Bào Hao Hồng Nhan Hạ Hầu Quyên hiện lòng đang buồn bực đâu còn tâm trí tò mò, nàng cần đi gấp đền Đồng Bách sơn.
Bởi thế nữa xác chết chó sói vừa rơi bịch xuống mặt đất chỉ khiến nàng nhìn qua loa vào phía động huyệt với xác chó sói nhưng chân nàng vẫn không ngừng.
Không ngờ một quái sự bỗng hiện theo sau đó khiến Hạ Hầu Quyên hiếu kỳ đứng dừng lại.
Đấy là một chuỗi cười ha hả từ trong động truyền ra ngoài.
Hổ làm gì biết cười, báo chỉ biết hú còn đười ươi chỉ biết nhe răng chớ không khi nào cười như thế này được.
Nhất định trong động có người, dạ dày của người này hết sức phi thường mới ăn nổi xác chó sói.
Nàng không quát hỏi, cũng không thèm bước vào động, chỉ lấy xác con chó sói, ném vào động.
Quả nhiên động tác trên hết sức công hiệu, trong động có tiếng quát to, lập tức có bóng người nhảy vọt ra ngoài.
Hạ Hầu Quyên vẫn đứng yên, định thần nhìn kỹ, trông thấy kẻ vừa xuất hiện là một đại hán thân hình hết sức hùng vĩ, nhưng dơ dấy đầu tóc rối bù.
Đạt hán quét mắt nhìn quanh, thấy trừ Hạ Hầu Quyên ra, không còn ai khác, y liền cất tiếng hỏi nàng :
- Con bé kia tại sao ngươi lại ném nửa con chó sói này vào trong động?
Hạ Hầu Quyên không ngờ kẻ vừa xuất hiện là một quái nhân không khác gì loài sơn tinh hải quái, nàng cau mày rồi phì cười đáp :
- Người có thể liệng xác chó sói ra ngoài này, tại sao ta lại không thể ném nó vào trong ấy?
Đại hán ngẩn người rồi phút chốc gật đầu :
- Đúng, ngươi nói có lý ta không chấp ngươi.
Vừa nói xong, đại hán quay người định bước trở nào động.
Hạ Hầu Quyên không ngờ đối phương lại thừa nhận mình có lý, nàng bất giác hừ một tiến giơ tay gọi :
- Này, này tại sao người đi nhanh như thế?
Đại hán ngạc nhiên :
- Người muốn ta ở lại đây làm gì? Chẳng lẽ ta không giận ngươi, ngươi lại giận ta?
Trông thấy đại hán cỏ vẻ điên khùng, Hạ Hầu Quyên bật cười thành tiếng nói lên :
- Ta muốn hỏi ngươi một việc.
Đại hán giơ hai tay, ngáp dài nói :
- Muốn hỏi gì hãy hỏi nhanh lên, ta cần trở vào ngủ thêm.
Hạ Hầu Quyên chỉ vào bộ quần áo dính đầy máu cười hỏi :
- Có phải là máu chó sói đấy không?
Đại hán đáp :
- Phải! Máu chó sói cũng có, máu người cũng có.
- Thế máu chó sói và máu người ở đâu ra?
- Ta giết chết người, máu người dính vào quần áo, ăn thịt chó sói, nên quần áo mới dính máu chó sói.
- Đâu có thể giết chết người dễ dàng như vậy, còn thịt chó sói đâu thơm ngon gì? Tại sao ngươi đã giết người lại ăn thịt chó sói?
- Vì có một người hiếp đáp ta quá cỡ, nên ta nổi nóng không sao nhịn được đã giết chết hắn. Trong khi ta đi đến đây một nơi hoang vắng không có nhà cửa, bụng đói như cào, không có đồ ăn ta đành phải bắt ít con chó sói ăn cho đỡ đói.
Hạ Hầu Quyên dần dần thấy gã đại hán có vẻ gì vui vui, nàng liền mỉm cười hỏi :
- Thịt chó sói có ngon không?
Đại hán cau mày đáp :
- Ta cứ tưởng ta là kẻ ngu đần nhất trên đời không ngờ ngươi còn khờ khạo hơn ta nữa, đáng tức cười thật.
Hạ Hầu Quyên ngạc nhiên :
- Ngươi bảo ta đần mà đần ở chồ nào?
Đại hán nhe răng cười hềnh hệch :
- Ngươi đần ở chỗ ngồi hỏi ta thịt chó sói có ngon hay không. Đáng lý ngươi không nên nói như vậy, vì nếu ngon đời tào ta lại phải tức tối, ném cả cái đầu chó sói ra ngoài này.
Hạ Hầu Quyên nghe nói cũng phì cười nàng nhìn đại hán hỏi ngang :
- Ngươi tên là gì?
Đột nhiên đại hán vụt trừng mắt nổi giận quát lớn :
- Con nhỏ kia, sao ngươi lắm mồm lắm mép thế. Ta tên gì mặt ta, ngươi hỏi chi vậy?
Thấy đại hán có vẻ điên điên khùng khùng, Hạ Hầu Quyên bỏ qua không chấp. Nàng lấy ra một bình rượu giơ ngay trước mặt đại hán cười bảo :
- Ta biết ngươi khát rượu, nếu ngươi chịu nói tên họ ngươi cho ta nghe, ta biếu ngươi bình rượu này. Ngươi có bằng lòng không?
Đại hán thấy có rượu, hai mắt sáng lên, y liếm môi nuốt ực nước miếng một cái gật đầu lia lịa.
- Nói. Ta nói. Ta tên “đại khùng”! Đại Khùng là tên ta. Ai cũng kêu ta tên ấy.
Nghe đại hán nói tên xong Hạ Hầu Quyên sực nhớ tới câu chuyện Thôi Phụng Vân đã kể lại cho nàng nghe, nàng đoán đại hán khùng này rất có thể là gã thần lực quái hán đã đánh Trác Dật Luân bị trọng thương nên nàng vội hỏi :
- Ngoài cái tên Đại khùng ra người còn tên gì khác ta nữa không?
Đại hán cao hứng búng tay nghe “tróc” một tiếng, lớn tiếng cười :
- Còn, ta còn tên khác nữa, Bộc Dương Dũng. Tên này là tên thật của ta đó.
Hạ Hầu Quyên bỗng giật mình đánh thót một cái, nghĩ bụng :
- Trời ơi! Té ra hắn là một nhân vật được biệt danh trong nhóm “Vũ Trụ lục tàn”.
Thảo nào Trác huynh không bị hắn đánh trọng thương sao được?
- Con nhỏ kia, ta đã trả lời ngươi rồi, sao ngươi không đưa rượu cho ta? Bộ ngươi định lừa ta sao chứ?
Hạ Hầu Quyên nghe Bộc Dương Dũng nhắc, nàng giật mình lật dật nhoẻn miệng cười rồi liệng ngay bình rượu cho đối phương.
Bộc Dương Dũng lập tức chụp lấy mở nắp đưa lên miệng uống ồng ọc một hơi cạn sạch.
Uống xong y khà một tiếng giơ tay lên quẹt mép như chưa đã thèm, Hạ Hầu Quyên thấy thế lại hỏi :
- Bộc Dương Dũng, ngươi vừa giết chết ai đấy?
Bộc Dương Dũng cười hì hì hỏi lại :
- Ngươi còn rượu nữa không mà hỏi ta? Còn thì ta mới nói, hết thì thôi. Ta đi ngủ đây.
Tưởng Hạ Hầu Quyên hết rượu nên nói xong y quay lưng định đi tìm chỗ ngủ.
Hạ Hầu Quyên thấy y khùng mà còn khôn như vậy nàng bỗng dựng cao đôi mày quát lớn :
- Bộc Dương Dũng, nếu ngươi không chịu trả lời ta thì đừng hòng rời khỏi chốn này.
Bộc Dương Dũng đang gục gặt đầu bước đi chợt nghe Hạ Hầu Quyên quát gọi, y dừng lại trợn mắt hỏi nàng :
- Con nhỏ kia, ngươi dám lớn tiếng với ta thật sao?
Hạ Hầu Quyên gật mạnh đầu nói :
- Phải! Dám chứ sao không. Nếu ngươi chịu trả lời ta sẽ cho ngươi món ngon khác.
Bộc Dương Dũng vội tươi sắc mặt gãi đầu hỏi :
- Thật à? Ngươi còn có món khác ngon nữa à? Rượu phải không?
Hạ Hầu Quyên lắc đầu cười đáp :
- Rượu thì hết rồi còn thịt khô thơm ngon lắm.
Bộc Dương Dũng nghe nồi có thịt khô, y lại liếm môi nuốt nước dãi nữa.
Y xoa tay cười hỏi :
- Con nhỏ kia sau khi ta nói rõ cho ngươi biết ta đã giết chết ai rồi ngươi biếu hết thịt khô của người cho ta phải không?
Hạ Hầu Quyên biết muốn dụ khị Bộc Dương Dũng thì chỉ có rượu và thịt nên nàng liền gật đầu nói :
- Chỉ cần người trả lời ta đầy đủ ta biếu hết thịt khô của ta cho ngươi ngay.
Bộc Dương Dũng khoái chí hoan hô lớn một tiếng rồi lao người nhảy vọt vào trong thạch động. Thấy Bộc Dương Dũng không những dũng lực cái thế, y còn có một thân pháp kỳ ảo tuyệt điệu. Hạ Hầu Quyên rất lo ngại, vì nếu may mắn y được thông minh một chút, võ lâm tất sẽ điêu đứng chứ chẳng không.
Chạy vào trong động không lâu, Bộc Dương Dũng bỗng trở ra kéo theo một cái xác chết đầu bị bể nát tới trước mặt Hạ Hầu Quyên, y nhìn nàng cười hềnh hệch.
Thấy xác chết mặc áo đạo bào màu vàng, Hạ Hầu Quyên sực nhớ ra liền hỏi Bộc Dương Dũng :
- Có phải đạo sĩ này tên Thanh Phong, hắn là cháu trai của Tam Xà Ma Quân Bốc Ngọc không không?
Bộc Dương Dũng lắc đầu :
- Ta không hề hỏi tên họ hắn, cùng không biết hắn là cháu của ai cả.
- Có phải hắn biết thả rắn không?
Bộc Dương Dũng ngạc nhiên kêu lớn :
- Ủa bộ ngươi biết bói toán nữa sao? Ừ, hắn biết thả rắn, bắt rắn, trong mình hắn còn có rất nhiều rắn nữa.
Biết mình đã đoán đúng, Hạ Hầu Quyên quắt mắt hỏi :
- Theo sự hiểu biết của ta thì gã đạo sĩ này đã cho ngươi ăn uống rất phủ phê thế tại sao ngươi giết chết hắn?
Bộc Dương Dũng há mồm định trả lời, nhưng y bỗng đỏ mặt nín thinh.
Hạ Hầu Quyên làm bộ sa sầm nét mặt nói :
- Người hãy trả lời cho ta biết nếu không ta không cho ngươi thịt khô đâu.
Bất đắc dĩ Bộc Dương Dũng mới gật đầu đáp :
- Ừ! Hắn có bao ta ăn uống nhưng hắn sai khiến ta nhiều quá. Dọc đường hắn cứ la hét bảo ta đánh nhau hoài...
- Có thế hắn mới chịu bao người ăn uống chứ. Nhưng sao ngươi lại đến nỗi phải giết hắn.
Bộc Dương Dũng hết gật đầu lại gãi tai nghe soàn soạt :
- Hắn đã nhận lời nuôi ta, thì cho ta ăn no uống đủ. Đi đến đây ta bảo ta đói, hắn không cho ta ăn lại còn mắng ta bảo đợi đến thị trấn mới được ăn. Ngươi nghĩ coi hắn chơi ngang với ta quá.
- Như thế là ngươi giết hắn phải không?
- Không. Ta bảo hắn không cho ta ăn uống thì ta không cần nghe lệnh hắn nữa. Từ nay hai đứa chia tay là xong.
- Thế hắn bảo sao?
- Còn bảo sao nữa? Hắn không cho ta đi, lại còn trừng mắt quát nạt, thị oai. Hừ, hắn làm như hắn cha ta vậy. Ta tức quá, giơ tay vỗ nhẹ vào đầu định bảo hắn: Đừng la lối nữa.
Ai ngờ, coi vậy mà hắn tệ ghê. Ta vỗ nhẹ có một cái mà đầu hắn ra thế này đây.
Hạ Hầu Quyên liếc nhìn xác chết của gã đạo sĩ, nàng kinh hồn cho chưởng lực của Bộc Dương Dũng.
Trong khi ấy Bộc Dương Dũng bỗng cười khan một tiếng rồi nói tiếp :
- Ta lỡ tay, nhưng dù sao đối với hắn ta cũng chưa đến nỗi tệ bạc lắm.
Hạ Hầu Quyên kêu lên :
- Ngươi đập nát đầu người ta như thế này còn bảo là chưa đến nỗi tệ bạc hả?
Bộc Dương Dũng cười nói :
- Cô bé kia tại sao ngươi không nghĩ kỹ một chút. Thịt người dẫu sao cũng thơm ngon hơn thịt chó sói, trong lúc ta đang đói bụng gần chết, ta vẫn chưa hề đụng chạm tới người hắn như thế ta không tốt với hắn sao.
Hạ Hầu Quyên nghĩ Bộc Dương Dũng nói cũng phải. Trong lúc quá đói bụng mà y không xé xác gã đạo sĩ ăn uống cũng đủ biết y chưa đến nỗi mất hẳn cả nhân tính.
Bộc Dương Dũng bỗng rờ bụng, nhăn mặt kêu :
- Cô bé kia, ta đói nữa rồi đây, ngươi muốn hỏi chờ lát nữa sẽ hỏi, giờ ngươi cho ta ăn trước đi, không ta chịu không thấu đâu.
Hạ Hầu Quyên gật đầu, nhưng nàng chi liệng cho Bộc Dương Dũng một nửa phần thịt khô thôi. Nàng cười bảo :
- Ngươi hãy ăn đỡ chút đỉnh trước đã, còn lại một gói to, lát nữa ta sẽ tặng luôn cho ngươi.
Bộc Dương Dũng chụp lấy phần thịt khô Hạ Hầu Quyên liệng cho ăn ngấu ăn nghiến, rồi tươi cười nói :
- Rồi đây, hỏi gì cứ hỏi đi, mau lên. Ta phải ăn thật nhiều mới tạm no.
Sau một hồi đối đáp, Hạ Hầu Quyên đoán biết Bộc Dương Dũng là người ngay thẳng, không chịu nói dối, nàng vội hỏi :
- Có phải ngươi là một nhân vật trong nhóm “Vũ Trụ lục tàn” không?
Bộc Dương Dũng bỗng trừng mắt hầm hầm giận dữ nhìn Hạ Hầu Quyên.
Hạ Hầu Quyên không hiểu đầu đuôi, cau mày quát hỏi :
- Bộc Dương Dũng, sao ngươi vô cớ lại nhìn trừng trừng vào mặt ta như muốn ăn thịt ta vậy?
Bộc Dương Dũng la lớn :
- Nhìn ngươi là ta quí mến ngươi đó. Nếu không, ngươi bi đập nát rồi. Trước đây chưa ai hỏi ta câu ngươi vừa hỏi mà được toàn mạng cả, ngươi hiểu chưa.
Hạ Hầu Quyên bật “ồ” một tiếng hỏi :
- Thế ngươi không chịu nhận là người của Vũ Trụ lục tàn à?
- Không, nhất định là không.
- Ngươi có quen biết Độc Cô Trí, Hà Chưởng Thiên, Vân Thiên Lý, Tư Mã Thông và Tư Mã Minh không?
Bộc Dương Dũng lắc đầu :
- Không quen nhưng có nghe danh tiếng của bọn chúng.
- Bọn chúng có phải là năm người trong Vũ Trụ lục tàn không?
Bộc Dương Dũng gật dầu :
- Bọn chúng là năm nhân vật trong Vũ Trụ lục tàn nhưng ta không phải.
Hạ Hầu Quyên cau mày khó hiểu. Thấy vậy Bộc Dương Dũng bỗng cười nói :
- Cô bé kia, bộ ngươi lạ lắm sao. Ta có lý do của ta mà.
- Đâu ngươi nói rõ lý do của ngươi cho ta nghe thử xem.
Bộc Dương Dũng cười hà hà nói :
- Ta phải hỏi ngươi trước đã. Có phải ý nghĩa của Vũ Trụ lục tàn là tàn khuyết không?
Hạ Hầu Quyên gật đầu :
- Có thể giảng nghĩa như thế.
Bộc Dương Dũng ha hả cười lớn :
- Hay lắm! Vậy giờ ta nói ngươi nghe nhé. Tư Mã Thông là kẻ điếc vì hai tai của hắn kể như không nghe, Tư Mã Minh là tên mù, hai mắt của hắn cũng kể như vô dụng. Còn Vân Thiên Lý thì hai chân cụt từ đầu gối trở xuống, hai cánh tay Hà Chưởng Thiên thi hoàn toàn không xài được. Độc Cô Trí trúng phong tẩu hỏa bán thân bất toại, quanh năm sống trên cỗ xe bốn bánh nửa nằm nửa ngồi kể như phế nhân luôn. Năm đứa ấy đều bị tàn khuyết rành rành, xưng là “tàn” gì cũng nghe hợp lý. Còn ta, ta có đủ hai mắt, một mũi, hai tai, và mồm, không mù không điếc, hai bàn tay có thể đập tan núi, đôi chân ta có thể chạy nhanh hơn ngựa, ta có gì là tàn khuyết đâu, mà bảo ta phải đứng chung hợp xưng “Vũ Trụ lục tàn”.
Nghe Bộc Dương Dũng nói xong, Hạ Hầu Quyên mới biết đối phương không khác một hòn ngọc quý chưa được mài dũa.
Nàng gật đầu cười bảo :
- Lý do của ngươi kể ra cũng đúng đấy.
Bộc Dương Dũng thấy Hạ Hầu Quyên không phản đổi, mà lại còn tán đồng cho lý do của mình rất đúng thì khoái chí cười sằng sặc một hồi, rồi vểnh mặt nói :
- Nếu như bọn giang hồ chịu đặt cho ta một ngoại hiệu khác thì hay biết mấy. Thí dự như... như Vũ trụ Đệ nhất Khuyết nghe có phải chí lý không?
Hạ Hầu Quyên thích thú giương mi hỏi :
- Chỉ gì là “Vũ trụ Nhất Khuyết”, chữ khuyết nghĩ là thế nào?
Bộc Dương Dũng đấm đấm vào lưng, cười đáp :
- Khuyết là khuyết tiền! Bình sanh ta chỉ thiếu hụt tiền không kiếm ra tiền, nhưng ta không muốn ăn cắp, trừ phi gặp được ai hảo tâm tự động mời ta ăn. Ta thường phải nhịn đói nhịn khát luôn như thế không phải là “Vũ trụ Đệ nhất khuyết” sao?
Hạ Hầu Quyên phát lên cười khúc khích nói với Bộc Dương Dũng :
- Vận của ngươi không đến nỗi xấu đâu. Hôm nay ngươi đã gặp đặng người tốt rồi đó. Ta đây này. Ta bằng lòng mời ngươi ăn uống, còn biếu thêm ngươi một đĩnh vàng nữa, để khi nào ngươi không gặp người hảo tâm mời ngươi ăn uống khi ấy ngươi có thể tự mua lấy thức ăn, ngươi chịu không?
Nói rồi không đợi Bộc Dương Dũng trả lời, nàng liền móc ra đĩnh vàng và trao luôn gói thịt khô còn lại cho y.
Bộc Dương Dũng thò lỏ cặp mắt nhìn nàng, nhưng trong ánh mắt y có vẻ rất cảm kích, ngạc nhiên :
- Cô bé kia...
Thấy đối phương sung sướng mừng rỡ, chắc chịu nghe lời mình Hạ Hầu Quyên liền ướm thử, nàng to tiếng chận lời :
- Làm người phải biết lễ phép ngươi không được kêu ta là cô bé, phải kêu ta là cô nương nghe chưa?
Quả nhiên Bộc Dương Dũng cười hềnh hệch, gật đầu lia lịa :
- Phải! Phải! Cô bé... à, cô nương tử tế quá! Cô nương có cần ta đánh nhau hộ không?
Hay là làm hộ cô nương việc gì không?
Hạ Hầu Quyên một vì muốn biết công lực của Bộc Dương Dũng mạnh đến mức nào, cần nhất phải dùng oai thu phục mới được, nên nàng vội lắc đầu mỉm cười nói :
- Ta không cần ngươi đánh nhau hộ ta, ta muốn ngươi đánh với ta.
Bộc Dương Dũng trợn ngược đôi mắt, y kinh ngạc đến đờ người như khúc gỗ.
Hạ Hầu Quyên giả bộ không vui, trách móc :
- Hừ! Ta tưởng ngươi là người thật thà không ngờ ngươi lại giả dối như vậy. Hồi nãy ngươi hết sức cảm ơn ta, nhưng tại sao bây giờ ngươi không chịu nghe lời ta? Có phải ngươi nhút nhát sợ sệt không đánh nhau với ta chăng?
Bộc Dương Dũng giật mình vội nổi gân cổ đáp :
- Cô bé... à, mà cô nương, không phải ta không dám đánh nhau với cô nương, bởi sức ta ghê gớm lắm, với bàn tay to tướng này, ta chỉ sợ đánh bẹp đầu cô nương như tên đạo sĩ nằm kia lắm.
Bộc Dương Dũng vừa nói vừa chỉ cái đầu nát bét của tiểu đạo sĩ. Hạ Hầu Quyên bật tiếng cười lớn :
- Ngươi cứ việc yên tâm, ta đâu tệ lậu như gã đạo sĩ ấy. Thôi thế này, hai ta không cần đánh nhiều, chỉ cần đối kích ba chưởng là đủ rồi.
Bộc Dương Dũng lật đật nói :
- Cô nương, nếu cô nương chịu nổi ba chưởng của ta, ta thề sẽ nghe lời cô nương suốt đời.
Biết Bộc Dương Dũng là kẻ lỗ mãng, nhưng nói một là một, thể nào cũng giữ đúng lời, trong bụng mừng thầm, Hạ Hầu Quyên lập tức gật đầu ưng chịu.
Bộc Dương Dũng bỗng mấp máy môi, hình như muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.
Hạ Hầu Quyên thấy thế cười hỏi :
- Ngươi còn điều gì muốn nói hãy nhanh lên, không việc gì phải ấp úng, ta đang chờ ngươi xuất thủ để đánh nhau với ta một trận xem sao đây.
Bọc Dương Dũng ngập ngừng một hồi mới nói được, giọng như bị xúc động mạnh :
- Cô nương, nếu lỡ tôi thâu tay không kịp đánh chết cô nương, thế nào tôi cũng lập mộ bia cho cô nương, mỗi năm đến ngày lễ Thanh minh, hay gặp Trung Nguyên Quỷ tiết thế nào tôi cũng tìm chút rượu ngon mua ít nhang nến đến tảo mộ cô nương.
Hạ Hầu Quyên vừa cảm động vừa tức cười, nàng vội vàng ôm quyền nói :
- Ta xin cảm ơn ngươi! Thôi, “Vũ Trụ Đệ nhất Khuyết” hãy xuất thủ ngay đi.
Bộc Dương Dũng nói :
- Cô nương, bàn tay của tôi ghê lắm đấy, cô nương nên cẩn thận nghe chưa.
Hạ Hầu Quyên gật đầu cười bảo :
- Nếu ngươi không yên tâm, thôi để ta xuất thủ trước cũng được!
Dứt lời nàng vụt giơ cao ngọc chưởng giở thức “Pháp Hoa Phi Bảng” xô mạnh tới giữa ngực Bộc Dương Dũng.
Song chưởng vừa chạm nhau bỗng phát ra những tiếng kêu “bình, bình” liên tiếp năm tiếng.
Lập tức Bộc Dương Dũng bị đối phương đánh bật ra sau luôn năm bước lảo đảo một hồi mới đứng vững lại được.
Còn Hạ Hầu Quyên?
Lạ lùng thay! Nàng vàn đứng vững như ngọn núi Thái Sơn mặt tươi tỉnh không một chút biến sắc!
Sự kiện diễn ra hết sức bất ngờ nhưng xét kỹ có nguyên nhân.
Về phía Bộc Dương Dũng trước hết vì y đã quá tự phụ dùng lực của mình, xem thường đối phương là hồng phấn giai nhân, hai là vì cảm nghĩa Hạ Hầu Quyên cho vàng bạc, rượu thịt, sợ đánh nàng bị thương nên y chỉ dùng có một nửa chân lực trong thức “Kim Báo Lộ Trảo”.
Còn về phần Hạ Hầu Quyên, một vì nàng đã biết rõ đối phương danh liệt “Vũ Trụ lục tàn” có một công lực cái thế vô song, hai vì nghe Thôi Phụng Vân thuật lại vụ Trác Dật Luân chỉ đỡ có ba chưởng của Bộc Dương Dũng mà chàng bị đánh hư tạng phủ và bị trọng thương, tự nhiên nàng hết sức đề phòng không dám khinh thường, nên vừa xuất thủ lập tức nàng sử dụng ngay tuyệt học của sư môn “Bàn Nhược Phật chưởng” và đồng thời vận đủ mười một thành công lực.
Nếu nói một cách công bình, tuy Hạ Hầu Quyên đã thi triển “Bàn Nhược Phật chưởng” đánh trọng thương Tư Mã Hào thứ phật môn tuyệt học có một uy lực vô cùng khủng khiếp nhưng bởi nàng còn quá trẻ, hỏa hầu có hạn, chưa đạt tới mức lư hỏa thuần thanh, nếu đem so sánh với thần lực cái thế của Bộc Dương Dũng, nàng vẫn còn kém đối phương một bực.
Nhưng về phương diện nội lực Bộc Dương Dũng tuy mạnh hơn Hạ Hầu Quyên, khổ nổi y chỉ ngầm vận có năm thành công lực, nên lúc hai chưởng chạm nhau, Bộc Dương Dũng đành phải thất thế.
Lúc khởi đầu, Hạ Hầu Quyên cũng ngạc nhiên không hiểu tại sao đối phương yếu kém như thế. Nhưng nghĩ thêm chút nữa, nàng lập tức hiểu liền vội cười nói :
- Ta đã bảo ngươi là ta không yếu kém như gã đạo sĩ kia đâu, ngươi nên dùng toàn lực ra giao đấu với ta, chớ nên khách sáo làm gì cho khổ thân.
Hạ Hầu Quyên vừa dứt lời Bộc Dương Dũng đã gầm lên như hổ dữ lập tức lao người xông vào.
Phen này vì đã nếm mùi lợi hại, Bộc Dương Dũng không dám ỷ y khách sáo nữa, y vận đủ mười thành nội lực thi triển cùng lượt Hổ Bộc Thức, Song Đồng chưởng công kích đối phương như vũ bão.
Cấp thời ứng kháng ngầm tụ đủ mười một thành nội kình, Hạ Hầu Quyên liền cử ngọc chưởng đón đỡ.
Ầm!...
Một tiếng nổ kinh hồn vang dội!
Đá cát bay mù mịt. Cây cối mọc quanh một trượng phương viên không chịu nổi sức ép của kình khí ngã đổ ầm ầm.
Hai đối thủ vàn giữ nguyên cước bộ, song cương nhược lập tức được phân định rõ ràng.
Hạ Hầu Quyên vẫn tươi cười đứng yên, mặt hoa không biến sắc tươi như tiên nga giáng thế, tịnh như Tây thiên Cổ phật, oai hùng như Đông nhạc Thái sơn.
Trái lại, Bộc Dương Dũng mặt thoáng nhợt vẫn đứng nguyên một chỗ, song y lảo đảo một hồi mới đứng vững lại được.
Hạ Hầu Quyên từ từ dẫn khí quy nguyên, nhìn thẳng vào mặt Bộc Dương Dũng chúm chím cười hỏi :
- Ngươi phục ta chưa? Nếu chịu phục rồi khỏi phải thử chưởng thứ ba.
Bộc Dương Dũng vừa thở vừa lắc đầu.
Hạ Hầu Quyên thấy vậy cười nói :
- Kiểu đánh thí mạng bằng nội lực như thế này khỏi cần dùng tới thân thủ linh hoạt “Hành gia giơ tay là biết ngay giỏi dở”, rõ ràng ngươi địch không lại ta tại sao ngươi còn cứng cổ chưa chịu phục?
Bộc Dương Dũng cười hì hì nói :
- Ta không tin chưởng lực của ta thua ngươi, có lẽ tại ta đang đói bụng, chưa ăn no đủ.
Ngươi có bằng lòng để ta ăn xong gói thịt khô này rồi sẽ đấu thêm chưởng thứ ba không?
Hạ Hầu Quyên bật cười khúc khích nói :
- Được! Ngươi cứ ăn đi rồi sẽ đấu.
Bộc Dương Dũng lập tức mở gói thịt khô ra bốc cho vào miệng ăn ngấu ăn nghiến một hơi sạch ráo.
Hạ Hầu Quyên đoán biết Bộc Dương Dũng ăn xong thể nào cũng sẽ dùng toàn lực xuất kích chưởng thứ ba, nên nàng cũng lợi dụng trong khi chờ đợi liền điều hòa chân khí, ngưng vận sự mãn tuyệt học Bàn Nhược Phật chưởng để dự bị ứng phó.
Ăn xong gói thịt khô, Bộc Dương Dũng ưỡn ngực quơ tay thở phào một cái rồi nhanh như chớp, lập tức vung chưởng thứ ba đánh tới.
Bất thình lình bị tấn công, nhưng đã phòng bị sẵn, Hạ Hầu Quyên bình tĩnh giở tuyệt học Bàn Nhược Phật chưởng ra phản kích.
Lại một tiếng nổ vang dội nổi lên, kình khí chuyển động ì ầm, xô ngã thêm hàng loạt cây rừng bật tung gốc rễ.
Nhưng lần này, kết quả cuộc đấu chưởng thứ ba trông thế “thủ sắc bình phân” bất phân thắng bại.
Thấy mình đã dùng tận lực giao đấu nhưng vẫn không thắng nổi chưởng thứ ba, Bộc Dương Dũng không đợi Hạ Hầu Quyên lên tiếng, hết sức khâm phục lật đật chắp tay cười hềnh hệch :
- Cô nương, Bộc Dương Dũng này phục cô sát đất rồi, từ nay chỉ cần gặp mặt cô nương, tôi sẽ vĩnh viễn tuân lệnh cô nương.
Hạ Hầu Quyên tủm tỉm cười rồi chỉ tảng đá bên đường bảo Bộc đương Dũng :
- Ngươi hãy ngồi xuống đã!
Bộc Dương Dũng ngoan ngoãn nghe lời, ngồi ngay xuống tảng đá bằng ấy.
Hạ Hầu Quyên thấy thần lực quái hán có một không hai trong dương thế võ lâm đã xác thật bị mình thâu phục, nàng mừng trong bụng liền hỏi Bộc Dương Dũng :
- Này, ngươi đã từng tham gia “Lục Tàn bang” chưa?
Bộc Dương Dũng trố mắt lắc đầu :
- Cái gì là Lục Tàn bang? Tôi chưa hề nghe ai nói tới cái bang ấy.
Hạ Hầu Quyên cau mày hỏi tiếp :
- Độc Cô Trí, tên bán thân bất toại, có sai ai đến tìm ngươi không?
Bộc Dương Dũng hết sức kinh dị, vội đứng vụt dậy ngó Hạ Hầu Quyên từ đầu đến chân rồi cười khì hỏi :
- Độc Cô Trí? Tại sao cô nương lại biết lão tàn phế Độc Cô Trí đã phái người kiếm tôi?
Hạ Hầu Quyên cười nói :
- Ngươi hãy thong thả kể lại cho ta nghe Độc Cô Trí đi kiếm ngươi như thế nào và ngươi trả lời ra sao đi đã.
Bộc Dương Dũng lắc đầu :
- Chưa nói qua gì hết vì tên thay mặt Độc Cô Trí vừa gặp tôi là bị đánh bể óc chết ngay.
- Sao ngươi hung dữ như chế?
Bộc Dương Dũng cười hì hì đáp :
- Đâu phải tôi hung dữ, tại tôi ghét nhất kẻ nào dám kêu tôi là “tàn” đó chứ. Tên khốn nạn ấy chết là đáng kiếp, hắn dám kêu tôi như thế và còn đưa cho tôi một phong thư nữa, thử hỏi có tức không chớ?
- Bộ ngươi kiêng cả thư nữa sao?
Bộc Dương Dũng gãi đầu đáp :
- Kiêng vì tôi không biết chữ. Ngay đến ba chữ “Bộc Dương Dũng” tôi cũng nhận chưa ra nữa là chữ nghĩa. Ấy thế mà hắn dám đưa thơ cho tôi. Rõ ràng hắn cố ý trêu chọc tôi rồi còn gì. Bởi vậy tôi mới nổi nóng, thuận tay đấm nhẹ một chưởng lên đầu hắn. Ai ngờ, hắn cũng như tên đạo sĩ... hà hà... yếu quá... yếu quá!
Hạ Hầu Quyên không sao nín cười nổi, nàng hỏi :
- Thế thư ấy đâu ngươi đưa ta xem?
Nàng vừa nói vừa giơ bàn tay trang nõn như ngà ngọc ra đợi.
Bộc Dương Dũng trước còn ngạc nhiên, nhưng rồi y lập tức sờ soạn khắp trong người, tìm kiếm bức thư.
Nhưng Bộc Dương Dũng cứ xoay quanh, lần hết áo ngoài tới áo trong, chụp tú trên, bóp túi dưới mãi chẳng thôi.
Hạ Hầu Quyên đang cần muốn biết rõ địa chỉ của Độc Cô Trí, trông bộ tịch của Bộc Dương Dũng như thế, nàng cau mày lo ngại vì nếu không may y điên điên khùng khùng lỡ đánh mất bức thơ làm sao nàng biết tên ác ma Độc Cô Trí ở đâu mà tìm đến cứu người yêu.
Cũng hên nàng đang sốt ruột lo âu thì Bộc Dương Dũng bỗng giơ tay lên quệt mồ hôi trên mặt, y thở phì một hơi rồi vừa cười hì hì vừa đưa cho nàng một cục giấy nhỏ nhầu nát.
Y mừng rỡ kêu lên :
- Thật may quá! Tôi tưởng đánh mất rồi chứ. Đây là phong thơ của hắn đây cô nương.
Hạ Hầu Quyên cũng mừng như được của, nàng lật đật chụp lấy thơ mở ra xem thấy đúng bút ký của Độc Cô Trí.
Trong thơ viết: “Mong nhân huynh có mặt tại Đồng Bách sơn Thiên Huyền cốc để họp bàn đại sự. Hiện Vũ Trụ lục tàn chúng ta ai cũng đã được mời. Nhân huynh hãy đến sớm cho...”
Xem tới đây Hạ Hầu Quyên đã hiểu Độc Cô Trí quả có ý muốn tụ tập Vũ Trụ lục tàn để thành lập Lục Tàn bang và hắn sẽ cuồng mãng tự xưng là Lục Tàn bang chủ.
Tức giận, nàng nghiến răng xem tiếp những hàng chữ dưới Độc Cô Trí đã nguệch ngoại chua thêm như sau :
“Địa thế Thiên Huyền cốc vô cùng bi hiểm, kẻ lạ mặt chắc hẳn không tài nào tìm ta được. Nhân huynh độc thơ cứ đến Đồng Bách sơn giả tảng ngắm cảnh thưởng tình tức khắc có người hiện ra tiếp đón”.
Dưới chót góc bên mặt là thủ ký của Độc Cô Trí.
Đọc xong thư, Hạ Hầu Quyên dựng ngược mày mặt hiện rõ sát khí.
Bộc Dương Dương không có chuyện gì y gãi đầu cười hỏi :
- Hắn nói sao đó cô nương? Có phải hắn mời ăn uống không?
Hạ Hầu Quyên đang giận, Bộc Dương Dũng hỏi thế nàng bỗng cười xòa gật đầu đáp :
- Ờ, hắn mời người ăn cổ và còn bảo ngươi ăn uống suốt mấy năm nữa, người có đi không?
Bộc Dương Dũng nhảy dựng lên, khoa tay múa chân la lớn :
- Hí hí! Đi chớ sao không. Lâu ngày không ai mời ăn tôi đói khát tơi bời rồi, nay có cổ ngon lành như vậy từ chối sao được. Hà hà... lão quái ấy coi vậy mà tốt bụng quá.
Hạ Hầu Quyên nghe Bộc Dương Dũng nói đi như vậy, nàng suy tính trong bụng không biết nàng có nên cùng đi một lượt với Bộc Dương Dũng đến “Đồng Bách sơn Thiên Huyền cốc” để thăm dò hư thực ra sao hầu tìm cách cứu Trác Dật Luân. Hay nàng sẽ đơn thân độc mã hành động một mình, tuy cùng đến đấy một lượt, nhưng nàng sẽ không đi chung một đường với Bộc Dương Dũng.
Hạ Hầu Quyên nghĩ mãi, nhưng không biết chọn cách nào.
Thấy Hạ Hầu Quyên cau mày không nói, Bộc Dương Dũng ngỡ nàng giận mình, y vội cười hình hịch :
- Cô nương đừng giận tôi, tôi đã nói là từ nay tôi sẽ vĩnh viễn nghe lời cô nương, nếu cô nương không bằng lòng cho tôi đi Đồng Bách sơn ăn cổ thì thôi tôi không đi vậy.
Câu nói của Bộc Dương Dũng làm cho Hạ Hầu Quyên sáng trí, nàng bỗng hỏi :
- Bộc Dương Dũng, ngươi nói thật hay nói đùa, nhất định từ nay ngươi vĩnh viễn nghe theo lời ta!
Bộc Dương Dũng gật đầu.
Hạ Hầu Quyên lập tức quyết định ngay, nàng mỉm cười hỏi :
- Nếu như lão Độc Cô Trí cung cấp đầy đủ cơm rượu cho ngươi, ngươi nghe lời lão ta hay nghe lời ta?
Bộc Dương Dũng gãi đầu suy nghĩ một hồi rồi đáp :
- Không có cô nương tôi sẽ nghe lời lão quái ấy, còn nếu có cô nương tôi sẽ nghe lời cô nương.
Hạ Hầu Quyên hỏi giọng như chém đinh chặt sắt :
- Nếu như cả hai đồng thời có mặt tại chỗ ta bảo ngươi đi về phía tây, Độc Cô Trí bảo ngươi đi về phía đông ngươi sẽ quyết định thế nào?
Phen này Bộc Dương Dũng không cần suy nghĩ, y lớn tiếng, vỗ ngực đáp ngay :
- Tôi nghe lời cô nương, đi về phía Đông, ủa phía... phía Tây.
Hạ Hầu Quyên yên dạ, mỉm cười nói :
- Hay lắm! Ngươi đã hứa là phải giữ đúng lời mới đáng mặt anh hùng. Bây giờ ngươi cứ việc tự tiện lên Đồng Bách sơn rồi vào Huyền Thiên Cốc đề tìm Độc cố Trí và ngang tàng ăn uống hộ lão ta sáu tháng đi.
Bộc Dương Dũng trợn đôi mắt beo sáng quắc, ngạc nhiên hỏi :
- Cô nương muốn tôi đi sao?
Hạ Hầu Quyên gật đầu :
- Đúng! Ta bảo ngươi đi ngươi cứ việc yên tâm đi.
Bộc Dương Dũng nhìn nàng giây lát rồi hỏi tiếp :
- Cô nương đi không?
Hạ Hầu Quyên mỉm cười :
- Không chừng đi cũng không chừng không di. Ngươi khỏi phải lý đến. Chỉ cần sao ngươi đừng quên lời hứa khi nào gặp ta nhất định ngươi phải nghe lời ta là được rồi.
Bộc Dương Dũng trí óc tầm thường làm sao hiểu được dụng ý của Hạ Hầu Quyên, y cũng không thèm nghi ngợi lôi thôi, chỉ biết hoang mang gật đầu nhe răng cười...