Cỏ Gần Hang Của Đại Ca

Chương 20




Cô vốn muốn gọi Tề Hạo chở bản thân đến cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ mua sẽ khá tiện nghi, nhưng gần đây anh cũng ra ngoài sớm, buổi tối sau khi về ăn xong cơm tối cô cũng không muốn làm phiền anh, muốn để anh nghỉ ngơi thật tốt.

Sinh viên làm việc công khổ sở gãi gãi đầu, lần đầu tiên gặp phải người ép giá với cửa hàng tiện lợi, "Ha ha, tiểu thư, tôi sợ rằng không có cách nào bán rẻ hơn cho cô, đây là giá thống nhất toàn tỉnh."

"Như vậy a." Hiển nhiên Thẩm Yên Phi rất thất vọng, cô còn muốn nói mình đã tới mua nhiều lần như vậy, mỗi lần cũng đều mua rất nhiều, có thể tính cho cô rẻ một chút không.

Sinh viên làm việc công không muốn nhìn thấy người đẹp thất vọng, "Cái này cho cô." Hắn đưa hóa đơn cho khách hàng, "Đây là tôi len lén lưu lại quy ra tiền đơn, lần sau cô chỉ cần cầm tờ hóa đơn này, mang đi mua cái gì cũng có giảm giá, chỉ là phải nhớ mang hóa đơn đó, bởi vì phải xoạt mã vạch phía trên hóa đơn mới hữu hiệu." Hắn vốn muốn cầm về cho người nhà hắn dùng.

"Tốt như vậy sao?" Thẩm Yên Phi nhìn sản phẩm phía trên hóa đơn, thật đúng là không ít lựa chọn.

"Nhưng mà đây là có kỳ hạn ." Sinh viên làm việc công bổ sung nói.

"Ngày mai tôi sẽ cầm tờ hóa đơn này đến mua." Thẩm Yên Phi vui mừng nói.

"Ha ha, chưa từng thấy khách hàng nào ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy." Sinh viên làm việc công bị dáng vẻ ngây thơ của cô chọc cười.

Thẩm Yên Phi vui mừng xách theo một bao lớn đồ ăn vặt từ cửa hàng tiện lợi đi ra, khi trở về cổng toà nhà nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp kia còn đang đứng ở đó.

Có thể đang chờ người đi, nhưng hình như chờ có chút lâu? Mới vừa rồi cô đi dạo cửa hàng tiện lợi thời gian cũng khá dài.

"Tiểu thư, sao cô không vào trong đại sảnh ngồi, bên trong có thể có ghế." Thẩm Yên Phi tiến lên nói với cô gái xinh đẹp.

Tề Mẫn nghi ngờ, ánh mắt liếc về một hướng khác. Cô đợi đã rất không bình tĩnh rồi, cái ngu ngốc này tới đây làm gì? Liên quan gì tới cô?

Thẩm Yên Phi có ngốc đi nữa cũng biết mình chọc cho người ta mất hứng, cô yên lặng đi vào trong tào nhà.

"Tề Mẫn!" Vũ Lâm thở hổn hển chạy đến trước mặt Tề Mẫn, "Làm cái gì à? Không phải bảo cô ở phi trường chờ tôi sao?" Nhưng hắn là người bận rộn.

"Đó là tự anh nói, tôi không có đồng ý ở phi trường chờ anh." Cuối cùng Tề Mẫn cũng nhìn hắn.

Vũ Lâm mắt trợn trắng, hắn thế nhưng quên cô ta có bệnh công chúa.

Thẩm Yên Phi sắp đi vào cửa kính, giống như nghe được giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại nhìn một chút.

"Vũ Lâm!" Thẩm Yên Phi hô lên.

"A, Phi, Phi Phi." Vũ Lâm liếc Tề Mẫn một cái.

"Vũ Lâm sao anh lại có thời gian rảnh rỗi tới đây?" Thẩm Yên Phi vui mừng đi tới trước mặt hắn, "Có phải anh lại giúp em cầm đĩa tới?" Hắn thường cầm một ít CD tới cho cô.

"Hôm nay tôi không mang đĩa CD."

"Vũ Lâm, anh biết cô ta?" Tề Mẫn cắt đứt lời của hắn, hỏi.

Trong lòng Vũ Lâm cảm thấy không ổn, "Phi Phi, em đi vào trước, tối nay anh lấy thêm cuộn phim tới cho em." Hắn nhắy mắt vớiThẩm Yên Phi.

"Vũ Lâm, có phải anh bị cái gì bay vào mắt hay không? Nháy một cái, rất không thoải mái sao?" Thẩm Yên Phi nhìn dáng vẻ hắn không thoải mái hỏi.

Trời ạ, Vũ Lâm thật muốn đập đầu vào tường!

Tề Mẫn chuyển ánh mắt qua Vũ Lâm cao lớn, "Chẳng lẽ cô ta là cô gái ở trong phòng của Tề Hạo?" Tề Mẫn không vui hỏi.

Vũ Lâm không nói, hai vai rộng rãi bắt đầu rũ xuống, ai tới cứu anh thoát khỏi tay yêu nữ, khổ cho hắn, khó khăn lại phủ xuống sao?

"Cô nói đi, cô ở trong phòng của Tề Hạo sao? Tề Mẫn chuyển sang Thẩm Yên Phi, sắc mặt không vui hỏi.

Thẩm Yên Phi bị khí thế của cô hù sợ, cô chưa từng gặp qua nữ sinh hung dữ như vậy, thậy sự là cô ở trong phòng Tề Hạo, nhưng khi nhìn dáng vẻ hubg ác của cô, cô nào dám nói ra khỏi miệng.

"Cái người này. . . . . ."

Mắt thấy tính khí đại tiểu thư của Tề Mẫn lại tăng lên, Vũ Lâm vội vàng ngăn trước mặt của cô và Thẩm Yên Phi, "Tề Mẫn, trước hết trở về quán với tôi, mấy ngày nay đại ca rất bận, không nhất định sẽ trở lại có khi sẽ ở bên ngoài."

"Trước trả lời tôi, cô ta ở trong phòng của Tề Hạo đúng chứ?" Thái độ của Tề Mẫn cứng rắn.

Sắc mặt Vũ Lâm luôn luôn ôn hòa, hôm nay hình như hắn không có kiên nhẫn.

"Đúng, đúng a." Thẩm Yên Phi hồi hộp nói ra khỏi miệng, cô nhìn thấy Vũ Lâm khó xử, hắn là không biết nên mở miệng như thế nào thôi.

Xong rồi, trong lòng Vũ Lâm thầm kêu một tiếng. Con ngươi xinh đẹp của Tề Mẫn thoáng chốc vừa tròn vừa lớn, "Cô nói cái gì?"

Vũ Lâm kịp thời ngăn cản cơ thể Tề Mẫn muốn xông về phía trước, "Tề Mẫn, trước đi theo tôi."

Thẩm Yên Phi bị khí thế bức người của Tề Mẫn làm giật mình, không khỏi lien tục lùi bước chân lại.

"Buông tôi ra! Tôi phải giết cô gái này!" Tề Mẫn dùng sức muốn phá vỡ kiềm chế của Vũ Lâm đối với mình.

"Đừng làm rộn, cô ấy không phải là người cô có thể đụng." Vũ Lâm có chút không kiên nhẫn nói.

Nếu như không phải Vũ Lâm ngăn cản, cô nghĩ bản thân đã sớm bị cô gái tức giận đằng đằng này cho ăn vàu cáu bạt tai, Thẩm Yên Phi nghĩ tới mà thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn là nên nhanh về nhà, cùng lúc cô muốn như vậy, bước chân của Thẩm Yên Phi đã lùi đến bên cạnh cửa kính. Cô một chút cũng không nghĩ muốn giúp Vũ Lâm giải quyết cô gái kia, dù sao Vũ Lâm lợi hại nhất, không có chuyện gì là hắn không xử lý được.

"Đứng lại cho tôi, cái người phụ nữ đáng chết này!" Tề Mẫn ở sau lưng cô lớn tiếng gầm thét.

"A!" Không gọi còn may, lúc đó khiến Thẩm Yên Phi chạy trốn giống như bay.