Trên đời này vốn không tồn tại cái gọi là "buổi hẹn hò hoàn hảo", huống chi chuyện này còn xảy ra ở hai người không đúng thân thế. Cho nên, khi hai người bọn cô đeo đuổi đi chơi với nhau, tưởng tượng giống như mọi cặp đôi khác, đi dạo phố, xem phim, lúc ăn cơm, không biết vì sao, mọi chuyện luôn tiến triển một cách hòa hợp.
Ví dụ như, khi đứng trước một cửa hàng tổng hợp, bé gái bán hoa nói với Tiếu Bạch: "Anh trai ơi, mua bó hoa này tặng cho chị ấy đi, chị ấy thật là xinh đẹp, hai người thật sự trông rất xứng đôi".
Tiếu Bạch một tay ôm chầm cô, hỏi người bán hoa ấy: "Em gái à, em thử đoán xem, so với chị này anh lớn hơn bao nhiêu tuổi? Nếu đoán đúng thì anh mới mua hoa."
Bé gái nhỏ ấy e ngại nhìn cô và anh hồi lâu, sau đó run rẩy đưa ra hai ngón tay: "Lớn hơn hai tuổi? Đúng không?"
Tiếu Bạch mãn nguyện xoa nhẹ lên tóc người bạn nhỏ ấy: "Em gái rất thông minh! Vậy em đoán thêm chút nữa, chị này bao nhiêu tuổi rồi, đoán trúng thì anh sẽ mua ngay hai bó hoa của em. ~~"
Bé gái ấy bĩu môi: "Vậy nếu em đã đoán đúng mà anh vẫn phủ nhận thì sao?"
Cô cười vui vẻ, chẳng lẽ lấy chứng minh thư ra cho bé gái này xem?
Tiếu Bạch cũng chỉ là một tên con trai non nớt, nghe vậy liền kéo cô đi, giở giọng dọa bé gái bán hoa: "Vậy coi như, em gái không đoán. . .thì một đóa anh cũng không mua."
Nếu cô và anh mà đi . . ! Giờ cũng gần sang năm mới, người ta bán hoa cũng không dễ dàng gì, còn gặp phải người mua hoa khó tính như thế này. Thật tội nghiệp cho người ta quá . . .
Nhìn thấy khóe mắt bé gái ấy chợt rướm nước, tủi thân nhìn cô, sau đó lại do dự đưa ra hai đầu ngón tay: "Em đoán chị 20 tuổi, đúng không?"
Cô tính quay đi! Con nhóc này sao lại nói cô hai mươi tuổi cơ chứ?!
Mà cái tên Tiếu Bạch điên khùng này, tự nhiên lại hài lòng đến thế, thẳng tay mua hết tất cả hoa của người ta, quay đầu sang cô hả hê nói: ‘‘Thấy không, không chỉ có một mình anh có đôi mắt mù quáng ~~’’
Bé gái ấy rất vui vẻ muốn cảm ơn ông anh đã cứu khổ cứu nạn cho mình, lúc nãy vừa nghe anh nói sẽ mua hết hoa, liền rơi vài giọt nước mắt hạnh phúc ~~~
Ví dụ khác, khi đứng trước cửa rạp phim.
Anh sử dụng thẻ sinh viên của mình để mua hai vé được giảm nửa giá tiền. Lúc cùng nhau đi vào, Tiếu Bạch kéo cô, hả hê nói: ‘‘Thấy không, ở đây cũng không có ai nghi ngờ em có phải học sinh hay không. Cho nên, không phải người dân trên toàn thế giới này không nhìn ra, mà là chính bản thân em, quá mò mẫm.
. . . . . . Cô quay đi! Con người này, lại muốn chứng tỏ điều gì đây!
Thêm một ví dụ nữa, khi mua quần áo. Để chứng minh cô "không bị hỏng mắt", cô một mực thử đồ thật kỹ càng, phải mang đậm phong cách của người phụ nữ trưởng thành.
Nhưng không ngờ ở đó chỉ toàn áo thun T-Shirt . . . và quần jean.
Cuối cùng, cô phát hiện một cửa tiệm có một chiếc áo len khoác ngoài cùng kiểu với đôi nam nữ (hình như đang học cao đẳng) gần đó. Cô mua ngay không chút do dự, lập tức thay ra, vẻ vang đi ở trong cửa tiệm khiến cho mọi người xung quanh đều chú ý.
Cô đâm đầu đi tới hai học sinh cấp 3 . . . màu trắng và xanh đan xen với nhau trong bộ đồng phục học sinh . . . hình như. . . Bộ đồ cả hai người đó và cô đang mặc có điểm giống nhau. . . .
Cô không nói gì chỉ nhìn về hai người họ, Tiếu Bạch lắc lắc đầu: "Anh cảm thấy, đi cùng với em, nhân phẩm cũng biến thành hỏng luôn mà. . . ."
Được rồi, đây chính là buổi hẹn hò của cô và anh, đặc biệt —— đây là buổi hẹn hò "mò mẫm". Nhưng cô lại cảm thấy nó rất hoàn hảo.
Vậy nên, đôi lúc cô cảm thấy như mình bị coi thường. Còn nhớ rõ thời gian trước kia, khi cô đi chơi chung với Tô Nham, anh ấy thuộc chòm sao Xử Nữ, nên luôn sắp xếp tất cả mọi thứ không chê vào đâu được, cung phụng cô như công chúa, nhưng cô lại cảm thấy không chân thật chút nào. Giờ đây, ngay cả đi với một học sinh trong lớp kém bản lĩnh này cũng cảm thấy lãng mạn, mọi người nói xem, có phải cô điên rồi hay không?
**************************
Trên đường lái xe về nhà, tâm trạng cô có chút nặng nề. Trong khi cô và anh không để ý, chiếc đồng hồ báo thức đã quay một vòng rồi lại một vòng, cũng không trở về chỗ cũ, thời gian cứ chạy như vậy thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
Thời gian ngắn như vậy, còn không gian thì dài như thế.
Đường phố vào đêm yên lặng đến đáng sợ. Hình ảnh từng chiếc đèn đường cứ tà tà tựa vào ven đường, không ngừng lùi về phía sau.
Bình thường cô và anh nói rất nhiều, nhưng giờ phút này, lại nhìn nhau chẳng nói gì.
Trong xe khô ráo bao nhiêu, trong lòng ẩm ướt bấy nhiêu. Thời tiết bây giờ mà có tuyết rơi thì tốt biết mấy.
Anh chợt đặt tay lên cô.Trong nháy mắt cô liền thấy ấm áp, khóe mắt đột nhiên ươn ướt.
"Chúng ta đi thôi." Tiếu Bạch cất lời, nói rõ ràng.
Cô không dám nhìn lại, đành phải để xe dừng ở ven đường, bước xuống.
Tiếu Bạch nắm thật chặt tay của cô, đi từ từ về phía trước.
Ban đêm ở phương Bắc thật lạnh mà cũng thật yên tĩnh, thở ra một cái toàn là khói trắng. Đi chưa được mấy bước, chân cô đã đông cứng mất rồi. Trong lòng cô vốn ẩm ướt, nên hình như lúc bị gió lạnh như băng thổi qua, cả người trở nên tỉnh táo.
Cho nên nói, hãy cố mà sưởi ấm hoài niệm — hi vọng, khó giữ cho ấm mãi được, phải thế nào mới giữ vững dáng vẻ cứng cáp này chứ, đúng không ~~
Tiếu Bạch hoàn toàn không để ý cô đang bỏ cuộc nửa đường, cứ thế nói: "Em có còn nhớ lần đầu tiên anh cõng em không?"
"Nhớ. Khi đó chân em bị đau, nên đích thân anh cõng em lên thẳng lầu năm."
Anh đột nhiên ngồi xổm xuống, hiện ra cả một bóng dáng cao lớn: "Lên đây đi, hồi tưởng lại một chút. Chúng ta sẽ quay về trường học, phải tận dụng mọi cơ hội này."
Cô nghe lời anh, dựa vào tấm lưng quen thuộc, cảm nhận thấy từng bước chân chuyển động của anh.
Là lỗi của cô, không nên thoải mái với chính mình, để cho tình cảm này bắt đầu.
Là lỗi của cô, không nên tin tưởng bản thân, cứ nghĩ nắm lấy được, thì sẽ thả ra được.
Tình cảm không phải chiếc đồng hồ báo thức, ấn nút là nó sẽ ngừng.
Cô không thể làm như vậy một cách tự nhiên, làm sao bây giờ?!
Nhưng mà, tất cả mọi vật chất cô đang có trong cuộc sống ở thành phố Z và thành phố G là hoàn toàn khác nhau. Ở chỗ này, hai người bọn cô có thể không chút kiêng kỵ, nhưng thành phố G là nơi cô làm việc, ngày mai sau khi anh đi, tất cả mọi thứ sẽ trở lại vị trí cũ. Cho dù khổ sở đến đâu, cô vẫn phải dứt bỏ.
"Em gái cây xoài à, anh sẽ không buông xuôi." Hả? Tình huống này?!
"Em gái cây xoài, ha ha, cách xưng hô này, lâu lắm rồi anh không kêu." - Đúng vậy thật. . . . - "Anh còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp em anh liền suy nghĩ, cô bé học sinh này thật là khờ khạo, làm thế nào mà sống được cho tới ngày hôm nay cơ chứ. . Ôi, đừng đánh anh mà. . .
Từ đó đến giờ, anh luôn mang đến cho cô niềm vui. Mỗi lần gặp anh, đều khiến cô cười muốn vỡ tung không thể nhịn được. . . . Cô cảm thấy anh giống như một ‘‘loài’’ mới, anh rất kỳ lạ, làm cho người ta không đoán ra được.
Nghĩ đến chuyện rời xa, cô lại không chịu được, cô muốn chăm sóc anh. . . Mặc dù anh ấy luôn nói, cô rất ấu trĩ. Nhưng cô cảm nhận được, muốn tìm một người trưởng thành hơn so với anh, thật sự quá dễ dàng. Dù cho. . . Cô không có nhiều kinh nghiệm phức tạp như Cổ Dật Nam, nhưng chăm sóc anh. . . cũng dư dả rồi.
"Chuyện lần trước anh nói, là nghiêm túc. Có lẽ bây giờ anh chỉ có thể cho em vài ngày sống trong tình yêu. Nhưng anh sẽ cố gắng, cho em tất cả mọi thứ trong khả năng của anh. Tháng 7, sau khi anh tốt nghiệp xong, anh sẽ chính thức theo đuổi em. Anh hi vọng đến lúc đó, anh có khả năng cho em mọi thứ em muốn." – Nhịp tim của Tiếu Bạch đập mạnh mẽ, chạy xuyên qua phía sau lưng anh, chạm đến trái tim cô.
Mấy ngày nay trong lòng cô vốn nặng nề, nhưng nhờ mấy câu nói ngắn gọn này mà đã cởi mở hơn. Suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ, bi thương vốn không phải là phong cách của hai người bọn cô.
"Thôi đi, anh theo đuổi em...có thể em sẽ đồng ý. Nhưng anh cho rằng mình là ai chứ. Nói không chừng, đến lúc đó em sẽ theo Cổ Dật Nam, rượu mừng cũng sẽ chuẩn bị xong nhanh thôi ~~" - Phụ nữ đúng là, tên của cô gọi là hư vinh đấy ~~
"Ừ hử, vậy anh sẽ đem "mấy tấm hình ướt át" của hai chúng ta đăng lên diễn đàn của trường, làm cho tất cả mọi người đều biết em là người con gái của anh!"
Cô chết mất. . . . Hai ngày nay cô bị bắt phải chụp chung với anh mấy tấm hình để đặt làm hình nền điện thoại. . . . Lần này bị anh đánh trúng nhược điểm rồi. . .
"Này, trở về trường học chúng ta còn phải thực hiện ba điều quy ước từ lần trước đấy. . . Không thể làm càn đâu."
Tiếu Bạch ngừng chân, thả cô xuống. Anh hạ chiếc mũi lạnh như băng xuống lưng cô, ôm lấy cô từ đằng sau, rồi hả hê cười: "Anh có dự cảm, đã đến lúc anh lo cho sự nghiệp, anh tuyên bố chính thức là sẽ rất có hi vọng ~~~"
"Thôi đi, ngày mai anh đã đi rồi, vậy mà giờ còn ở đây nói mấy lời ngông cuồng này. . ." Đầu cô và anh dựa vào nhau, trời đông giá rét bỗng trở nên ấm áp hơn hẳn. . .
"Này. . ." Tên Tiếu Bạch ti tiện trở về rồi.
"Làm gì?" Chị hai này cũng trở về tới đây.
"Hay là. . . . Tối nay chúng ta đừng về nhà nữa. . . . ." Mẹ nó! Có phải trong đầu lưa manh của anh ta đầy phân hay không!!
Cô đuổi theo đánh anh suốt dọc con đường!!
Sau đêm đó, cô và anh đương nhiên vẫn trở về nhà. Cả hai không nói hẹn mà cũng không đề cập đến chuyện xa cách nhau, chỉ cãi cọ, trêu đùa nhau mấy chuyện phiếm như trước đây, giống như sau ngày mai, tất cả mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Sáng sớm hôm thứ Hai, trong quãng thời gian đưa Tiếu Bạch ra sân bay, hai người họ vẫn nói lắm lời không biết mệt, thậm chí so với bình thường cười nói nhiều như vậy cũng khiến người khác thêm nghi ngờ nhiều điều.
"Này, cô gái, anh sắp đi rồi, vậy mà em cũng chẳng chịu nói câu nào dễ nghe với anh."
"Em sợ lên máy bay anh sẽ ói mất."
"Vậy anh sẽ mạo hiểm ói cho đến chết cũng được, miễn sao được nghe em nói mấy câu ngọt ngào thôi." – Tiếu Bạch nhất quyết không tha cho cô .
Cô không nói được . . . không nói được. . . . .
"Này, nếu em không nói, anh sẽ hôn em nữa đấy."
Cô nghiêng đầu, hướng về miệng heo của tên con trai ti tiện ấy, dùng sức hôn đi! Đây, hôn thì hôn, ai sợ ai chứ?!
Á. . . Cô không cẩn thận nên bị trừng phạt rồi. . . Bị phản công nhanh hơn tối hôm qua nữa. . . . Ở đây có rất nhiều người đi kiểm tra an ninh giữa các hành lang. . . . . Người đến người đi. . . Nôn. . . Sao cô luôn bị mất mặt thế này. . .
"Em, sẽ nghĩ tới anh chứ?" Đầu cô còn đặt trong lòng ngực anh, bên tai vang lên giọng nói của Tiếu Bạch, lời nói thoáng chút hi vọng, ngữ điệu nặng nề, khàn khàn. . .
Cô chống đỡ lên vai của anh, yên lặng gật đầu, khóe mắt chợt trở nên ươn ướt.
Lúc sau cô đẩy anh ra, vỗ lên vai anh: "Được rồi, chị đây rất muốn tiếp tục hẹn hò với anh, người bạn nhỏ à, anh phải học hành cho tốt, tranh thủ lên máy bay đi!" Cô không dám nhìn lâu, một tay ôm qua anh, anh ấy cũng vỗ nhẹ lên bả vai cô, rồi cô xoay người, tự nhiên rời đi, không chút quay đầu lại.
Sau lưng cô chợt vang lên giọng nói của một tên con trai cực kỳ tức giận: "Này! Cũng chẳng thèm hôn tạm biệt nhau ~~ Này!!"
Anh ấy cứ gào lên, làm ơn, mới vừa rồi chính ai hôn trời đất mù mịt không biết. . . . Người đi đường nghe thấy đều phải hoảng sợ đấy anh có biết hay không. . . .
Khi đã bước ra đại sảnh chính của sân bay, điện thoại di động cô liền reo lên. Cô mở ra thì thấy ngay tin nhắn của người con trai đó. Viết rằng:
Chưa xong còn tiếp.
"Tiểu Mỹ, anh sẽ quay trở lại ."