, há miệng thở dốc vì mệt.

Tôi cũng thu hồi sự đùa bỡn trong lòng, sự thật hơi xấu hổ rồi. Thằng nhỏ này đã mang mình đi nửa cái trường học rồi!

Tuy rằng cô không biết rõ về khái niệm Kilomet, nhưng chúng tôi đã đi qua giảng đường lớn, phòng đạo tạo, đi ngang qua một cán bộ nhân viên ở cái hồ, thật sự là một khoảng cách phi thường.

Tính ra thì cô xũng nặng gần 100 ký, bỏ lên lưng cõng chắc nhất định tốn sức lắm. Sớm biết lên lầu năm tốn nhiều thể lực như vậy thì lúc nãy khỏi cần làm gì, cứ đi dạo về phòng là được.

Cô nhảy lò cò đến bên tủ lạnh tìm đồ uống, thì phát hiện … chỉ có bia thôi…Thứ này…

Mặc kệ, Cô cầm lấy một lon hỏi cậu ta: “Chỉ có bia, cậu muốn uống không?”

Cậu ta giơ tay ra, mở nắp lon bia rót vào miệng. Uống vào một ngụm thạt lớn, lau khóe miệng, cậu ta ngạc nhiên nhìn cô.

“Một cô gái sao lại giấu bia trong ký túc xá? Có thể uống sao? Nha đầu, tôi phát hiện ra cô cũng khiến tôi nhìn bằng cặp mắt khác xưa rồi đấy!”

Lần đầu tôi đây uống bia vẫn còn là một cô nhóc đấy. Lúc ấy thì cậu ở đâu nào? Có thể uống như vậy không?

Cô nhức đầu: ". . . Cái này không phải do tôi mang tới, là mấy ngày trước đi siêu thị mua được. . . Tùy tiện uống chơi thôi. . . .

Chẳng lẽ cậu không thấy mùa hẹ uống bia rất đã sao?

Trước đây khi còn ở cùng với bố mẹ thì tôi chỉ ước có ngày mình được sống tự lập, có điều kiện sẽ lấp đầy tủ lạnh của mình bằng bia, để sau khi trở về nhà, mở tủ lạnh là có thể uống được một chai bia mát lạnh….A!”

Cô học theo quảng cáo, cũng mở một lon mà uống một ngụm “ Thật sảng khoái! Đây chính là cuộc sống mà tôi muốn có!”

Cậu ta rõ ràng bị sốc. . . Vẻ mặt xám lại nhìn cô. Cô cảm thấy thật ngượng ngùng.

"Anh đừng nhìn tôi như vậy. . . . . Tôi cũng không phải có thể uống được nhiều đâu. Là cảm thấy…. à, câu coi phim ngày xưa chưa! Người ta đều diễn như vậy đấy. Nhìn cậu là biết tôi nói có ý gì rồi.

Mời tôi uống rượu, kỳ thật thỏa mái với chuyện này. Cũng bởi vì rất nhiều người Trung Quốc chúng ta đem nó phức tạp lên, làm cho cứ hễ uống rượu là phải để giải quyết một việc gì đó như làm ăn , xin việc…

Nhưng thật ra tôi nghĩ rằng nếu gặp “kỳ phùng địch thủ” thì mới gọi là sảng khoái .

Lúc chúng ta còn đi học phổ thông thường xuyên cùng vói bạn bè tới mấy quán nướng, kêu vài chai bia, cùng vượt qua khoảng thời gian nghỉ hè, đặc biệt vui vẻ.”

“… Cái gì mà cô tốt nghiệp trường học…Kinh khủng như vậy…Tiểu nha đầu bị điên rồi.” Ánh mắt cậu ta tiếp tục hoảng sợ nhìn cô.

“Ôi chao, với cái loại mới lớn như cậu thì làm sao hiểu rõ chứ. Mấy đứa cậu đều đã bị tẩy não. Mọt lòng cứ nghĩ con gái uống rượu là không phải đứa trẻ ngoan, cắt giùm đi!”

Tiếu Bạch rốt cuộc cũng khôi phục bình thường: “ Tôi nói với một con nhóc lừa đảo nhưu cô này, còn dám lừa đảo đàn anh của mình …Được, tôi bây giờ đã nhìn ra, cô cũng là một đứa em phóng khoáng rồi đấy. Nhưng tôi nói này…” Cậu ta tóm lấy lon bia trên tay cô “Bia có ga, bây giờ cô bị thương ở chân nên đừng uống giùm tôi.”

Này! Cậu ta cứ thế uống chai bia của tôi! Còn là miệng đối miệng! Thật không có cách nào nói chuyện tử tế với cậu ta được: “Cậu . . . Cậu cũng không sợ bị độc hại chết à?”

Cậu ta uống xong bia, đi dạo quanh phòng tôi một lượt, lại tới mở cửa tủ lạnh rồi đứng đó tìm đò, cô không thể ngăn lại được.

Hồi lâu tôi mới biết cậu ta đang tìm gì: “Không phải chứ, ở đây nước ép cũng không có. Tôi đi xuống căn tin mua ít đồ rồi quay về. Cô cần gì không, tôi tiện thể đi luôn một chuyến.”

Tôi không khách sáo nhờ cậu ta mua cho trái dưa hấu, cậu ta nhếch miệng cười:“Lại muốn ăn dưa hấu với bia à, đúng là nha đầu?”

Tôi vỗ bả vai cậu ta: "Anh em rất có mắt nhìn, rất hiểu biết, ý thức phục vụ rất cao. Cậu chính là nhân dân tiên phong, là công bộc của xã hội!"

Dứt lời liền cong người, mô phỏng theo tư thế trong kinh kịch, chỉ vào cửa: "Xin mời ạ ——!"