Từ Khởi Phi cầm chai champagne chạy xuống sân khấu. Tôi và anh cách nhau khoảng hai mươi mét, đoàn người đẩy chúng tôi xa nhau. Người dẫn chương trình người nước ngoài đứng trên sân khấu đang dẫn dắt mọi người đếm ngược mười giây cuối cùng để chào đón năm 1992 đã đến. Khán giả dưới sân khấu hí hửng hô theo, dòng người từ bốn phương tám hướng đổ dồn đến. Tôi thấy Từ Khởi Phi có gắng xuyên qua dòng người, còn muốn chạy đến bên tôi. Anh cao lớn như thế nhưng vẫn bị đoàn người chèn ép, khó chịu đến mức anh nhăn mặt. Tôi cũng thử đến bên anh, hai chân bị người ta giẫm trúng không ngừng. Anh ra hiệu tôi không nên lại đó, anh cố gắng đi về phía tôi.
Người MC nước ngoài trên sân khấu đếm ngược ba giây cuối cùng để đến năm 1992. Từ Khởi Phi và tôi lúc đó còn cách nhau hơn mười người. Anh nhất định rất muốn trải qua thời khắc này với tôi. Tôi cũng ao ước có thể cho anh đêm giao thừa cuối cùng chúng tôi còn bên nhau. Thế nhưng, chúng tôi đều phải thất vọng. Toàn bộ mọi người ở Lan Quế Phường ăn mừng hồ hởi, nhảy múa, uống rượu, còn bắn ra những dải lụa màu rực rỡ. Năm 1992 đã đến rồi, Từ Khởi Phi cuối cùng cũng bơi tới trước mặt tôi.
“Chúc mừng năm mới!” Tôi nói với anh.
“Xin lỗi.” Anh ôm chai champagne nói: “Nếu không vì chai champagne này, thì đã không bỏ lỡ thời khắc đếm ngược cùng em.”
“Chúng ta chỉ trễ vài giây thôi.” Tôi an ủi anh.
“Đã trễ chính là đã trễ.” Anh chán nản cúi đầu, đặt chai champagne vào túi.
“Xin lỗi anh, là em đã phụ lòng anh.” Tôi nói với anh.
“Em chưa từng quên anh ta sao?” Anh bỗng dưng hỏi tôi.
Tôi không thể trả lời, tôi không lừa được anh.
“Em và anh ta quay lại?”
“Không có.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
“Vậy thì tại sao?”
Tôi ngước nhìn anh, không đành lòng nói cho anh biết tình yêu của tôi đối với anh quá ít ỏi.
Tôi lại lấy chiếc hộp trong đó có chiếc nhẫn ngọc bích từ trong ví ra đưa cho anh: “Cái này trả lại anh.”
Anh nhận chiếc hộp nhung, để vào túi quần.
“Anh đưa em về nhà.” Anh bình tĩnh nói với tôi.
“Không cần đâu.”
“Đi thôi!” Anh lại kéo tay tôi.
Hai chân tôi rất đau, mới đi được vài bước đã đứng yên không nhúc nhích được.
“Em không đi nổi.” Tôi báo cho anh biết.
Tôi ngồi lên thềm đá, hai chân đau gần như mất cả cảm giác.
“Anh giúp em cởi giày xem sao.”
Anh giúp tôi cởi giày, ngón chân của tôi đang chảy máu.
Anh lấy chai champagne kia trong túi ra. “Bốc” một tiếng, nắp chai bung ra.
“Anh định làm gì?”
Anh đổ rượu champage lên đôi chân tôi.
“Cồn có thể khử trùng.”
Anh lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, cẩn thận rửa miệng vết thương trầy xước cho tôi. Rượu champagne vàng gây tê cho vết thương máu thịt lẫn lộn.
“Không ngờ em lại dùng cách này uống champagne.” Tôi cười khổ.
“Em còn đau không?” Anh lên tiếng hỏi tôi.
“Không đau nữa.”
“Chúc mừng năm mới.” Anh nói với tôi.
“Chúc mừng năm mới.” Tôi đáp lời, “Anh có hận em hay không?”
“Em nghĩ sao?”
Tôi gật đầu.
Anh thất vọng nói: “Em vẫn không hiểu anh? Bây giờ hay tương lai anh sẽ không hận em. Anh vẫn cảm thấy bộ dạng say sưa hát ở giáo đường của em rất đáng yêu, quả thật rất đáng yêu, đáng để anh làm một chuyện cho em. Chúng ta có thể bên nhau hai năm đã là chuyện nằm ngoài dự đoán của anh. Anh đã nghĩ em sẽ không cho anh cơ hội. Mặc dù em vẫn không yêu anh…”
“Không phải.” Tôi ngăn anh nói tiếp: “Em đã từng yêu anh, chỉ là những ngày tháng đó quá ngắn. Anh với em mà nói, là quá tốt.”
“Chúng ta về thôi.” Tôi đề nghị.
“Em còn đi được không?”
“Được mà.” Tôi cố nén đau đớn.
“Để anh cõng em.”
“Không cần đâu.”
“Để anh làm một việc cuối cùng vì em đi!” Anh đến trước mặt tôi, khom người xuống, “Nào!”
Tôi xách giày lên, trèo lên lưng anh.
“Có phải em rất nặng không?” Tôi hỏi anh.
“Vì anh ta là người đàn ông đầu tiên của em sao?” anh lại hỏi đến vấn đề đó.
“Chỉ vì em không muốn lừa dối anh.” Tôi nói.
“Lúc làm tình với anh, có phải em nghĩ đến anh ta?” Anh hỏi tôi một câu như vậy.
“Sao anh lại muốn hỏi như thế?”
“Anh chỉ muốn biết.” Anh vừa đi vừa nói.
“Không có.” Tôi trả lời một câu lừa dối để anh cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Sự thật thì khi lần đầu tiên làm tình với anh, tôi đã nghĩ đến Lâm Phương Văn, sau đó còn có vài lần tỗi cũng nghĩ đến Lâm Phương Văn. Nhưng rất nhiều lần sau này, tôi chỉ nghĩ đến Từ Khởi Phi.
Tôi không thấy được gương mặt của Từ Khởi Phi, không biết anh có tin lời tôi nói hay không, hay vẫn đau lòng, có lẽ đang cười chua chát.
Anh ôm tôi đặt lên xe, lái xe đưa tôi về nhà. Đôi giày da của anh hóa ra cũng tả tơi.
“Chân anh có phải cũng bị thương?” Tôi hỏi.
“Không có.”
Anh cõng tôi đi lên lầu.
“Tạm biệt.” Tôi chào anh.
Anh hôn tôi, tôi không phản kháng. Anh ôm chặt tôi không một kẽ hở.
“Tạm biệt.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
Tôi đứng trước cửa sổ nhìn anh rời đi, mới phát hiện anh đi cà nhắc. Đôi chân anh nhất định cũng bị thương.
Sau Tết dương lịch, tôi lại bay đến Bắc Kinh giải quyết công việc. Từ Khởi Phi không đi tiễn tôi, anh vĩnh viễn không xuất hiện nữa. Buổi tối đêm giao thừa, nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi rất muốn thu hồi lời tôi đã nói, thử yêu anh ấy thêm một lần nữa. Nhưng mà, tôi vẫn là lòng dạ sắt đá. Nếu Quang Huệ biết, cô ấy nhất định sẽ nói tôi ngốc, chưa tìm được một người đàn ông khác đã nói chia tay với anh. Có lẽ là vì Tôn Duy Đống. Tôi nhìn anh ta bị Quang Huệ dằn vặt, tôn nghiêm đều mất hết. Tôi không muốn người đàn ông dụng tâm yêu tôi phải chịu sự giày vò đó.
Từ Bắc Kinh trở về, Từ Khởi Phi cũng không đến đón tôi. Một mình kéo theo hành lý chờ taxi hóa ra là một chuyện rất cô quạnh, nhưng so với trước đây thì nhẹ nhõm hơn. Tôi không cần phải mang trên lưng tình yêu của một người nữa.
Về đến nhà, trên bàn có một bức thư. Tôi mở bức thư ra, là thư Từ Khởi Phi viết cho tôi. Trong thư có viết:
“Không thể giữ em bên cạnh, không phải là lỗi của em mà là thất bại của anh. Trong những ngày tháng ngắn ngủi em đã từng yêu anh, anh có thể là người hạnh phúc nhất trên đời. Chỉ có điều, những ngày tháng đó đã thành quá khứ, muốn giữ cũng không giữ được. Anh biết tình yêu không thể cầu xin, nên anh chỉ có thể làm cho em một chuyện, đó là đợi em.”
Tôi từng nói với anh, tôi chưa từng được nhận thư tình của con trai. Anh nói bắt anh viết một bức thư tình còn khó hơn làm một ca phẫu thuật. Cuối cùng anh cũng viết. Tôi có thể làm gì cho anh bây giờ? Hóa ra, khi bạn không yêu một người, thì thư tình của người đó cũng chỉ là một phần kỷ niệm mà thôi.
Buổi tối, tôi nhận được điện thoại của Từ Khởi Phi.
“Chúng ta đi ăn cùng nhau được không?” Anh hỏi tôi.
“Không được rồi, em có hẹn với Địch Chi và Quang Huệ.” Tôi tìm đại một lý do để từ chối anh.
Anh im lặng.
“Vết thương ở chân anh thế nào?” Tôi hỏi anh, không quên bổ sung: “Tối hôm đó, em thấy anh đi cà nhắc.”
“Không sao, chỉ bị trầy da. Em nhìn anh rời đi à?”
“Khởi Phi.” Tôi lấy giọng, nói tiếp: “Hãy quên em đi!”
“Ngày mai anh phải phụ trách một ca phẫu thuật khó, mà anh chưa bao giờ thực hiện. Phẫu thuật thất bại, bệnh nhân sẽ chết. Anh muốn gặp em, một lần cuối cùng, có được không?” Anh dùng giọng điệu không còn tự tin để yêu cầu tôi.
Tôi không thể lại cự tuyệt anh.
Một tiếng sau, chúng tôi gặp nhau ở nhà hàng, dáng vẻ của anh rất suy sụp tinh thần.
“Anh không cần chuẩn bị cho ca phẫu thuật sao?”
“Cần chứ.” Anh lập tức kêu một chai rượu vang đỏ, “Em muốn uống không?”
“Anh còn uống rượu nữa?”
“Điều duy nhất anh có thể chuẩn bị đó là uống rượu.”
Anh uống một ngụm lớn.
“Em uống thay anh.” Tôi giật lấy ly rượu.
Anh nắm ly rượu không chịu buông tay, nói: “Hãy để anh uống! Trên thế giới này có lẽ không có bác sĩ ngoại khoa nào không uống rượu.”
“Vì sao?”
“Quá áp lực.”
“Nhưng anh chưa từng uống nhiều như tối hôm nay.”
“Bởi vì trước đây anh có em. Em có thể giúp anh giải tỏa rất nhiều áp lực.” Anh không để ý đến lời khuyên của tôi, vẫn bi ai uống rượu.
“Xin anh hãy nghĩ cho bệnh nhân.” Tôi quở trách anh.
“Anh cũng là bệnh nhân.” Anh cười cay đắng.
“Vậy em sẽ uống với anh.” Tôi cùng Từ Khởi Phi uống hết chai rượu vang đỏ.
“Đủ rồi! Không uống nữa!” Từ Khởi Phi đứng lên nói: “Nếu uống nữa, thì ngày mai không thể làm phẫu thuật. Anh không thể để người khác chỉ vì anh thất tình mà mất mạng được.”
“Anh vẫn là một người lý trí.” Tôi tán thưởng.
“Anh vẫn muốn làm một người không chịu trách nhiệm hơn.” Anh cười trừ.
Ra khỏi nhà hàng, Từ Khởi Phi hỏi tôi: “Anh có thể ôm em một lần nữa không?”
Tôi gật đầu.
Anh dang rộng tay bao gọn cơ thể tôi vào lòng anh, mười đầu ngón tay dán chặt lên lưng tôi. Lưng tôi rất đau, còn mặt anh rất nóng. Tôi để anh ôm, không biết anh muốn ôm bao lâu.
“Anh không muốn mất em.” Từ Khởi Phi đau khổ nỉ non.
Tôi không nói gì.
Anh rốt cục cũng nhẹ nhàng buông tay: “Còn ôm nữa anh sẽ không nỡ buông tay.”
“Anh có phải đã say rồi không?” Tôi ngẩng đầu hỏi anh.
“Anh chưa bao giờ thử uống say, quá tỉnh táo có lẽ là nỗi khổ của anh.”
“Ca phẫu thuật bắt đầu lúc mấy giờ?”
“Bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng mai.”
Tôi xem đồng hồ, gần hai giờ sáng: “Anh mau về nghỉ ngơi. Hứa với em, anh sáng mai sẽ làm phẫu thuật rất xuất sắc.”
Anh gật đầu.
Tôi nằm trên giường nghĩ về Từ Khởi Phi. Tôi thật sự sợ anh phẫu thuật sẽ xảy ra sự cố. Nếu vậy, tiền đồ của anh ấy xem như đi tong. Tôi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Khi tôi thức dậy vừa đúng bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng. Chắc giờ này anh đã ở trong phòng phẫu thuật chuẩn bị xong mọi thứ.
Anh nói ca phẫu thuật cần sáu tiếng, tôi ở trong phòng làm việc vẫn luôn thấp thỏm không yên. Hai giờ chiều, tôi liền gọi điện cho anh. Hai giờ ba mươi phút chiều, anh vẫn không gọi lại cho tôi. Tôi gọi cho anh lần nữa đã là ba giờ, lần này anh nhận điện thoại.
“Phẫu thuật thành công chứ?”
“Rất thành công.”
“Chúc mừng anh.”
“Cảm ơn.”
Giọng nói của anh khá bình thản, cùng người hôm qua như hai người khác hẳn. Tôi có chút bất ngờ.
“Vậy thì tốt.” Tôi nói, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Anh treo máy.
Anh đã quyết định quên tôi. Anh bắt đầu dùng nỗi căm hận để quên tôi.
Lúc ở nhà dọn dẹp đồ đạc, tôi đặt bức thư Từ Khởi Phi viết cho tôi vào trong ngăn kéo. Nói chung, tôi sẽ không đọc lại nó nữa, anh đã ba tháng không đến tìm tôi. Anh lấy lại sự bình tĩnh mau hơn tôi tưởng tượng, đó là bệnh nghề nghiệp của anh. Anh quen kiên cường, tự tin, không bi quan, không tỏ ra đáng thương mong người khác thương xót. Sáng hôm đó, khi anh hoàn thành ca phẫu thuật khó, anh đã hạ quyết tâm quên tôi. Từ trong giọng nói của anh, tôi hoàn toàn cảm nhận được. Anh đột nhiên chấp nhận hiện thực, tôi lại lưu luyến không rời. Thì ra một người đàn ông đã từng yêu bạn xiết bao, có một ngày sẽ trở nên rất tuyệt tình. Anh ta yêu nhất chính là bản thân, anh ta không muốn lại làm tổn thương chính mình.
Sau khi chia tay Từ Khởi Phi không bao lâu, tiểu Miên đã gọi điện thoại cho tôi.
“Hai người chia tay rồi à? Sao thế?”
“Anh ấy bây giờ thế nào?” Tôi hỏi ngược lại tiểu Miên.
“Anh ấy không biểu hiện gì lạ. Cậu biết bọn họ là kiểu người khô khan mà, trong lòng nghĩ gì cũng biểu hiện lên mặt không mấy rõ ràng. Tớ tiếc thay cho hai người, anh ấy là người đàn ông tốt.”
“Tớ biết.”
“Thật hi vọng có thể thấy cậu kết hôn.” Cô ấy nói.
Tôi cười gượng: “Chắc hẳn sẽ có ngày đó!”
“Báo cho cậu một tin vui, “ Cô ấy vui vẻ thông báo: “Tớ đang mang thai đứa thứ hai, hi vọng đứa này là bé gái, thì có thể thành cặp trai gái rồi.”
“Chúc mừng cậu. Cậu là người hạnh phúc nhất trong số chúng ta.”
“Có lẽ yêu cầu của tớ tương đối đơn giản.”
Tiểu Miên chọn một con đường bình thường nhất, lấy một người chồng có thể chăm sóc có thể dựa vào, sinh đứa con “tốt”, giúp chồng nuôi dạy con. Cuộc sống sắp đến, cô ấy sẽ đau đầu trong việc chọn cho con một trường mẫu giáo , trường tiểu học, trường cấp hai, cấp ba tốt rồi thì đến nước nào du học. Năm bốn mươi tuổi, cô ấy lại lo lắng chồng có tình nhân. Nếu may mắn vượt qua cửa ải đó, thì lại phải quan tâm đến chuyện con trai lấy cô gái thế nào, con gái lấy chồng ra sao. Không phải mỗi người phụ nữ đều nhận được tình yêu đẹp nhất, các chị các cô hiểu rõ cái giá phải trả. Chỉ có loại phụ nữ như tôi, mới có thể lạc lối trong tình yêu lãng phí tuổi trẻ, kết quả vẫn hai bàn tay trắng.
Hết chương 5.5