Thẩm Yên Phi đi theo Tề Hạo tới Nam Bộ mới biết thời gian này anh ấy vội vã không phải là vì chuyện công ty, mà là anh muốn mở thêm vài chi nhánh khách sạn khác trên danh nghĩa của chính mình.
Tề Hạo cho là Vũ Lâm có thể một mình đảm đương công việc từ lâu, không cần anh ở bên cạnh giám sát, đây là kế hoạch anh đã dự định rất tốt từ lâu, anh muốn Vũ Lâm tiếp nhận vị trí của mình.
Anh sẽ giúp đỡ cha nuôi quản lí tốt tất cả sản nghiệp của Tề gia, nhưng anh không muốn cứ vùi cả đời mình ở Tề gia như vậy. Anh sẽ bảo hộ thế lực của Tề gia để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha nuôi đối với anh, nhưng trong lòng anh cũng có hoài bão riêng, anh cũng muốn ra ngoài mở rộng sự nghiệp cho mình.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết Tề gia không có Tề Hạo, thì sẽ không có được bản đồ thế lực huy hoàng như bây giờ.
"Chờ anh xem xét xong bên này rồi sẽ trở về."
Tề Hạo vừa nói vừa nhìn Phi Phi có vẻ mệt mỏi, đàn ông đi theo anh một ngày cũng sẽ không chịu nổi, huống chi là phụ nữ yếu ớt như cô.
Cả dãy núi lớn này là do Tề Hạo kiếm tiền rồi mua lại từ mấy năm trước, anh vẫn một mực chờ đợi thời cơ để mở khách sạn của riêng mình.
"Em không sao, em muốn xem phong cảnh trên núi một chút." Cô không thể che giấu được sự mệt mỏi xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của cô.
"Trước hết lên xe chờ anh." Tề Hạo không cho phép cô từ chối, tự mình gọi người mang cô lên xe trước.
Thẩm Yên Phi ngay cả việc khi nào mình trở lại khách sạn cũng không biết, Tề Hạo mang cô đi vào phòng khách sạn, anh phát hiện thời gian này hình như cô đặc biệt thích ngủ, có lẽ anh nên mang cô đi bệnh viện kiểm tra một chút, dù sao từ lần đầu tiên bắt đầu cùng cô anh cũng chưa từng thực hiện bất kỳ biện pháp ngừa thai nào, anh không cho là cô sẽ mua thuốc tránh thai uống, cũng không cho cô làm loại chuyện như vậy.
Thẩm Yên Phi ngủ mơ mơ màng màng, cô vì đói bụng mà tỉnh lại, Tề Hạo để lại một ngọn đèn nhỏ cho cô nhưng cô không biết anh đã đi nơi nào, cô mơ màng bò xuống giường, nếu không ăn một chút dạ dày của cô sẽ nhanh chóng hỏng mất.
"Tề Hạo?" Thẩm Yên Phi lớn tiếng gọi với vào trong phòng, "Tề Hạo?"
Đi tìm khắp phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, chan công, cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh, Thẩm Yên Phi đang suy nghĩ xem có nên xuống phòng ăn dưới lầu để tìm hay không? Thôi, Tề Hạo sẽ không để cô một mình ở trong phòng quá lâu, cô chờ thêm một lát nữa là được.
Thẩm Yên Phi đi đến chỗ tivi, chuyển sang kênh món ngon Nhật Bản, không xem còn đỡ, xem xong ngược lại càng đói hơn. Cô nhàm chán đổi kênh liên tục.
“…Bây giờ là tin tức thời sự xã hội đầu tiên: buổi chiều khoảng tám giờ, cảnh sát ở huyện Bắc Sơn phát hiện một thi thể đàn ông vô danh, bước đầu điều tra hiện trường cho thấy nạn nhân tử vong vào khoảng bốn giờ, trước mắt cảnh sát đang cho người điều tra khu vực phụ cận.
Cảnh sát chưa phát hiện bất kì giấy tờ nào có thể chứng minh thân phận của nạn nhân.
Kế tiếp xin mời phóng viên nói rõ hơn về tình huống ở hiện trường cùng với đặc trưng của thi thể để người dân xác nhận. . . . . .”
Lúc đầu hình ảnh kết nối chỉ chiếm một góc nhỏ bên phải màn hình, khiến Thẩm Yên Phi xem không rõ lắm, thế nhưng khi hình ảnh kết nối chuyển thành toàn bộ màn hình thì Thẩm Yên Phi sải bước xông tới gần TV nhìn!
Phóng viên đưa tin trực tiếp ở hiện trường cho biết cảnh sát phát hiện thi thể vô danh đã sớm tắt thở, cảnh sát căn cứ vào khám nghiệm bước đầu, người đàn ông này ước chừng bốn mươi tuổi, trên người có nhiều vết bầm và vết thương, có thể kết luận sơ bộ là bị người đánh dẫn đến tử vong, tại hiện trường án mạng cảnh sát tìm được gậy gộc, xích sắt được xem là hung khí hành hung, phía trên hung khí có vết máu loang lổ, có thể thấy được tình huống lúc ấy vô cùng thê thảm không nỡ nhìn, người đàn ông mặc áo cộc tay màu trắng, áo khoát màu xám tro, quần tây màu đen rộng thùng thình cùng với đôi dép màu nâu, hi vọng người dân có thể xác nhận thân phận nạn nhân, giúp cảnh sát sớm phá án thành công. . . . . .
Thẩm Yên Phi vuốt màn hình TV không muốn tin ngã xuống đất, trên màn hình là thi thể của cha sao? Bộ đồng phục kia quá quen thuộc với cô, ống quần bên phải còn có vết may vá của cô để lại.
"Không, không." Thẩm Yên Phi mất hồn lẩm bẩm, "Sẽ không." Bốn mươi tuổi là tình cờ, nhưng y phục kia, giầy đều là…, "A!"
"Cha, cha!" Thẩm Yên Phi nắm chặt màn hình TV, cô muốn xem cẩn thận, tuyệt đối không phải là cha!
Tin tức đã thông báo xong, Thẩm Yên Phi vội vàng đổi kênh khác để xem lại, hiện tại động tác ấn phím vô cùng đơn giản đối với cô mà nói cũng là vô cùng nặng nề.
"Cha, cha còn chưa có trở lại cùng Yên Phi ăn cơm." Sẽ không, sẽ không.
Bởi vì hiện trường án mạng không chỉ được một nhà Đài Truyền Hình đưa tin, cho nên Thẩm Yên Phi nhanh chóng chuyển tới một đài khác cũng đang đưa tin về vụ án này.
"Không!" Hộp điều khiển ti vi từ trong tay cô rơi xuống, làm thế nào cô cũng không muốn tin tưởng y phục kia, đôi giày kia, chiều cao, hình thể, đều là hình ảnh mà cô không thể quen thuộc hơn.
"A!" Thẩm Yên Phi thét lên, "Không...không được a. . . . . ." Cô nắm lấy đầu mình, dùng sức kéo tóc, cô nhìn nhầm rồi, nhất định là chính cô đã nhìn nhầm rồi!
Cha sẽ không bị đánh chết, bọn họ chỉ cần tiền sẽ không đánh chết người, đúng , đúng,, sẽ không đánh chết người, đánh chết người thì không thể lấy tiền.
"Ô ô. . . . . ." Thẩm Yên Phi ngã sấp trên mặt đất, nhưng đó là trang phục của cha không sai, "Không cần a." Nàng lảo đảo nghiêng ngã từ từ bò dậy.
"Tề Hạo, Tề Hạo anh đang ở đâu?" Hai bàn chân trần trụi của cô đi ra khỏi phòng khách sạn, cô muốn tìm Tề Hạo, anh sẽ nói cho cô biết đó không phải là thật, nhất định là cô nhìn nhầm rồi.
"Tề Hạo. . . . . ." Thẩm Yên Phi không có mục đích chạy trên hành lang khách sạn, đầu cô vô cùng rối loạn, không biết đi từ đâu để tìm anh? Càng không nghĩ tới trước tiên phải gọi điện thoại cho anh, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt của cô.
"Tiểu thư?" Phục vụ ở khách sạn cố gắng gọi vị khách có tình trạng không ổn định này, "Tiểu thư!"
Thẩm Yên Phi không nghe thấy âm thanh xung quanh, tai của cô chỉ nghe thấy âm thanh về vụ án trên TV, trước mắt của cô chỉ có hình ảnh trang phục trên thi thể nằm ngang trên mặt đất trong màn hình TV.
"Cha. . . . . ." Cô bất lực đi về phía trước, cô muốn nhanh chóng gặp Tề Hạo.
"Tiểu thư!" Phục vụ gọi cô từ sau lưng, "Tiểu thư!"
"Cha, cha ơi...!"
Ở đại sảnh khách sạn Tề Hạo tiếp đãi đối tác làm ăn, anh sợ Phi Phi ở trên xe ngủ không được thoải mái, cho nên công việc còn chưa xử lý xong thì anh đã đưa cô trở về phòng. Anh càng sợ cô vừa tỉnh lại không nhìn thấy mình, cho nên chỉ tiếp đãi các đối tác bàn bạc công việc ở dưới đại sảnh khách sạn.
"Trước mắt vật liệu xây dựng này sẽ áp dụng ở châu Âu sao?" Tề Hạo nhìn việc thương lượng bước đầu định ra hợp đồng từng chút từng chút được ghi nhận.
"Tề tiên sinh đang nói về chuyện này sao, không có vấn đề, chỉ là chi phí vận chuyển vật liệu được sử dụng ở Âu châu sẽ gia tăng, toàn bộ tiền vốn cũng sẽ gia tăng theo." Bên phía đối tác nói thêm.
"Tôi không đầu tư nhiều vào các công ty vận tải biển, các anh chỉ cần tìm vật liệu xây dựng cho cẩn thận, về việc vận chuyển không có vấn đề gì." Tề Hạo bổ sung.
"Ô. . . . . . Tề Hạo, anh đang ở đâu?" Thẩm Yên Phi chân không mang giày đi ở đại sảnh khách sạn, cô không biết phải đi đâu mới có thể tìm được anh?
"Tiểu thư, cô có cần tôi giúp không?" Nhân viên phục vụ khách sạn lo lắng đi tới, tình huống của vị khách này làm cho người ta thật lo lắng.
"Tề Hạo, tôi muốn tìm Tề Hạo." Thẩm Yên Phi chỉ chăm chăm đi về phía trước.
"Tiểu thư?"
"Tề Hạo? Anh đang ở đâu? Tề Hạo. . . . . ." Lệ rơi đầy mặt khiến cô trông giống như con cá nhỏ lạc đường, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hoang mang sợ hãi thật làm người ta thương tiếc.